Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 160: Trước khi chết tuyệt quẻ chân tướng

Chương 160: Trước khi c·h·ế·t tuyệt quẻ chân tướng Nếu là người khác, nói muốn lấy thân là tam cảnh trợ giúp nàng tiêu diệt một vị tà ma lục cảnh, lại còn tại địa bàn Dương Châu đã được đối phương gây dựng nhiều năm, thì Nhạc Linh chắc chắn sẽ cảm thấy hắn là đang nói chuyện viển vông.
Nhưng khi câu nói này thốt ra từ miệng Trương Cửu Dương, nàng lại cảm thấy không đến mức hoang đường như vậy.
Hai người cụng ly, uống cạn rượu ngon.
Nhạc Linh suy nghĩ một lát, nói: "Cho nên tìm ra cái 'Mồi câu' kia cực kỳ quan trọng, nhưng nếu... Chúng ta không tìm được thì sao?"
Khoảng thời gian này người của Khâm thiên giám ngày đêm điều tra, không biết đã tốn hao bao nhiêu công sức, nhưng liên quan đến vật kia lại không hề có chút tiến triển nào.
Trương Cửu Dương dường như đã chuẩn bị trước cho vấn đề này, nói: "Nếu quả thật không tìm được, vậy thì chỉ có thể thực thi một kế hoạch khác."
"Kế hoạch gì?"
Đôi mắt đẹp của Nhạc Linh sáng lên, quả nhiên hắn có đối sách.
Trương Cửu Dương lại uống một ngụm rượu ngon, nói: "Không tìm thấy mồi câu thì cứ tạo ra một cái mồi câu thôi, thật ra có một mồi câu cũng rất có khả năng nhử ra Họa Bì Chủ, mà nàng cũng đã tìm được rồi."
"Mồi câu gì?"
Trương Cửu Dương chỉ vào bản thân, giọng bình thản.
"Chính là ta."
"Hoặc là nói... Là Diêm La."
Nhạc Linh cũng là người thông minh, trong nháy mắt đã hiểu ý đồ của Trương Cửu Dương, nàng không chút suy nghĩ, kiên quyết cự tuyệt.
"Ta không đồng ý, việc này quá mạo hiểm!"
Trương Cửu Dương lắc đầu, nói: "Họa Bì Chủ hận Diêm La thấu xương, nếu tạo cho hắn một cơ hội diệt trừ Diêm La, ngươi đoán hắn có động lòng không?"
Giọng của Nhạc Linh lạnh lùng, mang theo sự dứt khoát không thể nghi ngờ.
"Họa Bì Chủ tất nhiên phải g·i·ết, nhưng ngươi không thể xảy ra chuyện gì, điểm này khỏi bàn."
Trong lòng Trương Cửu Dương ấm áp, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, nở nụ cười rạng rỡ, rót rượu cho nàng nói: "Được rồi, đừng có giữ mặt lạnh nữa, ta nghe ngươi còn gì."
Lúc này sắc mặt của Nhạc Linh mới dịu đi một chút, nâng chén rượu lên uống cạn, nói: "Ta nhất định sẽ tìm ra cái mồi câu kia."
Nàng biết, chỉ khi tra ra thứ mà Họa Bì Chủ trông coi là gì, mới có thể thật sự ngăn chặn ý định dùng bản thân làm mồi nhử của Trương Cửu Dương.
Gã này chỗ nào cũng tốt, chỉ là có đôi khi điên lên ngay cả m·ạ·n·g cũng không cần, kiểu liều mạng đó khiến nàng cũng phải kinh hãi.
Nhưng bình thường thì lại là một bộ hưởng thụ an nhàn, cẩn thận sợ c·h·ế·t.
Hai thái cực trái n·g·ư·ợ·c nhau như thế, đặt ở trên người hắn lại không hề thấy có chút không hài hòa nào.
"Vậy hãy nói về cái mồi câu kia."
Trương Cửu Dương hỏi: "Liên quan đến vật kia, các ngươi đã rà soát những nơi nào rồi, có chút manh mối nào không?"
Trước đó hai người đã từng phân tích qua, vật kia không thể mang ra khỏi Dương Châu, có thể là một cây bảo dược sắp trưởng thành, một con sông, một ngọn núi, hoặc là một món đồ t·ử vật.
Nhạc Linh thở dài một tiếng, nói: "Dương Châu quá lớn, người khác lại không thể dùng được, chỉ có thể dựa vào chúng ta tự đi thăm dò, tiến triển quá chậm."
Nói rồi, nàng lấy ra một chồng hồ sơ từ trong n·g·ự·c cùng một bản đồ phong thủy Dương Châu, trên đó có một vài ký hiệu màu đỏ.
"Chúng ta đã rà soát rất nhiều nơi ở Dương Châu trong khoảng thời gian này, nhưng cũng không phát hiện gì, ngược lại thì thuận tay tiêu diệt được một vài tiểu yêu tiểu quái."
"Những chỗ được đánh dấu trên bản đồ phong thủy này đều là nơi đã rà soát, còn đây là hồ sơ ghi chép kết quả, ta xem rồi, cũng không có vấn đề gì."
Trương Cửu Dương nhìn những ký hiệu rải rác trên bản đồ, không khỏi cau mày nói: "Kiểu rà soát thế này không phải là cách hay, tốc độ quá chậm."
"Nhất định phải thu hẹp phạm vi điều tra lại."
Nhạc Linh cũng hiểu đạo lý này, nhưng chỉ có thể lắc đầu nói: "Mọi người đã cố gắng hết sức rồi, ngày đêm chạy đôn chạy đáo, mệt mỏi rã rời, còn việc thu hẹp phạm vi điều tra, trước mắt vẫn chưa có cách nào."
"Mấy thứ này cứ để lại đây, ta xem lại đã."
Trương Cửu Dương cũng không có cách nào lập tức đưa ra một phương án giải quyết, thảo nào Nhạc Linh nói vụ án đang lâm vào bế tắc.
Nếu không thể thu hẹp phạm vi điều tra, thì việc tìm ra thứ đồ đó gần như là chuyện viển vông, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Khâm thiên giám không thể trì hoãn quá lâu, bởi vì trên khắp Cửu Châu không chỉ có một Họa Bì Chủ, bọn họ còn phải đi xử lý những vụ án khác ở những nơi khác.
"Được."
Nhạc Linh ngập ngừng một chút, lấy ra chiếc long giác đã gãy, đưa cho hắn nói: "Vị đại sư luyện khí mà ta đã nói với ngươi, gần đây ra biển tìm vẫn thạch, vẫn chưa về."
Trong giọng nói của nàng có chút áy náy.
Trương Cửu Dương mỉm cười, nhận lấy long giác nói: "Không vội, vậy thì chờ khi nào hắn trở lại hẵng hay, đúng rồi, nàng có thể cho ta một tấm thiệp mời dự tiệc thọ của Thẩm lão thái quân vào ngày mai không?"
Nghe vậy, Nhạc Linh có chút sững sờ, sau đó như nhớ ra điều gì, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Thì ra là thế, ngoại tổ mẫu cố tình kẹp chân dung của ngươi vào đó để dò xét ta, xem ra chuyện ta đưa cho ngươi khế đất vẫn là bị bà biết rồi..."
Thấy Trương Cửu Dương có vẻ hơi hoang mang, nàng thở dài một tiếng, nói: "Nào cần thiệp mời nữa, với cái mặt này của ngươi bây giờ, ở Thẩm phủ còn có mặt mũi hơn cả ta đấy."
Trương Cửu Dương: "? ? ?"
"Tóm lại, ngươi cứ việc đi là được, không ai dám cản ngươi đâu, mặt khác..."
Nàng ngập ngừng một hồi, vị nữ tướng quân từ trước đến nay luôn mạnh mẽ vậy mà lại hiếm thấy lộ ra một vẻ thẹn thùng.
"Sao thế?"
"Trương Cửu Dương, nếu như ngày mai ngoại tổ mẫu ta nói với ngươi mấy lời... Hoang đường, ngươi đừng có xem là thật, cũng không cần để ý..."
"Lời hoang đường gì?"
Trương Cửu Dương cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhạc Linh muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, mặt khác... Ngày mai cấm ngươi trêu ta."
Trương Cửu Dương đang định hỏi thêm thì đã thấy nàng cầm Long Tước đ·ao trên bàn, bóng dáng chợt lóe đã biến mất.
Nhìn theo bóng lưng tiêu sái dưới ánh trăng của nàng, Trương Cửu Dương mỉm cười, cho đến khi phương hướng không còn dấu vết mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn vào những hồ sơ kia.
Thời gian dần trôi, dầu đèn không ngừng nhỏ giọt.
Đêm dần khuya.
Không biết qua bao lâu, Trương Cửu Dương cuối cùng cũng đã xem qua kỹ lưỡng toàn bộ hồ sơ, xác thực như lời Nhạc Linh nói, không hề có chút gì khác thường.
Hắn nhắm mắt lại, ngón tay thon dài khẽ gõ trên bàn.
Không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác hình như mình đã bỏ sót điều gì đó, một điều vô cùng mấu chốt.
Nến đã sắp cháy hết, trên bàn đã tích một lớp dày dầu nến.
Tiếng gõ nhịp điệu vẫn vang lên không ngừng, tựa như tiếng mõ không ngớt trong chùa.
Đột nhiên, ngón tay hắn khựng lại, thì ra nến đã cháy hết, xung quanh chìm trong bóng tối.
"A Lê ——"
Trương Cửu Dương gọi tên A Lê, định bảo nàng đổi cây nến khác, nhưng bỗng khựng lại, hình như có linh quang chợt lóe trong đầu.
Là A Lê!
Mấu chốt hắn sơ sót... là A Lê!
"Cửu ca, sao vậy? Muốn g·i·ết ai à?"
A Lê từ Âm Ngẫu bay ra, vẫn còn chút ngái ngủ, tóc đuôi sam mềm mại lay động, trên đó cắm một đóa Bỉ Ngạn hoa tươi thắm.
Trương Cửu Dương gõ đầu nàng một cái, nói: "Lần trước ngươi hồn du Địa phủ, gặp Đỗ thần toán, hắn đã nói gì, ngươi kể lại cho ta nghe."
A Lê nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là cây quạt, mô mô các loại... À đúng, còn có gió lớn, chỉ có vậy thôi."
"Trình tự cũng giống vậy?"
A Lê gật gật đầu, trả lại cho Trương Cửu Dương màn trình diễn hiện trường, nàng giả vờ là Đỗ thần toán, nửa thân dưới biến mất, chỉ còn lại nửa thân trên đang trườn trên mặt đất.
Một tay giống như bị rút gân co quắp không ngừng, đồng thời trợn mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, cả người giống như người điên gào lớn.
"Cây quạt!"
"Mô mô!"
"Gió, gió lớn..."
Một khắc sau, A Lê lại trở lại vẻ bình tĩnh, đứng đó xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to linh động chớp chớp.
"Cửu ca, cả quá trình là như vậy, mặc kệ ta hỏi thế nào, hắn cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy thứ đó."
Trương Cửu Dương đột nhiên nhíu mày.
Thầy bói đều có một quy luật, chính là t·h·i·ê·n cơ bất khả lộ, cho nên lời nói chỉ có thể hàm súc và mơ hồ, thường dùng hình thức ám chỉ để đưa ra thông tin.
Như vậy có thể giảm bớt tối đa sự trừng phạt do tiết lộ t·h·i·ê·n cơ mang lại.
Đỗ thần toán nếu còn ý thức, liệu có phải đang thông qua những lời này để mơ hồ truyền tin cho hắn không?
Hay nói cách khác, ở địa phủ, hắn không thể nói rõ ràng như vậy, là đang kiêng kỵ điều gì đó.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Cửu Dương vui mừng, hắn mơ hồ cảm thấy mình đã tìm đúng hướng.
Thắp một cây nến mới, dưới ánh nến, Trương Cửu Dương viết hết những chữ kia ra giấy trắng.
"Cây quạt, mô mô, gió lớn."
Rốt cuộc thì Đỗ thần toán muốn nói gì với mình?
Hắn từng tính ra việc Trương Cửu Dương sắp đi về phía nam, đồng thời chuyến đi này rất hung hiểm, còn nói nếu như không đi không được thì cần phải ghi nhớ...
Trương Cửu Dương có thể đoán được, nguy hiểm lớn nhất trong chuyến đi Dương Châu lần này của mình chính là Họa Bì Chủ, chuyện Đỗ thần toán dặn hắn phải nhớ, tám phần là có liên quan đến Họa Bì Chủ, trong đó có lẽ có manh mối quan trọng.
Đỗ thần toán biết A Lê là người của hắn, những lời này nói ra là cho hắn nghe, điều này có nghĩa là, Đỗ thần toán biết hắn có cách giải được huyền cơ bên trong.
Hoặc có lẽ, trên người hắn có thứ gì đó, có cùng một nhịp thở với những lời này.
Dựa theo mạch suy nghĩ này, Trương Cửu Dương chợt nảy ra ý, lấy một quyển sách từ trong n·g·ự·c.
Lục Hào quẻ thuật!
Nếu nói giữa hắn và Đỗ thần toán có mối liên hệ gì, thì cuốn Lục Hào quẻ thuật này không thể nghi ngờ là lựa chọn đầu tiên.
Đỗ thần toán nghiên cứu cả đời Lục Hào quẻ thuật, cuối cùng cũng là vì tìm hiểu chân lý quẻ thuật mà hồn nhập địa phủ, đối với quyển Lục Hào quẻ thuật này, hắn có thể nói là nhớ kỹ trong lòng. Trương Cửu Dương trong lòng hơi động, hiện ra một cái suy đoán. Cái gọi là cây quạt, mô mô, gió lớn, chỉ là một manh mối, tin tức thật sự liền giấu ở quyển Lục Hào quẻ thuật này bên trong! Hắn chỉ cần giải mã được manh mối này, mới có thể tìm được thiên cơ tương ứng trong Lục Hào quẻ thuật, hiểu rõ chân tướng quẻ tuyệt trước khi c·hết của Đỗ thần toán! Vừa nghĩ đến đây, trong mắt của hắn lộ ra vẻ hưng phấn, trực giác nói cho hắn biết, bản thân càng ngày càng gần chân tướng. "Cây quạt là mười ba nét." "Mô mô tổng cộng là hai mươi sáu nét." "Gió lớn thì là bảy nét, ba cái cộng lại..." Trương Cửu Dương lật đến trang thứ bốn mươi sáu, mấy chữ đập vào mắt khiến tinh thần hắn chấn động. "Lục Hào sáu mươi bốn quẻ chi Sơn Phong Cổ quẻ." "Quẻ này là quẻ thứ mười tám trong sáu mươi bốn quẻ, vị trí cuối cùng của cung Tốn." "Tượng trong quẻ như xoa đẩy, thuận lợi thì phúc phản thành họa. Trong lòng hiểu rõ sự cải biến, mọi việc đều sai sót từ vội vàng." "Vật mục nát trùng sinh, bên trong giấu hung tượng, là hung quẻ." Trương Cửu Dương ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng. Cây quạt, gió lớn, thật ra cũng đối ứng với hai chữ gió núi trong quẻ Sơn Phong Cổ, để cho mình x·á·c định không sai chính là quẻ này. Cho dù không nghĩ ra phương pháp cộng nét bút, nhưng chỉ cần hắn nghiên cứu tinh thông Lục Hào quẻ thuật, liền có khả năng thông qua hai chữ phiến và phong, liên tưởng đến quẻ Sơn Phong Cổ này. Đây cũng là một lớp bảo hộ khác của Đỗ thần toán. Chỉ tiếc bình thường hắn nghiên cứu vẫn còn quá ít, cho đến bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ. Lúc này Trương Cửu Dương gần như có thể kết luận, quẻ Sơn Phong Cổ này, chính là quẻ mà Đỗ thần toán đã tính cho mình trước khi c·hết. Hắn xem kỹ nội dung liên quan đến quẻ này một lần, khi thấy chỗ nào đó ánh mắt ngưng lại, vội vàng nhìn về phía bức Dương Châu phong thuỷ đồ kia. Dần dần, hắn lộ ra nụ cười. Thì ra là thế! "Cửu ca, ngươi đang cười cái gì?" A Lê có chút hiếu kỳ. Trương Cửu Dương xoa đầu nàng, nhìn qua chân trời ngoài cửa sổ, một vòng bóng cá chậm rãi sáng lên, thanh âm bình tĩnh mà kiên định. "Nhanh." "Lập tức có thể tìm ra con chuột nhỏ kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận