Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 418: Vấn tâm kỳ thuật, quỷ dị chân tướng

"Chương 418: Vấn tâm kỳ thuật, quỷ dị chân tướng
“Trương… Trương đại ca?” Khi nhìn thấy Trương Cửu Dương nháy mắt, ánh mắt Tam Bảo lộ ra vừa sợ hãi vừa vui mừng, mặc dù không biết vì sao Trương đại ca lại từ trong hồ lô xuất hiện, nhưng hắn nháy mắt liền thả lỏng.
Nhìn thấy đạo thân ảnh kia, liền có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, phảng phất coi như trời sập xuống, Trương đại ca cũng có biện pháp chống đỡ.
Sau khi trải qua một loạt chuyện ở miếu Linh Quan, Trương Cửu Dương trong lòng hắn sớm đã là hình tượng cao nhân thế ngoại quỷ thần khó lường, bản lĩnh cao cường lại lòng mang chính nghĩa, khiến người ta cảm thấy ấm áp và đáng tin.
Trương Cửu Dương nhẹ nhàng đáp xuống, sờ sờ cái đầu bóng loáng của hắn, trong mắt cũng lộ ra một tia cảm khái.
Tiểu hòa thượng tên Tam Bảo này, quả nhiên có một trái tim Phật trời sinh, lòng dạ từ bi, rất có tuệ căn, lại còn có đại khí vận.
Lần trước hắn ở trong núi tu hành cảnh giới Bất Diệt Kim Thân Ngân La Hán, vừa vặn bị Tam Bảo gặp được, hiện tại hắn đang tu hành Ngọc Đỉnh tiên pháp trong hồ lô, cái hồ lô này vòng đi vòng lại, cuối cùng lại về tới trong tay Tam Bảo.
Trương Cửu Dương cũng không nghĩ tới, hắn đã giấu hồ lô dưới đáy sông trong bùn rồi, vậy mà vẫn bị người đào lên.
Lúc đó hắn đang tu hành pháp thuật, lòng có cảm giác, nhưng cũng không hề để ý, bởi vì pháp bảo này đã nhận hắn làm chủ, người khác không có cách nào sử dụng.
Ví dụ như cái gã bán hồ lô kia, hắn thực ra cũng đã dùng cái hồ lô này chứa nước, nhưng không phát hiện ra những điều thần dị, nước rất nhanh liền đầy, đồng thời không có một tia linh khí.
Không có sự cho phép của Trương Cửu Dương, người khác không có cách nào sử dụng cái hồ lô này.
Cũng chính là vì hắn phát giác Tam Bảo gặp khó khăn, mới âm thầm tương trợ, phát huy hiệu quả tụ tinh tà khí của bảo hồ lô, biến nước thường thành linh dịch.
Cái hồ lô này vốn có thể hái ánh trăng ủ thành ngọc dịch, hái nhật tinh ủ thành kim dịch, hiện tại khi được tử khí uẩn dưỡng, năng lực lại được tăng cường một bước, có thể nói là biến mục nát thành thần kỳ.
Trong quá trình này, hắn cũng quan sát Tam Bảo.
Kẻ này có tuệ căn cực cao, khó hơn chính là tâm chí kiên định, lòng dạ từ bi, nếu có thể tinh tiến tu hành trong Phật môn, thành tựu tương lai khó mà đoán được.
Hắn muốn thành lập tông môn của mình, ngược lại không quan tâm một tông một phái khác biệt, càng hi vọng môn nhân đệ tử có thể học rộng khắp những điểm mạnh của người khác, trăm hoa đua nở.
Chỉ cần chí hướng giống nhau, chính là đạo hữu.
"Đạo, đạo trưởng là người phương nào?"
Huyện lệnh trợn to mắt, nhìn Trương Cửu Dương run rẩy, giống như ban ngày thấy ma, nhưng cũng lấy dũng khí chủ động mở miệng hỏi thăm.
Dân chúng vây xem thì vô cùng tò mò, Trương Cửu Dương bén nhạy phát giác, trong đám dân chúng, lại có không ít tu sĩ, chỉ là tu vi đều khá thấp, phần lớn đều là cảnh giới thứ nhất, cảnh giới thứ hai thì lại vô cùng ít ỏi.
Khác với người dân bình thường, những tu sĩ kia ít nhiều có thể nhìn ra vài thứ, cũng vì thế mà càng thêm rung động, ánh mắt nhìn Trương Cửu Dương vô cùng nóng bỏng.
Tiên nhân trong hồ lô?
Trong chén càn khôn lớn, hồ lô đựng nhật nguyệt dài.
Người này khẩu khí thật lớn, lại phối hợp với khí chất trích tiên kia, đạo vận trong lúc giơ tay nhấc chân, nhất định là một cao thủ tuyệt đỉnh thâm bất khả trắc! Là nhân vật đại nhân thần long kiến thủ bất kiến vĩ trong truyền thuyết.
Đối với những tán tu du đãng tại Cửu Châu này, đừng nói như Trương Cửu Dương có thực lực có thể khiêu chiến đại tu sĩ lục cảnh, cho dù là tam cảnh đã được coi là cao thủ, tứ cảnh đã là phượng mao lân giác.
Ngũ cảnh đó chính là cao nhân thế ngoại, cả đời chưa chắc đã có thể gặp được một lần.
Về phần lục cảnh.
Đối với bọn họ mà nói, đó chính là đỉnh phong tu hành, là Lục Địa Thần Tiên đi trên thế gian.
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết thực lực chân chính của Trương Cửu Dương, rất nhiều người đoán có lẽ là tam cảnh thậm chí là tứ cảnh, nhưng cho dù vậy cũng đã làm lòng họ nóng ran.
"Tiền bối, tại hạ tán tu Phan Kính Nhân..."
"Tại hạ đệ tử Cửu Giang môn Chu Lỗi, xin tiền bối cho phép được đến một lần?"
"Phong thái tiền bối thật khiến người ngưỡng mộ, tiểu nữ tử tán tu Khúc Anh, nguyện bái tiền bối làm sư phụ, nguyện vì tiền bối dẫn ngựa rơi dép, hầu hạ bên mình..."
Dân chúng xung quanh lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vừa nãy những tu sĩ kia còn một bộ dáng cao nhân, bây giờ lại đều lộ ra vẻ lấy lòng, ngôn ngữ khiêm tốn đến cực điểm.
Bọn họ lúc này mới nhận ra, cũng là tiên trưởng, hóa ra cũng có sự khác biệt lớn như vậy.
Huyện lệnh càng biến sắc mặt, thông qua thái độ của những tu sĩ khác, hắn đã nhận ra người đàn ông mặc áo trắng này không đơn giản, chẳng lẽ là tứ cảnh?
Nghe những âm thanh ồn ào xung quanh, Trương Cửu Dương hơi cau mày.
Hắn không nghĩ tới trong trấn Thạch Cổ nhỏ bé này lại có nhiều tu sĩ cảnh giới thấp như vậy, mà lúc này hắn vừa kết thúc bế quan, đem Ngọc Đỉnh đạo pháp lĩnh hội toàn bộ, đạo hạnh tinh tiến, thần thông tăng mạnh, cho dù hữu tâm thu liễm, thì đạo vận tự nhiên trong lúc giơ tay nhấc chân lại không thể hoàn toàn ẩn giấu được.
“Định!”
Đối với những sự lấy lòng cuồng nhiệt xung quanh, thậm chí có nữ tu sĩ còn ngấm ngầm quyến rũ, Trương Cửu Dương không thích, phất tay một cái chính là Định Thân thuật trong Ngọc Đỉnh ba mươi sáu pháp.
Trong lòng bàn tay kim quang ngưng tụ thành một chữ Định, từ xa chiếu tới, tất cả âm thanh liền biến mất không còn, những người xung quanh trong nháy mắt lâm vào ngưng trệ.
Hắn than nhẹ một tiếng, lần đầu tiên hiểu vì sao những đại tu sĩ nổi danh kia, luôn thích mai danh ẩn tích du ngoạn thiên hạ.
Hiện tại danh tiếng của hắn chưa hiển lộ, chỉ vừa lộ ra một chút thực lực, đã dẫn tới nhiều người truy phủng như vậy, có thể thấy lý niệm cường giả vi tôn của giới tu hành đã ăn sâu bén rễ đến cỡ nào.
Nếu như chờ hắn khai sáng tông môn, lại đánh ra uy danh trong La Thiên Đại Tiếu, truyền khắp Cửu Châu, e rằng những người này sẽ còn càng điên cuồng hơn.
Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Hắn lấy ra lệnh bài màu vàng nhạt của Khâm Thiên Giám, tiện tay ném cho Huyện lệnh, thanh âm lạnh nhạt.
"Khâm Thiên Giám phá án."
Định Thân thuật chỉ định trụ những tu sĩ kia, Huyện lệnh, bổ khoái còn đám bách tính thì không bị ảnh hưởng gì.
Ba chữ Khâm Thiên Giám như sấm vang nổ bên tai Huyện lệnh, hắn thậm chí cảm thấy lòng bàn tay như bị bỏng, lệnh bài kia tựa như than lửa.
Trái tim hắn đập thình thịch.
Khâm Thiên Giám mặc dù không nhúng tay vào triều chính, nhưng quản lý sự tình quỷ thần thiên hạ, quyền lực cực lớn, hắn một Huyện lệnh nhỏ nhoi, nào dám gây sự với người của Khâm Thiên Giám? Bất quá rất nhanh hắn thấy mặt chính của lệnh bài vẫn không khắc chức vị cụ thể nào, chỉ có một chữ bên ngoài.
Trong lòng hắn thả lỏng, điều này chứng tỏ đối phương không phải người của Khâm Thiên Giám, mà là người ngoài nào đó.
Hắn không thể chọc vào người của Khâm Thiên Giám, cho dù là một tiểu lại cũng không thể chọc, nhưng nếu chỉ là người ngoài của một lại nào đó, thì cũng không nghiêm trọng như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn lật đến mặt sau lệnh bài, thấy hai chữ Nhạc Linh.
Ầm ầm!
Thân thể Huyện lệnh run lên, lệnh bài trong tay suýt rơi, vẻ mặt van xin, vội vàng sửa ngay ngắn y quan, đối Trương Cửu Dương cúi đầu thật sâu.
“Hạ quan thật sự là có mắt không thấy Thái Sơn, không biết là Cửu gia đại giá quang lâm, thất kính, thật là thất kính!”
Vẻ mặt và tư thế kia, thật sự là kinh sợ, trong đáy mắt còn lộ ra vẻ lấy lòng và nóng bỏng.
Làm quan nhiều năm, cái tên Nhạc Linh này thực sự quá vang dội, như sấm bên tai.
Một nữ nhi bái tướng phong hầu, đây là chuyện lạ thiên hạ, bây giờ còn cao cư một trong lục đại Giám hầu của Khâm Thiên Giám, nghe nói còn muốn thăng lên giám phó.
Mà vị nữ nhân truyền kỳ này, trải qua nhiều năm như vậy, ở Khâm Thiên Giám cũng chỉ có một vị người ngoài, chính là Trương Cửu Dương.
“Cửu gia?”
Trương Cửu Dương có chút bực mình nói: “Ngươi quen ta sao?”
Hắn rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, sao đã bị người ta gọi là gia? Mà đối phương lại là một ông già năm sáu mươi tuổi.
Huyện lệnh vội vàng lộ ra vẻ ngưỡng mộ đã lâu, nói: “Chuyện này ai mà không biết, ngài và Nhạc Giám hầu tình thâm nghĩa trọng, đồng sinh cộng tử, cùng nhau phá rất nhiều đại án kỳ án, ngay cả bệ hạ hiện tại, đều nghe danh ngài!
"Có thể gọi ngài một tiếng Cửu gia, là vinh hạnh của hạ quan."
Thanh âm của Huyện lệnh chân thành tha thiết đến lạ, tựa hồ đã ngưỡng mộ Trương Cửu Dương và Nhạc Linh từ lâu.
Bởi vì người ta nói không nên đánh người mặt tươi cười, hắn như vậy, Trương Cửu Dương cũng không tiện trở mặt, đành phải vươn tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm hắn.
Ngọc Đỉnh thất thập nhị thuật – Vấn Tâm.
Huyện lệnh chỉ cảm thấy trong đầu tràn vào một luồng khí thanh mát, mừng rỡ, còn tưởng rằng Trương Cửu Dương ban thưởng cho hắn, vội vàng lộ ra vẻ mặt lấy lòng.
"Vì sao gọi ta là Cửu gia?"
Trương Cửu Dương hỏi lại lần nữa.
Huyện lệnh khẽ giật mình, trong lòng thấy kỳ quái, người này sao một vấn đề lại hỏi tới hai lần?
Nhưng không sao cả, hắn thích được tán dương, bản thân cứ ưỡn mặt vuốt mông ngựa là tốt rồi, nếu có thể làm hắn vui, nói không chừng còn có thể nhân họa đắc phúc đâu.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng miệng lại hoàn toàn khác: "Ta nhổ vào, cái Cửu gia chó má gì, chỉ có một tên nhóc còn chưa mọc đủ lông như ngươi, nếu không phải nể mặt uy danh Nhạc Linh, ta mới không thèm quan tâm đến ngươi!"
"Gọi ngươi là Cửu gia, là nghĩ nịnh bợ ngươi, để ngươi khỏi tiếp tục truy tra, nếu như phát hiện ra chuyện kia, ta cũng phải mất mạng!" Mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, ra sức cố khống chế miệng của mình, thậm chí muốn dùng tay che lại, nhưng đều vô dụng. Trong chớp mắt, hắn nhìn Trương Cửu Dương bằng ánh mắt đầy e ngại, mồ hôi rơi như mưa.
Trương Cửu Dương không tức giận, mà chỉ cười nhạt, tiếp tục hỏi: "Là chuyện gì, mà khiến ngươi sợ ta truy xét đến vậy?"
Huyện lệnh cũng là kẻ liều lĩnh, hắn vậy mà cố sức táp vào đầu lưỡi mình, định cắn đứt lưỡi, không cho mình nói ra sự thật.
Đáng tiếc là người thi triển Ngọc Đỉnh Vấn Tâm pháp không phải là đạo sĩ mới vào nghề, mà là Trương Cửu Dương đạo hạnh cao thâm. Vừa hé miệng, hàm răng và lưỡi liền hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn, trước mặt mọi người, hắn đã nói ra bí mật mà hắn thề phải chôn vùi vĩnh viễn.
"Ta sợ bị ngươi truy ra, cái quái bệnh kia là do lão Từ ở dưới giếng, cứ đêm xuống, lão Từ lại ra giếng đầu độc, sau đó bán thuốc chữa bệnh, thừa cơ tăng giá."
Ầm ầm! Lời vừa dứt, dân chúng xung quanh nhao nhao náo loạn, ai nấy đều dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Từ chưởng quỹ đang bị đặt dưới hồ lô.
Lúc này, Từ chưởng quỹ đã hấp hối, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, hắn dùng ánh mắt đầy oán độc nhìn Trương Cửu Dương, cố mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể thốt ra lời. Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, hắn hoàn toàn tắt thở, ngay cả hồn phách cũng bị hồ lô hút mất, hóa thành chất dinh dưỡng cho thế giới bên trong hồ lô. Còn da thịt của hắn, vậy mà mọc ra từng lớp da rắn, giống hệt như những người trúng quái bệnh.
"Tốt rồi, hóa ra hắn là một con xà yêu!"
"Chẳng lẽ trên người chúng ta sẽ mọc vảy rắn!"
"Cứ thế mà chết thật quá dễ dàng cho hắn, phải chém hắn thành muôn mảnh!"
"Đúng, chém hắn thành muôn mảnh!" Mọi người lòng đầy căm phẫn, giận dữ không kìm được, chỉ là Từ chưởng quỹ dù sao đã chết rồi, cơn giận của họ không có chỗ xả.
Đúng lúc này, Trương Cửu Dương lại hỏi: "Vậy trong chuyện này, ngươi đã làm những gì?"
Huyện lệnh hoàn toàn sụp đổ và tuyệt vọng, ngây ra như phỗng.
"Bán thuốc kiếm được tiền, chúng ta chia 6-4, ta 6 hắn 4, ta cung cấp sự bảo kê, phong tỏa tin tức, cũng đả kích các tiệm thuốc khác..."
"Cẩu quan!"
"Cẩu quan, ngươi trả mạng con ta đây!"
"Ngươi chết không yên lành!!"
Dân chúng nhao nhao xông lên, như muốn lột da rút gân, đánh chết Huyện lệnh bằng nắm đấm.
"Cứu ta, cứu ta!"
"Ta là quan triều đình, Trương Cửu Dương, ngươi không có quyền xử lý ta!"
"Cứu ta... a!!!" Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng không còn nghe thấy, triệt để biến mất.
Còn đám sai nha, thì đã sớm bỏ trốn từ lúc nào.
Đối với tất cả những điều này, Trương Cửu Dương chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Tam Bảo thở dài, trong ánh mắt lộ vẻ không đành lòng.
"Trương đại ca, hóa ra Từ chưởng quỹ chính là con xà yêu đầu độc, nhưng Huyện lệnh là người, lại là quan phụ mẫu ở đây, tại sao lại có thể cấu kết làm bậy với hắn?"
"Chẳng lẽ lòng tham của thế nhân đã khó mà buông bỏ đến vậy sao?"
Nghe câu hỏi này, trên mặt Trương Cửu Dương lộ ra nụ cười thâm thúy.
"Tam Bảo, ngươi thật sự cảm thấy Từ chưởng quỹ là yêu, còn Huyện lệnh là người sao?"
Tam Bảo sững sờ, lộ vẻ khó hiểu.
Trương Cửu Dương không nói gì, mà chỉ để một giọt máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, nhẹ nhàng vạch lên mi tâm của Tam Bảo, tạo thành hình con mắt thẳng đứng.
"Nhìn kỹ, đó là cái gì?"
Tam Bảo tập trung nhìn vào, chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, trong mắt nóng rực, một lát sau mới hết mơ hồ.
Một khắc sau, con ngươi của hắn co rút lại.
Chỉ thấy trên vai dân chúng, vậy mà đang đứng từng con quái vật đáng sợ, lớn chừng một thước, mặt mũi xấu xí, hung thần ác sát. Chúng không ngừng thì thầm bên tai dân chúng, không biết nói gì, dân chúng rất nhanh trở nên càng ngang ngược hơn, ai nấy đều đỏ mắt, không những đánh chết Huyện lệnh, còn dùng tay xé, dùng răng cắn, như muốn cắt từng tấc thịt da để ăn sống.
Khung cảnh dần mất kiểm soát, mà dân chúng càng chìm trong thù hận, những quái vật kia càng hưng phấn, chúng dùng sự căm hờn và ngang ngược làm thức ăn, cơ thể ngày càng lớn. Trên người Huyện lệnh ban đầu cũng có quái vật, nhưng sau khi Huyện lệnh chết, con quái vật kia cũng bay ra, rơi xuống vai một người khác, hòa nhập vào con quái vật trên người hắn, trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Điều quỷ dị hơn là, sau khi lũ quái vật ăn uống no nê, lại nhao nhao thu lại vẻ mặt tà ác, bắt đầu khoanh chân nhắm mắt, tụng kinh nho nhỏ.
Cứ như thể trong nháy mắt chúng biến từ ma quỷ thành cao tăng.
Còn những người dân kia thì nhanh chóng khôi phục lý trí, họ ném bỏ những mảng thịt đã xé trên tay, lau qua loa trên quần áo, rồi nở một nụ cười cảm kích với Trương Cửu Dương và Tam Bảo.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười đó rất đỗi thân thiện, nhưng không hiểu vì sao, Tam Bảo lại đột nhiên rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận