Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 263: Long tác sắp thành, quỷ thai đem sinh

Chương 263: Rồng sắp thành hình, thai quỷ sắp sinh.
Miếu Linh Quan.
Người coi miếu đang quét dọn đạo quán, hắn làm rất cẩn thận, đến cả một chiếc lá rụng cũng không bỏ qua, vẻ mặt chuyên chú, khóe miệng mỉm cười.
Lúc đầu hắn là tu sĩ của Thẩm phủ, bị lão phu nhân chọn đến làm người coi miếu có chút không tình nguyện, nhưng không hiểu sao, ở miếu Linh Quan lâu dần, lòng hắn lại càng trở nên bình tĩnh.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tượng thần Linh Quan uy nghiêm trang trọng, ánh sáng rực rỡ trong làn khói hương, hắn sẽ từ đáy lòng sinh ra một sự sùng kính.
Mà tựa hồ cũng có Linh Quan gia phù hộ thật, tu vi của hắn tinh tiến rất nhiều, đến bây giờ đã vào cảnh giới thứ hai.
Phải biết, tư chất của hắn bình thường, tu hành mười một năm đều ở cảnh giới thứ nhất, nhưng mà đến miếu Linh Quan không quá mấy tháng đã phá cảnh.
Sau khi vẩy nước quét nhà xong, hắn khoanh chân ngồi ở chỗ dưới gốc cây liễu trước cửa miếu, làm theo thủ ấn Linh Quan Quyết mà Trương đạo trưởng truyền thụ, tâm cảnh lập tức trở nên càng thêm bình thản, không chút tạp niệm, bắt đầu tu luyện.
Trong đạo quán, thời gian dường như cũng mất đi ý nghĩa.
Chuông sớm trống chiều, lại đến hoàng hôn.
Một thân ảnh đột nhiên xông vào trong miếu, đầu tóc rối bời, trên cổ tay còn có từng vết máu, tựa hồ bị dây thừng trói qua.
"Trương đạo trưởng!"
"Ta tìm Trương đạo trưởng!"
Người đàn ông lớn tiếng kêu, túm lấy tay người coi miếu không chịu buông.
Người coi miếu lập tức cảm nhận được một luồng âm tà chi khí, người đàn ông trung niên này không phải tà ma thì cũng chỉ có một khả năng, bên cạnh hắn có tà ma, cho nên trên người mới dính tà khí.
Mà nhìn tướng mạo, cũng là một bộ dáng vẻ uể oải không chịu nổi.
Người coi miếu nhận ra, hắn tựa như là người mấy ngày trước đến tìm Trương đạo trưởng xem chuyện.
"Vị cư sĩ này, hôm nay miếu Linh Quan không mở cửa, Trương đạo trưởng đang bế quan, tạm thời không xem việc cho người khác, ngươi ngày mai hãy đến đi."
"Bế quan? Ở đâu?"
"Tại chủ điện."
Người đàn ông lập tức chạy về phía chủ điện.
Hắn vốn định sáng sớm sẽ đến miếu Linh Quan, lại không ngờ bị thê tử trói lại, cũng may ban ngày thê tử thường sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, thêm việc nàng trói không chặt, cuối cùng hắn cưỡng ép vùng ra được.
Cửa lớn chủ điện đóng chặt, còn chưa đi tới cửa, người đàn ông đã cảm nhận được hơi nóng hừng hực, phảng phất bên trong là một biển lửa.
Hắn đưa tay muốn gõ cửa, nhưng bàn tay vừa chạm vào cánh cửa gỗ liền kêu thảm một tiếng.
Chỉ nghe thấy một tiếng 'bùm', lòng bàn tay của hắn bốc khói xanh, xuất hiện vết bỏng rõ rệt, đau đớn vô cùng.
Chỗ kia đâu phải cửa gỗ, quả thực giống như cánh cửa sắt bị nung đỏ.
"Cư sĩ, Trương đạo trưởng quả thực đang bế quan, nhưng hắn thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, tin rằng rất nhanh sẽ xuất quan, ngươi ngày mai lại đến đi." Người coi miếu tiến lên khuyên nhủ.
"Không kịp rồi, sắp sinh, lập tức sẽ sinh..."
Nhìn người đàn ông mắt đã tan rã, lộ vẻ tuyệt vọng, người coi miếu không nỡ lòng, nói: "Cư sĩ không ngại kể cho ta nghe đầu đuôi sự việc đi, chờ Trương đạo trưởng vừa xuất quan, ta nhất định sẽ chuyển đạt lại cho hắn."
Ánh mắt người đàn ông khẽ động.
Trương đạo trưởng là cao nhân, vậy người coi miếu này hẳn là cũng có chút bản lĩnh, có lẽ hắn cũng có thể giúp mình?
Do dự một chút, hắn cuối cùng cũng mở miệng, đem chuyện mình gặp phải chậm rãi kể ra.
Người coi miếu lúc đầu còn khá nhẹ nhàng, nhưng theo lời kể của người đàn ông, sắc mặt trở nên càng thêm ngưng trọng, đến cuối cùng ngay cả tay cũng run nhè nhẹ.
"Ta tên Kỳ Thiệu Tông, người Dương Châu, nhiều lần thi cử không đậu, nhưng nhờ tổ tiên để lại, vốn liếng xem như khá dày, cưới được một người vợ, sau khi cưới thì vô cùng ân ái, chỉ có một chuyện làm chúng ta mãi không quên."
"Nhà vợ mắc phải bệnh thạch nữ, không cách nào mang thai con cái, vì thế chúng ta đi thăm danh y, lại đều không làm nên chuyện gì, cho đến khi gặp một vị du phương hòa thượng, hắn chỉ điểm chúng ta đi một ngôi chùa bỏ hoang mời phật mẫu nương nương."
"Đó là một tượng thần trùm vải đỏ kín mít trên đầu, du phương hòa thượng dặn dò kỹ càng, bảo chúng ta tuyệt đối không được xốc vải đỏ lên, nếu không sẽ có đại họa."
"Lúc đó ta đã cảm thấy không ổn, nhưng thê tử khăng khăng muốn mời tượng thần về nhà, dựa theo lời hòa thượng phân phó, ba bái chín khấu, tụng kinh cầu nguyện, đêm đó..."
Miệng người đàn ông khẽ run, tựa như lại nhớ tới cái đêm 'đáng sợ' kia.
Đêm đó, thê tử hiền lành thục lương, xuất thân khuê các đột nhiên thay đổi vẻ căng thẳng và dịu dàng trước kia, nồng trang diễm mạt, y phục hở hang, nửa kín nửa hở, vô cùng quyến rũ.
Vẻ phong lưu kia, quả thực như thể đổi thành một người khác.
Đêm đó hai người cùng chung giấc xuân, khiến hắn nếm đủ cực lạc nhân gian, chứng kiến đủ kiểu dáng vẻ, đến sáng thì hắn cảm thấy mình như sắp cạn dầu tắt đèn.
Nhưng điều quỷ dị là thê tử sau đó đối với đêm vui vẻ kia không hề có ấn tượng gì.
Lúc đó hắn đã có chút sợ hãi, muốn đem tượng phật mẫu mời về, nhưng lại bị thê tử kịch liệt phản đối, bởi vì nàng rất nhanh có tin vui.
Thê tử có tin mừng, hắn cũng vô cùng cao hứng, tượng phật mẫu cũng liền tạm thời để ở nhà, thê tử như thường lệ ngày ngày lễ bái.
Nhưng mọi chuyện rất nhanh trở nên càng thêm quỷ dị.
Tốc độ bụng bầu của thê tử không bình thường, người khác phải mười tháng thai nghén, nhưng thê tử mới một tháng đã lớn hơn người ta bảy, tám tháng.
Mà đứa bé trong bụng lại đặc biệt không an phận, mười ngày sau, thai nhi thậm chí còn dán mặt lên bụng, nhô ra một hình thù khủng bố, tựa như muốn cưỡng ép chui ra ngoài.
Thê tử luôn đau đớn đến chết đi sống lại.
Nhưng cũng từ đó, mỗi ngày trước giường thê tử đều sẽ có thêm một chén canh thuốc, bên trong có một miếng nhau thai, uống thuốc xong thì thai nhi lại trở nên ngoan ngoãn.
Nhưng cái giá phải trả chính là, thê tử và hắn phải lấy máu mình cho tượng phật mẫu.
Khác với thê tử đã trở nên mù quáng, người đàn ông trong lòng càng thêm cảnh giác, hắn bắt đầu lặng lẽ tìm các pháp sư, hy vọng có thể giúp mình đuổi đi phật mẫu.
Nhưng không ngờ rằng, phật mẫu kia vô cùng lợi hại, những pháp sư hắn tìm kia, kẻ thì chết, người thì hóa điên, đều vô cùng thê thảm.
"Tê! Vương đạo trưởng của Lăng Vân Quan, còn có Phương Chính chủ trì của Đại Trí tự, đều chết dưới tay tượng phật mẫu?"
Nghe người đàn ông kể ra tên những pháp sư kia, người coi miếu lập tức dựng tóc gáy.
Người khác thì không nói, hai người này là những người rất nổi tiếng ở Dương Châu, đều có tu vi cảnh giới thứ ba, lại có kinh nghiệm hàng ma phong phú, nhiều năm qua thường giúp người xem việc.
Khó trách hai người dạo trước đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hóa ra bên trong còn có ẩn tình như thế.
"Đạo trưởng cứu ta!"
"Thê tử nói, hai ngày nữa nàng sẽ sinh, ta cảm giác một khi hài tử xuất thế, thì tất cả sẽ không thể vãn hồi!"
Dù là cốt nhục của mình, nhưng người đàn ông lại vô cùng sợ hãi đứa bé kia.
Đặc biệt là khi thai nhi ở trong bụng nhô ra một gương mặt quỷ âm trầm, dường như đang lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, thì cả người hắn đều sẽ run rẩy.
Hơn nữa cho dù hài tử không có vấn đề, thì phật mẫu cũng là tà ma chính cống, hút máu thịt của hắn để hắn uể oải tinh thần, không còn tâm trạng đọc sách.
Khoa thi năm nay cũng vì thế mà bỏ lỡ.
"Cái này..."
Người coi miếu trong lòng cũng rất hoảng, tu sĩ cảnh giới thứ ba đều chết bất đắc kỳ tử, hắn là một tiểu tu sĩ mới vào cảnh giới thứ hai, sao có tư cách đi quản loại chuyện này?
Người duy nhất hắn có thể nghĩ đến, chỉ có Trương đạo trưởng thần thông quảng đại, thâm sâu khó lường.
Hôm đó cảnh tượng Trương đạo trưởng trừ yêu nguyên thần khiến hắn vô cùng rung động, thời gian này đến nay, hắn còn chưa thấy có tà ma nào có thể làm khó dễ được Trương đạo trưởng.
Nếu như Trương đạo trưởng ra tay chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Chỉ là...
Hắn nhìn chủ điện Linh Quan kín mít như cái lò luyện đồng kia, cau mày.
Đối với người tu hành mà nói, bế quan tuyệt đối không cho phép quấy rầy, nếu không rất dễ tẩu hỏa nhập ma, Trương đạo trưởng để hắn chăm sóc, là tin tưởng vào hắn.
Chỉ là gặp chuyện nguy hiểm mà không cứu, hình như lại trái với lời Linh Quan gia dạy.
Người coi miếu nhất thời lâm vào tình cảnh khó xử, đúng lúc này, tinh thần hắn chấn động, dường như nghe thấy âm thanh gì đó.
"Tốt quá rồi, ngươi được cứu rồi!"
Người coi miếu mừng rỡ nói: "Trương đạo trưởng đã biết chuyện của ngươi, hắn bảo ta nói cho ngươi, bây giờ hãy lập tức trở về, đưa thê tử ngươi cùng đến miếu ở tạm."
Người đàn ông cũng mừng rỡ, nhưng lập tức dường như nghĩ đến gì đó, nói: "Bản thân ta rời đi còn dễ nói, nếu mang theo thê tử, chỉ sợ tượng phật mẫu kia sẽ không muốn..."
Pho tượng kia coi trọng thê tử vô cùng, trước đây hắn từng thử mang thê tử trốn đi, nhưng hắn đi thì không sao, một khi thê tử bước ra cửa phòng, sẽ có một lực lượng vô hình kéo nàng lại.
Đúng lúc này, từ trong khe cửa của chủ điện bay ra hai lá linh phù.
Một lá là Ngũ Lôi Phù, một lá là Tát Chân Nhân Hỏa Phù.
Người đàn ông vui mừng, dập đầu cảm kích: "Đa tạ Trương đạo trưởng, đa tạ Trương đạo trưởng!"
Hắn đã từng được chứng kiến uy lực của lôi phù, có hai lá phù này, hẳn là có thể che chở hai vợ chồng bọn họ chạy khỏi cái ma quật kia!
Người đàn ông lập tức xuống núi, chạy về nhà.
Nhưng khi đi qua trấn dưới chân núi, hắn nhìn thấy một ông lão kỳ quái.
Người kia đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, tựa như ăn mày, dường như có chút điên, gặp người liền hỏi xin cái gì, không ngừng bị người ghét bỏ. Có người xô ngã người này, Phong lão đầu cũng không hề tức giận, ngã vào vũng bùn, toàn thân dính đầy nước bùn, ngược lại sẽ còn cười lăn lộn, tựa hồ còn rất thích thú. Người xung quanh đều cười nhạo hắn. Nam nhân nhớ lại những gì mình gặp phải trong khoảng thời gian này, hắn hiện tại chẳng phải cũng bị người thân bạn bè ghét bỏ chán ghét sao? Suy bụng ta ra bụng người, hắn thở dài một hơi, đỡ Phong lão đầu dậy. "Lão nhân gia, ngươi ——" Lời còn chưa nói hết, Phong lão đầu đã nắm lấy tay hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi thấy da của ta chưa?" "Da của ta ở đâu?" "Ai trộm da của ta?" Nam nhân nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta chưa thấy cái da gì cả, lão nhân gia, người quá bẩn, ta mua cho người bộ quần áo mới đi." "Bẩn?" "Ngươi mới bẩn, ngươi bẩn nhất..." "Nhưng không sao, ta giúp ngươi rửa ráy một chút." Phong lão đầu cười hề hề, sau đó lại nhổ một bãi đờm lớn vào y phục của nam nhân, vàng đục lại sền sệt. Nam nhân buồn nôn vô cùng, vội vàng buông tay lão nhân ra, tức giận rời đi. Phong lão đầu lại xem như không có gì, tiếp tục nhìn những người đi ngang qua, hỏi những câu kia. "Da ta đâu?" "Các ngươi ai trộm da ta?"... Linh Quan miếu, chính điện. Một sợi dây thừng màu vàng đang thành hình trong ngọn lửa hừng hực, bảo cáo Linh Quan gần như khắc khắp thân dây thừng, rót vào đó một loại sức mạnh thần bí. Sát khí Giao Long đã nhỏ bé đến mức khó phát giác, thay vào đó là khí chất thần thánh hào nhiên. Rống! Trong ngọn lửa hừng hực, dây thừng như Kim Long bay múa xoay quanh, lại phát ra từng trận tiếng long ngâm, bề mặt dây thừng không hề trơn bóng, mà là có những vết tích giống như vảy rồng, điểm xuyết chữ triện Đạo gia. Chỉ có chỗ đầu rồng, vẫn còn lưu lại chút sát khí. Trương Cửu Dương trong lòng hơi động. Sắp rồi, ngay lập tức Phược Long Tác này sẽ luyện chế thành công. Đến lúc đó, sẽ dùng cái gọi là phật mẫu kia thử nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận