Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 04: Quất ác quỷ, phù trấn yêu tà

Chương 04: Đánh ác quỷ, dùng bùa trấn yêu tà Là con nữ quỷ đó!
Thân thể Trương Cửu Dương có chút cứng ngắc, vô ý thức siết chặt cành liễu trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương thẩm trên lưng nam nhân, trầm giọng nói: "Thẩm, ngươi xác định lưng của ngươi... Là nam nhân của ngươi?"
Có lẽ là do ăn con mắt quỷ, cũng có lẽ là do ba tấm bùa tiệm tự trong ngực, lần này Trương Cửu Dương tuy vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng đã trấn định hơn lần trước rất nhiều.
Thậm chí khi hồi tưởng lại con mắt mỹ vị của con quỷ kia, hắn còn vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Tiểu Cửu, thẩm biết hắn không thích hợp, nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác, mới phải đến tìm ngươi..."
Vương thẩm cũng có chút sợ hãi, nhưng cũng không buông chồng mình trên lưng xuống, mà là run rẩy cất tiếng kể lại đầu đuôi sự việc.
Nguyên lai hôm nay sau khi đóng quán về nhà, nàng phát hiện chồng mình hôn mê trên giường, giữa mùa hè mà toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, giống hệt như Trương Cửu Dương từng ngủ bên cạnh tiểu Vân Hà trước đây, nhưng khác biệt là lần này dù nàng có gọi thế nào, chồng nàng vẫn không tỉnh.
Sau đó nàng tìm đại phu trong huyện, sau khi uống mấy chén thuốc thì chồng nàng cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, không ngờ đến khi đi tiểu đêm, lại thấy chồng mình ngồi trước gương đồng tô son điểm phấn, ánh mắt và động tác đó, khiến nàng, một người phụ nữ cũng phải cảm thấy mặc cảm.
Lúc đó Vương thẩm liền biết, chồng mình đây là trúng tà, mà toàn bộ huyện Vân Hà, người duy nhất biết xử lý chuyện như vậy, chỉ có Lâm mù lòa!
Lâm mù lòa đã chết, nhưng vẫn còn đệ tử là Trương Cửu Dương.
Mặc dù trong huyện đều đồn rằng, Lâm mù lòa chỉ là kẻ lừa đảo, Trương Cửu Dương còn trẻ tuổi, lại càng không có bản sự gì, nhưng đối với Vương thẩm đang tuyệt vọng, muốn thử bất cứ điều gì mà nói, hắn không nghi ngờ gì là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Ngươi ăn con mắt của ta, nói cho ta... Lỗ Diệu Hưng... Ở đâu?"
Âm thanh của người đàn ông trở nên the thé, mắt trái bắt đầu chảy máu, thần sắc tràn đầy oán hận.
Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, cố ép mình giữ bình tĩnh, hắn nhanh chóng chạy vào phòng của Lâm mù lòa lấy ghế mây ra, sau đó bảo Vương thẩm đặt chồng lên ghế.
"Vương thẩm, cô đè chặt hắn lại."
Trương Cửu Dương dặn dò.
Có lẽ là do vẻ bình tĩnh của hắn lan sang Vương thẩm, giúp nàng đang hoảng loạn lấy lại chủ ý, lập tức làm theo Trương Cửu Dương, đưa tay to lớn từ phía sau ghế mây đè chặt chồng.
Vương thẩm cao lớn vạm vỡ, làm nghề mổ heo lâu năm, sức lực so với người đàn ông bình thường lớn hơn nhiều, nhưng dù vậy, vẫn không thể đè được sự giãy giụa của hắn.
"Lỗ Diệu Hưng... Ở đâu?"
"Lỗ Diệu Hưng ở đâu!!"
Giọng của người đàn ông the thé đến lạ thường, phát ra từng tiếng gầm rú cuồng loạn, khiến người ta đau nhức màng nhĩ.
Thấy Trương Cửu Dương chậm chạp không chịu nói ra câu trả lời mà mình muốn, hắn càng thêm điên cuồng, âm thanh càng trở nên the thé, khiến cho các cửa sổ xung quanh đều vì thế mà rung động.
"Nói cho ta biết, Lỗ Diệu Hưng——"
"Ở trong bụng mẹ ngươi đó!!"
Trương Cửu Dương nổi giận từ trong lòng, hét lớn một tiếng, rồi sau đó vung cành liễu trong tay ra, hung hăng quất vào người đàn ông.
Ầm!
Người đàn ông hét thảm một tiếng, rõ ràng là quất xuyên qua lớp quần áo, nhưng nơi cành liễu đánh vào lại bốc lên một làn khói đen, nhìn rất quỷ dị.
Quả nhiên có hiệu quả!
Trương Cửu Dương trong lòng yên tâm, tiếp tục không chút lưu tình vung roi, phát ra tiếng bốp bốp giòn tan.
"Cái gì mà Lỗ Diệu Hưng, ta căn bản không hề quen biết!"
"Ngươi không phải là quỷ sao, nếu bản lĩnh như vậy, sao không tự mình đi tìm hắn, quấn lấy ông đây làm gì?"
"xxx quỷ, ta hút chết ngươi!"
Mỗi một roi quất xuống, theo sau đó là tiếng kêu thảm thiết chói tai, nỗi ác khí mà Trương Cửu Dương dồn nén trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng được trút ra.
Từ một sinh viên sắp tốt nghiệp, đột nhiên đi đến một thế giới quỷ dị mà xa lạ này, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một con nữ quỷ đáng sợ quấn lấy, không ngừng truy hỏi một kẻ hắn không hề quen biết đang ở đâu...
Cỏ, đừng nói là ta không biết, nếu ta mà biết... chẳng phải ta đã nói cho ngươi từ sớm rồi sao?
Lỗ Diệu Hưng cũng không phải là cha của ta, ta ăn no rửng mỡ muốn giúp hắn giấu diếm sao?
Trương Cửu Dương liên tiếp quất hai mươi roi, chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, còn người đàn ông trên ghế mây thì lại rên rỉ liên hồi, thần sắc vô cùng thống khổ.
"Mau cút ra khỏi người hắn!"
Trương Cửu Dương lại quất thêm một roi, lớn tiếng quát mắng.
Nhưng người đàn ông lại nhếch lên một nụ cười méo mó, trên răng đầy máu.
"Ngươi cứu không được hắn, trừ khi nói cho ta... Lỗ Diệu Hưng ở đâu?"
Âm thanh có chút mơ hồ không rõ.
Không ổn!
Trong nháy mắt Trương Cửu Dương ý thức được, nữ quỷ đang thao túng người đàn ông cắn đứt đầu lưỡi của mình!
Trong tình thế cấp bách, hắn vô thức vận chuyển dòng nhiệt lưu trong đan điền, rót vào trong cành liễu, trong nháy mắt, trên cành liễu tựa hồ sáng lên một vòng ánh sáng trong suốt màu xanh lam.
"Cút ra ngoài cho ta!"
Trương Cửu Dương ra sức co rút lại, lần này cành liễu quất vào người đàn ông không những bốc khói đen, mà còn để lại một vết đỏ bỏng rát.
Người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng kêu la xé tim, sau đó thân thể đang giãy giụa kịch liệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, toàn bộ người rũ xuống trên ghế mây.
Hô!
Một trận âm phong thổi qua, cửa sổ bốn phía lay động xào xạc, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều.
Trương Cửu Dương thấy một bóng hình nữ tử từ trong người đàn ông bay ra, toàn thân ướt đẫm, tóc đen tung bay, mắt trái trống rỗng, mắt phải thì âm lãnh, oán độc nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại e sợ cành liễu kia mà không dám tiến lên.
"Vương thẩm, cô có thấy nàng không?"
Trương Cửu Dương hỏi.
Vương thẩm đang quan tâm tình trạng của chồng khẽ ngẩng đầu, nhìn xung quanh rồi lại mơ màng nói: "Thấy cái gì?"
Trong lòng Trương Cửu Dương hơi động, thảo nào ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy trong bóng tối rõ ràng như vậy, hẳn là do sau khi ăn con mắt quỷ mà phát sinh một loại biến hóa nào đó.
"Ngươi cứu không được hắn, chỉ khi nào nói cho ta Lỗ Diệu Hưng ở đâu, hắn mới có thể sống..."
Giọng nói yếu ớt của nữ quỷ vang lên, Vương thẩm lại không có phản ứng gì, nhìn cũng không thấy, nghe cũng không nghe thấy.
Trương Cửu Dương nâng cành liễu lên, nhìn chăm chú vào nữ quỷ, gằn từng chữ: "Cút khỏi nhà ta!"
Ánh mắt nữ quỷ trở nên càng thêm độc ác, nhưng nghĩ đến uy lực của cái roi vừa rồi, im lặng một lúc rồi vẫn là phiêu nhiên bay đi, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng đêm đen kịt.
Trương Cửu Dương thở phào một hơi, gió đêm thổi, mới phát hiện sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Tiểu Cửu, sao người đàn ông nhà ta vẫn bất tỉnh, hắn, hắn hình như không thở!"
Tiếng nói kinh hoảng của Vương thẩm vang lên.
Trương Cửu Dương đặt ngón tay dưới mũi người đàn ông, phát hiện hơi thở của hắn quả thật là mong manh, lại liên tưởng đến những lời mà nữ quỷ đã nói trước khi rời đi, Trương Cửu Dương ý thức được đối phương tuy đã bị ép đi, nhưng vẫn để lại thủ đoạn.
"Tiểu Cửu, ngươi là người có bản lĩnh, thẩm xin ngươi, mau cứu người đàn ông của ta đi!"
Hai mắt Vương thẩm rưng rưng, vậy mà phù một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Cửu Dương, khẩn cầu.
Trải qua chuyện vừa rồi, nàng đã hiểu cái cậu tiểu Cửu bị người trong huyện xem là lừa đảo, thực ra lại là một cao nhân thật sự có bản lĩnh, chỉ có hắn, mới có thể cứu được mạng của chồng mình!
Trương Cửu Dương khẽ thở dài, đỡ Vương thẩm dậy nói: "Ta sẽ cố hết sức."
Hắn đi vào bếp múc một bát nước, sau đó lấy tấm bùa tiệm tự ra, vốn định dùng nến đốt, nhưng lại linh cơ chợt lóe, rót dòng nhiệt lưu trong cơ thể vào lá bùa.
Đã dòng nhiệt lưu này có thể tăng cường uy lực pháp khí của cành liễu, có lẽ cũng sẽ có tác dụng với bùa.
Một khắc sau, trong bóng tối bỗng nhiên sáng lên một đạo hỏa quang, ngọn lửa đỏ nhấp nháy, chiếu sáng đôi mắt có chút hưng phấn của Trương Cửu Dương.
Bùa tiệm tự tự động bốc cháy, hóa thành tro rơi vào bát nước.
"Vương thẩm, mau cho hắn uống hết đi!"
Trương Cửu Dương dặn dò.
Trong một số tiểu thuyết chí quái của kiếp trước, có ghi chép về một loại thầy thuốc đặc biệt khác, được gọi là vu y, bọn họ có một thủ đoạn thần bí, đó là dùng lửa đốt bùa, rồi lấy tro tàn cho vào nước, để trừ tà chữa bệnh.
Hắn bắt đầu lấy cảm hứng từ đó.
Vương thẩm banh miệng của chồng ra, ép cho hắn uống xuống.
Lúc đầu người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, nhưng sau mấy hơi thở, thân thể hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó đột ngột nôn mửa liên tục.
Chất thải rơi xuống đất, mùi hôi thối lan tỏa.
Trương Cửu Dương lùi lại mấy bước, nhìn chăm chú vào thứ hắn phun ra.
Lại là rất nhiều cá chết nát tôm, lẫn với nước bùn và tóc đen...
Bạn cần đăng nhập để bình luận