Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 145: Du Địa Phủ, Bỉ Ngạn Hoa

Trong tĩnh thất, ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối.
Trương Cửu Dương nháy mắt đã không phát hiện được khí tức của A Lê, tựa như cô bé đã chết rồi, hồn phách tan biến.
Trong quá trình Tẩu Âm, người Tẩu Âm không khác gì người chết, tay chân lạnh ngắt, khí tức và mạch đập hoàn toàn không có, dù là đại phu cao tay đến mấy cũng sẽ bảo người nhà chuẩn bị hậu sự. Vì vậy, nhất định phải đóng chặt cửa sổ, nếu không người ngoài vào, xem hắn như người chết mà xử lý, thậm chí đốt cả người thì thật là toi mạng. Trong quyển sổ Tẩu Âm của Nhị gia từng ghi chép trường hợp toi mạng như thế.
Trong phòng, âm khí càng lúc càng nặng, xung quanh ẩn hiện những cơn gió lạnh thổi tới, khiến cửa sổ rung lên rì rào, không khí bỗng trở nên có chút quỷ dị.
Trương Cửu Dương thì chăm chú nhìn ba nén hương đang cháy, nếu trước khi hương cháy hết mà A Lê vẫn chưa về, hắn sẽ lập tức đặt gọn ghẽ đôi hài của A Lê, rồi gọi nàng tỉnh lại.
Nếu không, A Lê sẽ mãi mãi lạc trong địa phủ. Thời gian cứ thế trôi qua.
Trong chớp mắt, ba nén hương đã cháy quá nửa, mà A Lê vẫn không có động tĩnh gì. Trương Cửu Dương bắt đầu hơi sốt ruột. Rốt cuộc nàng gặp chuyện gì ở địa phủ? Có khi nào nàng bị âm binh quỷ sai phát hiện không?
Từ trước đến nay, cả hai luôn kề vai chiến đấu, lần này để A Lê một mình vào địa phủ, Trương Cửu Dương ở nhân gian dù có thần thông gì cũng đành bó tay. Dần dà, ba nén hương sắp cháy hết.
Ngay lúc Trương Cửu Dương chuẩn bị kết thúc lần Tẩu Âm này thì cái khăn giấy che mặt bỗng động, A Lê đột ngột mở mắt, miệng há lớn thở dốc, rồi ngồi bật dậy.
“Cửu ca, ta, ta…” Mặt nàng trắng bệch, trông như chưa hết bàng hoàng.
“Đừng vội, từ từ nói.” Dù là một con lệ quỷ hung tợn, nàng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kinh hãi vỗ ngực nói: “Sợ ta muốn chết, suýt bị đuổi kịp.”
“Cửu ca, ta thấy Đỗ gia gia rồi!”
Trương Cửu Dương hơi ngạc nhiên, nói: “Ông ấy ở Địa phủ có khỏe không?”
A Lê nghe vậy liền lắc đầu: “Không tốt, không tốt đẹp gì, Đỗ gia gia thảm lắm!”
“Ta thấy Đỗ gia gia bị âm binh áp giải, đang tính toán cái gì đó, ngón tay của ông ấy không ngừng rữa nát, thân thể như bị lửa thiêu, tròng mắt rơi ra rồi lại bị âm binh ép nhét vào, đúng rồi, đầu lưỡi còn bị nhổ lên rút xuống liên tục…”
Trương Cửu Dương nghe mà trong lòng kinh hãi.
Đỗ thần toán vậy mà thê thảm đến vậy sao? Đây không phải là tra tấn thông thường, mà như bị đánh vào mười tám tầng địa ngục vậy, rốt cuộc âm binh địa phủ muốn ép ông ta tính toán điều gì?
“Lúc đó ta chém hai tên âm binh kia, định mang Đỗ gia gia chạy trốn cùng, nhưng phát hiện ông ấy không thể nào thoát được, chân ông ấy đã mọc rễ, như… như cái cây vậy, bị trồng ở đó.”
“Đúng rồi, ở đó còn có rất nhiều người giống Đỗ gia gia, đều mọc rễ…” A Lê có vẻ hơi buồn bã.
Trương Cửu Dương trong lòng rung động, rất nhiều người giống như Đỗ thần toán? Mà còn như cây cối bị trồng trên Minh Thổ của địa phủ? Khung cảnh đó nghĩ thôi đã thấy quỷ dị, khiến người ta rùng mình.
“Còn bức thư chưa viết xong kia, ngươi có hỏi không?”
A Lê gật đầu.
“Ta có hỏi, ta hỏi nó là cái gì mà chưa viết xong, Đỗ gia gia lúc đó như bị điên, miệng đầy máu, nói năng lảm nhảm, ta, ta không nghe rõ lắm…”. Nàng gõ gõ đầu, cố gắng nhớ lại rồi nói: “Hình như là cái gì quạt, mô mô….”
Quạt? Mô mô?
Trương Cửu Dương không hiểu.
Hắn thật sự không nghĩ ra, chẳng lẽ muốn hắn cầm theo quạt và mô mô rồi xuôi nam?
Nghĩ như vậy thì quá vô lý, chắc chắn là có cách giải thích khác, hoặc là do A Lê hiểu sai, dù sao cô nhóc này còn không dùng tốt thành ngữ được.
“Ngay sau đó, bọn âm binh phát hiện ra ta, hừ, ta là ai, đệ nhất cao thủ dưới trướng Cửu ca, Tề Thiên tiểu thánh Giang Ấu Lê, sao ta lại sợ bọn chúng?”
“Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta mang theo hai thanh bảo đao, một đường chém giết qua, mắt cũng không thèm nháy, hôm nay ta phải cho địa phủ máu chảy — Ui da!”
Trương Cửu Dương cốc mạnh vào đầu nàng một cái, vì thân thể giấy, trên đầu nàng còn bị lõm xuống một lỗ.
“Nói nghiêm túc, đừng có lải nhải!”
A Lê bĩu môi, rồi tiếp tục nói: “Ta đâu có sợ bọn chúng, chỉ là ta nhớ lời Cửu ca dặn, thấy bọn chúng đến thì mình cứ chạy, bọn chúng liền đuổi theo, mà bọn chúng lại cưỡi ngựa, ta chạy không kịp…”
Trương Cửu Dương căng thẳng trong lòng, dù biết A Lê đã thoát nạn, nhưng vẫn không nhịn được mà lau cho nàng một giọt mồ hôi.
Thảo nào ba nén hương sắp cháy hết mà A Lê mới tỉnh lại, chuyến đi địa phủ lần này thật sự quá kinh hồn.
“Lúc nguy cấp, ta nhớ sư phụ đã từng kể một chuyện, ông nói phần lớn âm binh không có trí tuệ, chỉ dựa vào bản năng mà hành động, vì vậy, khi khẩn cấp, nếu học tiếng gà gáy sẽ khiến bọn chúng tưởng là trời sáng mà tạm thời thu quân.”
“Chỉ là cách này không hiệu quả với âm tướng, chỉ phù hợp với âm binh, nếu có âm tướng ở đó, âm binh sẽ chỉ biết nghe lệnh mà làm, mà âm tướng lại có trí tuệ nhất định, sẽ không bị lừa.”
Trương Cửu Dương giật mình, thảo nào trước đây Nhị gia không dùng chiêu này, vì lúc bọn họ gặp âm binh ở La Điền huyện, đều có không ít âm tướng mặc giáp vàng.
“Lúc đó, ta chợt nảy ra ý định, liền học tiếng gà gáy, may mà lúc luyện sư phụ ép ta kỹ, học được rất giống, bọn âm binh liền dừng lại, không đuổi theo ta nữa.”
A Lê vô cùng đắc ý, cười nói: “Sau đó ta liền quay về, à đúng rồi, ta còn thấy một bãi hoa rất đẹp, tiện tay hái một đóa.”
Nàng đưa tay lên, Trương Cửu Dương lúc này mới thấy, trong tay vốn trống rỗng của nàng vậy mà lại có thêm một bông hoa, trông rất tiên diễm, tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ. Quỷ dị hơn là, chỗ cành bị bẻ lại chảy ra dòng máu đỏ sẫm!
Không biết có phải ảo giác không, nhìn bông hoa này, tinh thần của Trương Cửu Dương chợt có chút hoảng hốt, rất nhiều hồi ức trong đầu ào ào hiện lên. Cứ như lúc người sắp chết thì cưỡi ngựa xem hoa.
Đây là….
“Cửu ca, có phải đây chính là Bỉ Ngạn Hoa mà sư phụ đã nói không?”
A Lê có chút phấn khích, mắt sáng rực nói: “Nghe nói nó đáng giá lắm đấy!”
Trương Cửu Dương lắc đầu cười.
Đáng giá?
Nếu thật sự là Bỉ Ngạn Hoa, thì đó là bảo bối vô giá, là kỳ vật của âm gian địa phủ.
Nhị gia từng nhắc đến loài hoa này trong sách Tẩu Âm, nó sinh trưởng ở hai bờ sâu nhất của Hoàng Tuyền, là vật chí âm, cực kỳ trân quý, nếu chế thành dược liệu có thể giúp tái tạo toàn thân, nếu ăn trực tiếp thì dù không phải là người Tẩu Âm cũng có thể xuất hồn nhập địa phủ, nhưng có quay lại được hay không thì còn phải xem mệnh.
Chờ đã, mùi thơm này….
Trương Cửu Dương tiến tới ngửi kỹ, nói: “A Lê, ngươi ngửi xem, mùi này có giống mùi hoa bưởi không?”
A Lê vội vàng ngửi ngửi, lại cầm cành hoa bưởi mà Trương Cửu Dương đưa tới ngửi ngửi, cẩn thận cảm nhận một chút.
“A? Hình như có chút giống.”
Hoa bưởi so với nó thì nhiều thêm một loại hương dầu, nhưng hương vị chính thì… chính là Bỉ Ngạn Hoa! Nhìn Bỉ Ngạn Hoa trong tay, mắt Trương Cửu Dương không khỏi ánh lên một tia nóng bỏng. Chẳng lẽ, chủ dược của hoa bưởi chính là Bỉ Ngạn Hoa?
“A Lê, ngươi nói thấy một bãi Bỉ Ngạn Hoa, nó nhiều cỡ nào?”
A Lê cố gắng dang hai tay ra, mắt long lanh, dường như cũng nhận ra ý đồ của Cửu ca.
“Nhiều như thế này!” “Nhiều như sao trên trời!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận