Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 85: Đăng đồ tử, khinh người quá đáng

"Giám chính, ngươi bị cảm lạnh à? Sao tự nhiên khí huyết dâng trào, mặt đỏ bừng vậy?" Nhạc Linh nhìn vị giám chính đang lật vài trang sách, mặt nhanh chóng đỏ lên, không khỏi có chút lo lắng, thân thể của giám chính này thật sự quá yếu, trong phòng đốt than cũng vô dụng sao?
Gia Cát Vân Hổ hít sâu một hơi, cố kìm nén dòng khí huyết đang cuộn trào, ngượng ngùng một lúc lâu, mới hỏi một câu:
"Long Hổ, ngươi nói... ngươi rất thích cuốn sách này?"
Nhạc Linh gật đầu nói: "Đúng vậy, trước đây ta đọc phần đầu, đây là Trương Cửu Dương viết tiếp theo cho ta, mà nói hắn cũng chậm thật đó, phần đầu ta lật đi lật lại đọc mấy chục lần, hắn mới chịu viết ra."
Lật đi lật lại đọc mấy chục lần...
Gia Cát Vân Hổ đột nhiên thấy Long Hổ trước mắt trở nên có chút xa lạ, cô bé ngày nào múa đao bị thương, cần cù khổ luyện, sao lại đi Thanh Châu một chuyến, liền thay đổi vậy? Hay là nói, đây là sở thích riêng của Long Hổ?
Thảo nào Long Hổ lại che chở Trương Cửu Dương như vậy, thì ra là hợp ý.
Không đúng, với tính bá đạo của Long Hổ, có lẽ tên này bị uy hiếp nên mới phải viết, vừa rồi tuy chỉ xem vài trang, nhưng văn phong cũng không tệ. Khiến hắn phảng phất nhớ lại tuổi trẻ của mình.
Là một tài tử.
Nghĩ đến đây, giám chính có thêm mấy phần thương cảm đối với vị Liêu Trai tiên sinh này, lão Hứa là Giám hầu mà còn bị Long Hổ gõ mõ, hắn một thư sinh tay trói gà không chặt thì làm sao đây?
Chờ Long Hổ lên được cảnh thứ sáu, có khi còn dám nhổ râu mình nữa ấy chứ. Nàng là người nóng tính như vậy, Trương Cửu Dương làm sao phản kháng được?
Nghĩ đến đây, Gia Cát Vân Hổ thở dài, nói: "Long Hổ, Trương Cửu Dương cũng không dễ dàng, có lúc, có thể kiềm chế tính tình của ngươi, đừng nên ép buộc người ta."
"Nếu như ngươi thích loại sách này thật..."
Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Ta còn giữ mấy bộ, có thể cho ngươi mượn đọc, nhưng phải kín đáo một chút, bị phát hiện thì không được nói là ta cho mượn."
Nhạc Linh nhíu mày, bắt đầu thấy có gì đó không đúng.
"Giám chính, loại sách này dù nói về quỷ thần, nhưng diệt quỷ trừ yêu, ý rất tốt mà, sao phải lén lút xem?"
Gia Cát Vân Hổ cũng ngẩn người ra, nói: "Cái gì diệt quỷ trừ yêu? Trong Nhục Bồ Đoàn này làm gì có yêu quái?"
Nhục Bồ Đoàn?
Nhạc Linh lập tức cầm cuốn sách lên, lật xem, chưa được vài trang, gương mặt hào hùng bừng bừng của nàng đã lập tức đỏ bừng, nóng lên không ngừng. Khuôn mặt tuấn tú nóng hổi, trong đôi mắt tinh tú hiện lên một tia sát ý. Dây buộc tóc đỏ cũng bị đao khí vô hình chém đứt, tóc đen không gió mà bay, trong mắt sát khí đằng đằng.
Long Tước đao trong vỏ khẽ rung lên!
Đột nhiên, nàng nhớ ra vừa rồi mình đã nói với giám chính là, mình rất thích cuốn sách này, phần đầu đã đọc mấy chục lần...
Còn Gia Cát Vân Hổ rốt cuộc cũng hiểu ra, hóa ra quyển sách mà Long Hổ nói đến không phải là Nhục Bồ Đoàn này, mà là một quyển sách diệt quỷ bắt yêu. Hắn nhớ lại lời mình vừa mới nói.
"Ta còn giữ mấy bộ, có thể cho ngươi mượn xem..."
Trong chốc lát, trời đất quay cuồng, hắn gần như muốn ngất đi.
"Giám chính, ngươi..."
Nhạc Linh muốn nói lại thôi.
Gia Cát Vân Hổ vội ho khan cắt ngang:
"Khụ khụ khụ khụ!
"Bệnh cũ của ta lại tái phát... Khụ khụ, không được... ta phải nhanh về nằm một lát... Khụ khụ..." "Người này khi bệnh rồi... đầu óc sẽ mụ mẫm... Vừa nãy ta đã nói gì ấy nhỉ, sao không nhớ gì cả?"
Thanh âm ngày càng xa, Gia Cát Vân Hổ vừa mới còn bộ dạng ốm yếu, giờ lại như mãnh hổ xuống núi nhanh chóng bỏ đi, thậm chí còn dùng đến cả độn thuật nào đó. Trong nháy mắt đã biến mất, còn tiện tay mang theo cuốn « Nhục Bồ Đoàn ».
Nhạc Linh đứng tại chỗ, mặt đỏ tới mang tai, hồi lâu mới hoàn hồn.
Trương Cửu Dương... hắn làm sao dám?
Viết loại sách này thì thôi đi, lại còn dám đưa cho mình?
Hắn thật sự thấy đầu mình còn cứng hơn Long Tước đao sao?
Nhạc Linh tuy oai phong phóng khoáng, có phong thái trượng phu, nhưng dù gì vẫn là một cô nương khuê các, từ nhỏ chỉ cần cù luyện tập, làm gì đã tiếp xúc với loại này bao giờ?
"Trương Cửu Dương..."
Đôi môi mỏng của nàng khẽ mở, chậm rãi đọc tên, sau đó "keng" một tiếng rút Long Tước đao ra.
Ánh đao chiếu sáng đôi mắt đang giận dữ.
"Chủ nhân, còn có thư này... cũng là Trương Cửu Dương gửi cho ngươi... ngươi, ngươi có muốn xem không..."
Khánh Kị run rẩy nói.
Nhạc Linh hít sâu một hơi, cố nén sự xấu hổ giận dữ trong lòng, một đao chém mở thư, rút thư ra xem. Trương Cửu Dương chắc không đến nỗi to gan vậy đâu, có khi nào có nguyên nhân khác chăng? Nhưng khi mở thư ra, câu đầu tiên đã khiến mí mắt nàng giật nảy.
"Ha ha ha, sốt ruột chờ chứ gì, có phải là rất bất ngờ không? Không cần cảm ơn ta đâu, ai bảo chúng ta là bạn chí cốt chứ?"
"Sau này đừng có cầm Long Tước đao đến đòi nợ nữa, có gì thì từ từ nói, ta cũng không sợ ngươi Nhạc Long Hổ đâu, chẳng qua là tôn trọng bạn bè thôi, ví như cuốn sách này, là tâm huyết của ta đó, là sự tôn trọng lớn nhất của ta với ngươi!"
"Ầm" một tiếng giòn tan, bức thư bị đao quang chém tan nát. Nhạc Linh thu đao vào vỏ, tóc dài phiêu động. Giữa đôi mày anh hùng ngập tràn xấu hổ và giận dữ.
"Đồ vô lại, khinh người quá đáng!"
Nàng khẽ nghiến răng, mày kiếm dựng thẳng, sau khi mặc giáp, ngay cả tóc dài cũng không kịp buộc, trực tiếp xách đao đi ra ngoài. Mấy ti thần trực ban ở Bạch Hổ các thấy nàng sát khí đằng đằng, nửa đêm đi ra, vội vàng khom người hành lễ: "Nhạc Giám hầu, ngài đây là--"
"Chuẩn bị ngựa cho ta."
Nàng ra lệnh: "Muốn con long mã ngự tứ của giám chính!"
Gia Cát Vân Hổ từng được hoàng đế ban thưởng một con long mã vô cùng tuấn tú, tên là Tuyết Long Câu, tương truyền có một chút huyết mạch Chân Long, có thể đi nghìn dặm một ngày, leo núi lội nước như đi trên đất bằng.
Hai vị ti thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám lên tiếng.
"Nhanh lên đi, nếu giám chính không đồng ý, thì nói là, hắn lén lút cất giấu—"
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho vang lên, cắt ngang lời Nhạc Linh, Gia Cát Vân Hổ mặc áo xanh tay cầm bút đi vòng lại, trong tay dắt một con ngựa tuấn tú trắng như tuyết, mỗi một đường cơ bắp đều tựa như đao gọt búa bổ, tràn ngập sức mạnh.
Nhưng mắt tuấn mã lại rất kiêu ngạo, bốn vó không ngừng đạp, trong miệng phun ra từng làn hơi trắng. Hiển nhiên, không phải ai cũng có thể điều khiển được con thần câu này.
"Ra mắt giám chính!"
Hai vị ti thần vội vàng hành lễ.
Gia Cát Vân Hổ mặt tươi cười hiền từ gật đầu với họ, sau đó đưa dây cương cho Nhạc Linh, thấp giọng nói: "Giúp ta đánh mấy lần."
Nhạc Linh hơi giật mình, sau đó im lặng gật đầu.
Nàng nhảy lên lưng ngựa, con thần câu có một tia huyết mạch Chân Long vốn định tung vó, nhưng ngay sau đó như cảm nhận được sát khí kinh khủng nào đó, lập tức trở nên ngoan ngoãn, còn phát ra tiếng kêu lấy lòng.
"Nhạc Giám hầu, ngài muốn đi đâu vậy?"
"Giết người."
"Có cần ta giúp không?"
"Không cần, một mình ta đủ rồi."
Nói xong nàng cưỡi long mã, mặc giáp vác đao, giật mạnh dây cương, lao nhanh trong đêm tối, thẳng hướng Thanh Châu.
"Giám chính, Nhạc Giám hầu có vụ án khẩn cấp nào sao?"
Gia Cát Vân Hổ cười lắc đầu, nói: "Không phải công vụ, là thù riêng."
"Thù riêng? Vậy người kia chắc thảm lắm, nhất định không sống nổi!"
"Đúng vậy, ta cũng thấy hắn chắc chắn thảm rồi."
Gia Cát Vân Hổ vừa thở dài, vừa không nhịn được lộ ra vẻ hả hê.
Tên nhãi Trương Cửu Dương kia, đúng là có gan, lão phu sống ngần này tuổi, lại bị ngươi chơi một vố, giữ gìn khí tiết tuổi già thật khó. Lần này ngươi cứ đợi đấy.
"Các ngươi cứ tiếp tục trực ban đi, ta về đọc sách một lát."
Gia Cát Vân Hổ khoát tay, quay người rời đi.
Hai vị ti thần không khỏi cảm thán: "Giám chính đúng là chăm chỉ, rõ ràng còn đang bệnh, vậy mà vẫn không rời sách, đêm khuya cố gắng học tập, thảo nào tài cao nhưng thành đạt muộn!"
"Mẫu mực của chúng ta!"
Sáng sớm, Trương Cửu Dương đón ánh bình minh, kiên trì luyện tập Chung Ly Bát Đoạn Cẩm, gạt bỏ hết thảy phiền não, toàn tâm toàn ý tập trung vào tu luyện.
Còn A Lê thì ủy khuất đọc « Tam Tự Kinh » trong thư phòng. Nghe tiếng đọc sách trong trẻo của con bé, Trương Cửu Dương mới thấy hả lòng hả dạ. Còn việc Nhạc Linh nghĩ gì về hắn... cái này không còn quan trọng nữa.
Kinh đô cách Thanh Châu cả mấy ngàn dặm, chắc nàng không đến mức vì chuyện cỏn con này mà chạy đến lấy mạng hắn... Ơ?
Bài tập thứ sáu của Chung Ly Bát Đoạn Cẩm còn chưa kết thúc, không biết có phải ảo giác không, Trương Cửu Dương đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm. Nước hồ nổi sóng lăn tăn, cá trong hồ bắt đầu lo lắng bơi lội, như cảm thấy một mối nguy hiểm nào đó đang đến gần.
Động đất?
Trương Cửu Dương mở mắt ra, còn chưa kịp cầm thanh trảm Quỷ kiếm bên cạnh, liền cảm thấy sát khí đập vào mặt, rõ ràng đang giữa hè mà khiến người ta lạnh thấu xương. A Lê xách đao bay ra, khuôn mặt nhỏ giận dữ nói: "Yêu nghiệt phương nào, dám đến gây rối ở nhà ta—"
Tiếng vó ngựa cắt ngang lời con bé.
Nhạc Linh cưỡi Tuyết Long Câu, tay cầm Long Tước đao, trong ánh mắt dường như có lửa vàng bốc lên, tuy chỉ có một người một ngựa, nhưng áo giáp bạc bào đỏ, khí thế hừng hực, như cả ngàn vạn quân xông đến!
"Đúng là không biết sống chết!"
Trương Cửu Dương đều sợ ngây người, gần như hoài nghi mình đang nằm mơ. Tiểu A Lê quả quyết ném đi song đao, cấp tốc bay trở về trong thư phòng, tiếng đọc sách trong trẻo tiếp tục vang lên, xen lẫn một tia bối rối."Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn..."Trương Cửu Dương: "..."Nhạc Linh cưỡi ngựa rất giỏi, chỉ thấy nàng ghìm lại dây cương, Tuyết Long câu thả người nhảy lên, tựa như ngựa đạp Phi Yến, ở bên trên mặt ao lướt qua, đến trước mặt Trương Cửu Dương. Cái khí thế mãnh hổ xuống núi kia, liền tựa như chiến xa mạnh mẽ đâm tới trên sa trường, không gì không phá, làm giả tan tác! Trương Cửu Dương phản ứng cực nhanh, hắn vẫn chưa ý định rút kiếm châu chấu đá xe, mà là dùng tốc độ nói nhanh nhất nói một câu."Ta gặp được thiên Tôn."Coong!Dao khẽ kêu, sống lưng Long Tước đao dừng ở trước cổ Trương Cửu Dương. Nhấc lên đao phong thổi tan trâm Tý Ngọ cài tóc của hắn.Trương Cửu Dương chậm rãi thở ra một hơi, nhịp tim đập thình thịch cuối cùng cũng chậm lại. Còn may là sống đao.Không đúng, sống đao cũng rất đau nha!Trên lưng ngựa, sắc mặt Nhạc Linh lập tức thay đổi, nàng trở nên thâm trầm như pho tượng, nộ khí trong mắt hoàn toàn biến mất không thấy."Ngươi gặp được... thiên Tôn?"Nàng thu đao vào vỏ, nhảy xuống ngựa, mười phần chăm chú nhìn Trương Cửu Dương, giọng nói ngưng trọng: "Trương Cửu Dương, ngươi biết mình đang nói cái gì sao?"Đến giám chính cảnh giới thứ sáu, năm đó cũng không phải đối thủ của thiên Tôn, Trương Cửu Dương chỉ là cảnh giới thứ hai, nếu như nhìn thấy Hoàng Tuyền thiên Tôn, sao có thể sống sót? Nếu đây là một trò đùa, vậy thì không nghi ngờ gì là đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Nhạc Linh.Nhưng theo sự hiểu biết của nàng về Trương Cửu Dương, ở loại chuyện này, hắn cũng sẽ không nói đùa. Quả nhiên, Trương Cửu Dương gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc."Ta thực sự đã gặp thiên Tôn, mà lại không có gì bất ngờ xảy ra..." "Ta có thể sẽ trở thành thiên can thứ chín trong Hoàng Tuyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận