Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 513: Thiên hạ khổ Càn lâu vậy

Chương 513: Thiên hạ khổ Càn lâu vậy. Bạch Y Minh trưởng lão Vân Hòa Đồng? Trương Cửu Dương đối với cái tên này có chút quen tai, nghe nói vị trí này liệt vào hàng thập đại trưởng lão đứng đầu Bạch Y Minh, là cánh tay đắc lực của minh chủ, thường đóng vai nhân vật quân sư. Tương truyền hắn từng là một thư sinh tham gia khoa cử nhưng thi mãi không đỗ, không phải vì không có tài mà vì mỗi lần đỗ đạt đều bị con cái nhà quyền quý thay thế. Cuối cùng, hắn chán nản muốn tự sát, lại được minh chủ Bạch Y Minh điểm hóa, bước lên con đường tu hành. Triều đình nghe tin hắn gia nhập Bạch Y Minh liền đem vợ con già trẻ của hắn chém đầu để răn đe. Về sau, Vân Hòa Đồng tu vi không ngừng tinh tiến, càng lãnh đạo Bạch Y Minh làm nhiều đại sự oanh oanh liệt liệt, chuyên giết tham ô mục nát, quan lại ức hiếp dân lành, danh tiếng ngày càng lớn, được xưng là Bạch Y Tú Sĩ. Nhạc Linh từng cảm thán, nếu triều đình có thể chỉ tiến cử người tài, công bằng lựa chọn nhân tài thì Vân Hòa Đồng có lẽ đã là một vị năng thần trị thế, chứ không phải bị ép thành phản tặc. Lúc này Trương Cửu Dương thấy vị Bạch Y Tú Sĩ này, phát hiện đối phương quả thật là người có chí lớn, khí chất phi phàm, đặc biệt đôi mắt bình tĩnh, tự tin nhưng cũng rất kiên định. Khí tức sâu dài, sâu thẳm như vực, tu hành hẳn là công pháp nhất mạch của Đạo gia, hơn nữa đã luyện đến cảnh giới cực kỳ tinh thâm, là một tu sĩ ngũ cảnh thực lực mạnh. Đương nhiên, nếu Trương Cửu Dương muốn giết hắn thì hẳn không dùng đến ba chiêu.
“Ngươi thật to gan, dám xuất hiện trước mặt ta, vị Khâm Thiên Giám khách khanh này, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói. . Phu nhân nhà ta là ai sao?” Trương Cửu Dương dù thấy hứng thú với tập hồ sơ, cũng không vội xem xét mà thản nhiên nhìn Vân Hòa Đồng.
“Tôn phu nhân chính là Minh Vương Nhạc Linh, cũng là Khâm Thiên Giám nhạc giám phó hiện tại, trong Khâm Thiên Giám có thể nói là dưới một người, trên vạn người!” Vân Hòa Đồng nói, không kiêu ngạo, không tự ti.
Trương Cửu Dương hơi ngẩn ra, Linh nhi đã là giám phó rồi sao? Tại sao nàng không gửi thư cho hắn?
“Việc Nhạc phu nhân thăng làm giám phó cũng là chuyện hôm nay, tin tưởng đêm nay hoặc sáng ngày, Trương chân nhân sẽ nhận được tin tức.” Câu nói của hắn làm Trương Cửu Dương khựng lại, nhìn lại tập hồ sơ, rồi đột nhiên bật cười.
“Bạch Y Minh các ngươi, tin tức lại linh thông thật, e rằng Thiếu Minh ám tử không ít nha.”
“Thiên hạ khổ Càn lâu vậy.” Vân Hòa Đồng thở dài: “Vô số chí sĩ không tiếc thân mình vào nguy hiểm, nên tai mắt của chúng ta mới được linh thông như vậy, ví như để sao chép bộ hồ sơ này, chúng ta đã hy sinh sáu nghĩa sĩ ẩn mình nhiều năm, mỗi một chữ trên đây đều nhuộm máu của bọn họ.”
“Nếu như thế, lúc người nhà Thiếu Minh gặp nạn, các ngươi ở đâu?” Trương Cửu Dương đột nhiên hỏi, ánh mắt sắc như điện.
Vân Hòa Đồng thoáng lộ vẻ xấu hổ, nói: “Lúc đó nội bộ chúng ta có chút vấn đề, ốc còn không mang nổi mình ốc. . .”
Trương Cửu Dương lắc đầu, từ từ mở tập hồ sơ kia ra, khi thấy tên người phá án thì trong lòng không khỏi chấn động, lần nữa có cái nhìn mới về năng lực của Bạch Y Minh. Trên trang giấy ố vàng viết bốn chữ -- Gia Cát Thất Tinh! Ngọc Đỉnh cung năm đó đột nhiên bị hủy diệt, Gia Cát Thất Tinh tự mình đốc thúc vụ án này, hồ sơ cũng là do chính tay hắn viết, nhưng khi có những tiến triển nhất định, hắn đột nhiên niêm phong hồ sơ, khiến vụ án trở thành một bí ẩn. Nhạc Linh từng muốn xem tập hồ sơ này nhưng với chức vụ giám hầu của nàng thì vẫn chưa đủ tư cách.
"Hồ sơ này là bản sao, không phải bản gốc, nhưng nội dung bên trong đều là thật, Trương chân nhân có thể xem trước?" Trương Cửu Dương không nói gì, tiếp tục lật xem.
"Vụ án Ngọc Đỉnh cung bị hủy diệt, chết 1.279 người, trong đó gần một nửa số người chết vì bị sét đánh, một nửa còn lại chết vì kiệt sức, như bị thiêu đốt máu tươi vậy.” “Mà ở di chỉ Ngọc Đỉnh thì lại không thấy bất cứ dấu vết sét đánh nào, chí bảo của tông môn Cửu Tiên Đỉnh cũng không cánh mà bay, biến mất không còn tăm tích." Hồ sơ ghi chép rất chi tiết, chỉ ra nhiều điểm đáng ngờ, có thể nói rất cẩn trọng, rõ ràng và chỉ đúng vào điểm yếu. Tỉ như trận hộ sơn của Ngọc Đỉnh cung chưa hề mở ra, qua điều tra thì kết quả là nền tảng trận pháp bị người sớm phá hoại, có dấu hiệu nội gián thông đồng bên ngoài. Lại tỉ như Thái Huyền sơn mạch xuất hiện một chút dịch chuyển, dường như có dấu chân rùa lớn bò qua. Dựa vào nội dung hồ sơ, Trương Cửu Dương có thể thấy, Gia Cát Thất Tinh thông qua suy diễn, từng bước một khôi phục chân tướng việc Ngọc Đỉnh bị hủy diệt và đã đạt được tiến triển rất lớn. Hắn nắm được manh mối trận hộ sơn bị phá hư, truy xét đến trước khi Ngọc Đỉnh bị hủy, từng có một lần tu sửa nhiều cung điện trên núi, có một lượng lớn công tượng tiến vào bên trong. Việc âm thầm phá hư nền tảng đại trận của Ngọc Đỉnh vừa hay là một công trình lớn. Lúc này, chỉ cần điều tra nơi phát sinh của đám công tượng này, tìm hiểu cội nguồn là có thể tìm ra kẻ chủ mưu, vụ án coi như sáng tỏ. Nhưng Gia Cát Thất Tinh lại đột nhiên kết án. Hắn cho rằng trận pháp bị mất linh là do lâu năm không sửa chữa, và do có một con Huyền Quy khổng lồ giáng lâm Ngọc Đỉnh cung, gây họa ở Thái Huyền Sơn, cướp đi bảo đỉnh tông môn. Đây chính là vụ án yêu ma chạm núi vang danh thiên hạ năm đó.
Trương Cửu Dương xem xong toàn bộ hồ sơ, vẻ mặt suy tư, sau đó nhìn Vân Hòa Đồng, thản nhiên nói: “Ngươi không phải muốn nói với ta, những công tượng kia, là do triều đình phái tới chứ?”
Vân Hòa Đồng xoa cằm nói: “Có thể để Quốc Sư Gia Cát Thất Tinh cũng phải kết án qua loa như vậy, ta nghĩ, e rằng chỉ có khả năng này.”
Hắn dừng một chút, nhìn Trương Cửu Dương, ánh mắt nồng nhiệt: "Trương chân nhân, năm đó Ngọc Đỉnh cung trung tâm với triều đình như vậy mà vẫn bị kiếp nạn này, có thể thấy đám người kia là loại 'vắt chanh bỏ vỏ', ngươi còn muốn vì bọn họ mà bán mạng sao?"
Trương Cửu Dương mỉm cười, khá lắm, đây là muốn kéo hắn về phe bọn họ à.
“Trương chân nhân, thực không dám giấu giếm, yêu ma liên tục xuất hiện ở Thái Huyền Sơn này, dị thường nguy hiểm, hôn quân ban đất cho ngươi, e là cũng chẳng có ý gì tốt đẹp, bọn chúng với những người tài giỏi như ngươi, từ trước đến nay vừa đố kỵ vừa sợ, hận không thể nhanh chóng hủy diệt ngươi!” “Nếu ngươi bằng lòng gia nhập Bạch Y Minh của ta, lập tức sẽ có thể trở thành phó minh chủ, thập đại trưởng lão chúng ta đều sẽ cúi đầu nghe lệnh ngươi, hàng trăm vạn giáo chúng càng coi ngươi như thần!”
Đối mặt với những lời đầy khí thế của Vân Hòa Đồng, Trương Cửu Dương lại lắc đầu, nói: “Ta không thích người khác coi ta là thần, bởi vì ta chỉ là một người thôi.”
“Vân trưởng lão, ngươi trở về đi, thay ta nhắn với minh chủ các ngươi, hảo ý của đạo bần ta xin nhận, nhưng sau này nếu gặp nhau, bảo hắn cẩn thận một chút.” Bạch Y Minh nhìn như chính nghĩa, cũng chỉ là một đám kẻ có dã tâm khoác lớp áo tôn giáo. Mục đích của bọn chúng cũng không phải là khai dân trí, mà hoàn toàn ngược lại, bọn chúng muốn bách tính cúi đầu quỳ lạy, dùng danh nghĩa thần thánh để bắt người dân vốn đã khốn khổ phải dâng ra chút tài sản cuối cùng và sinh mệnh. Nhạc Linh từng nói, Bạch Y Minh khi giao đấu với người trong triều đình, thường hay bắt bách tính thờ phụng bọn chúng uống phù thủy, lấy sinh mạng làm cái giá để đổi lấy trong thời gian ngắn đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng. Thậm chí, ngay cả những đứa bé tám, chín tuổi cũng phải ra chiến trường. Hơn nữa, Bạch Y Minh phân cấp nghiêm ngặt, giáo chúng tầng lớp dưới thậm chí không có tư cách gặp mặt tầng lớp trên. Một giáo phái như thế, Trương Cửu Dương đương nhiên không thể nào gia nhập được. Vì hắn đã từng nhìn thấy rồi, thứ gì mới thật sự là những người bằng lòng vì nhân dân mà chiến đấu.
“Đi thôi, lên núi.” Trương Cửu Dương nắm tay Thiếu Vân, ngẩng đầu nhìn Thái Huyền sơn trải dài, cùng với đỉnh núi bị mây mù bao phủ, đôi mắt hơi có chút hoảng hốt, dường như thấy lại ngọn núi thánh châm lửa Tinh Tinh Chi Hỏa trên Trái Đất kiếp trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận