Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 390: Đáng sợ tỷ tỷ

Chương 390: Người tỷ tỷ đáng sợ
Rời khỏi thiên lao, hai người đi dạo trong thành Ký Châu.
Đây là một tòa thành trì lớn, khắp nơi lộ rõ vẻ quân sự, trông không có vẻ gì là hoa lệ, nhưng lại được xây dựng vô cùng kiên cố. Đại Càn lập quốc sáu trăm năm, thành này đã trải qua mấy chục trận chiến tranh, trên tường thành còn lưu lại những vết tích chiến đấu loang lổ, thông qua những vết mũi tên rêu xanh mọc ra, không khó để tưởng tượng ra những trận chiến kịch liệt đã từng diễn ra.
Thiên lao nằm ở một ngọn núi ngoại ô, hết sức vắng vẻ, hai người đi một hồi lâu cũng không thấy người đi đường, cũng chẳng thấy cửa hàng quán rượu nào. Lạnh lẽo, tiêu điều.
“Mỗi khi đến mùa thu hoạch, Bắc Liêu thường hay thúc ngựa xuống phía nam, trên đường đi cướp bóc đốt giết, chúng ta nhiều lần giao chiến ở biên cương, có thắng có bại.”
“Đều nói quân Ký Châu là đội quân giỏi đánh nhau nhất của Đại Càn, nhưng mấy ai biết, lấy một châu chống một nước, những năm gần đây Ký Châu đã sớm tiêu điều xơ xác.”
Khi Nhạc Linh nói những lời này, thần sắc có chút mất mát.
Năm xưa nàng đã từng thống lĩnh quân đội ra trận, làm tới chức Trung Lang tướng, nhưng lần này trở về, những huynh đệ đã từng cùng nàng sinh tử vào sinh ra tử năm đó, giờ còn sống đã chẳng được mấy người.
Hai mươi vạn quân Ký Châu nói ra thì oai phong, nhưng đằng sau lại là dân Ký Châu đang đào bới cả vốn liếng để cung ứng. Tiếp tục đánh nữa, e rằng sẽ xảy ra vấn đề.
“Triều chính mục nát, tham ô hoành hành, quân phí đưa đến nơi đã bị bóc lột tầng tầng lớp lớp, mười phần không đủ một, coi như phó soái có lấy giết để lập uy cũng vô dụng.”
Trương Cửu Dương đột nhiên hỏi một vấn đề.
“Chẳng lẽ vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, sẽ không sợ Nhạc soái khởi binh tạo phản sao? Hoặc là dẫn Liêu binh nhập quan, để bọn họ mang tới họa sát thân?”
Câu hỏi này vô cùng sắc bén, cũng vô cùng mạo muội.
Dù cho là Nhạc Linh cũng phải giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới âm thầm thở dài một hơi.
“Trương Cửu Dương, nói cẩn thận!”
Nhạc Linh khẽ than một tiếng, nói: “Bệ hạ năng lực có hạn, mà lại triều chính như thế, trăm quan đều tham, coi như bệ hạ có lòng muốn chấn chỉnh, trong thời gian ngắn cũng khó mà làm được.”
Trương Cửu Dương cười lạnh nói: “E rằng hắn căn bản vô tâm chấn chỉnh, thậm chí còn mong muốn thấy cảnh này phát sinh, có lòng dung túng.”
“Sao có thể chứ?”
“Sao lại không thể?”
Trương Cửu Dương ngưng giọng nói: “Quân Ký Châu được mệnh danh là đội quân giỏi đánh nhau nhất Đại Càn, hai mươi vạn thiết kỵ, còn có miếu Cổ tướng quân này là tông môn hàng đầu, tất cả đều tôn Nhạc soái hiệu lệnh, ngươi nếu là Hoàng đế, ngươi không kiêng kỵ sao?”
Nhạc Linh im lặng không nói.
“Liêu binh là ngoại địch, vừa vặn dùng để mượn đao giết người, mà lại Liêu binh dù có thắng thì cũng chỉ sợ tổn thất nặng nề, người của triều đình vừa vặn đến đàm phán cầu hòa.”
“Cắt đất, bồi thường, xưng thần, hòa thân, kết minh…”
“Cái đó đều có thể tạm thời xoa dịu Bắc Liêu, có lẽ sẽ hơi mất mặt, nhưng so với trừ bỏ mối họa lớn trong lòng, thì chút nhục nhã này tính là gì?”
Trương Cửu Dương nói rất thẳng thắn, thậm chí có thể nói là không chút khách khí.
Chuyện như thế trong lịch sử đã từng xảy ra, hiện tại Đại Càn, không thể nghi ngờ khiến hắn nghĩ tới triều đại Nam Tống, ngập trong vàng son, tham ô mục nát, rõ ràng tình thế nghiêm trọng đến trước mặt vẫn bịt tai trộm chuông, luyến tiếc ở chốn ôn nhu hương.
Bên ngoài đấu đá, bên trong đấu đá.
“Đây chỉ là suy đoán của ngươi, chưa hẳn là thật.”
“Nhưng nó là một loại suy đoán rất có thể trở thành thật, Nhạc Linh, thật ra ngươi vô cùng thông minh, đã sớm có thể nghĩ đến những điều này, chỉ là ngươi không muốn suy nghĩ, bởi vì Nhạc gia trung quân ái quốc tổ huấn…”
“Tỷ tỷ!”
Trương Cửu Dương ngừng lời, bởi vì phía xa vang lên một tiếng gọi đầy hưng phấn.
Đó là một tiểu tướng trẻ tuổi mặc ngân giáp, trông khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn tú, tràn đầy tinh thần phấn chấn, lưng đeo một cây cung lớn, bên hông đeo đao, đang đứng dưới một gốc cây liễu cổ thụ xiêu vẹo vẫy tay gọi Nhạc Linh.
“Đó là đệ đệ ta Nhạc Lân, cùng cha khác mẹ, con của Nhị di nương, nó còn nhỏ, đừng để nó biết chuyện này.”
Nhạc Linh khẽ dặn dò.
“Yên tâm, ta hiểu mà, là cậu em vợ nha.”
Nhạc Linh trừng mắt liếc hắn một cái, nhấn mạnh nói: “Giả bộ, giả bộ!”
Không khí có chút căng thẳng vừa rồi của hai người trong nháy mắt đã bị quét sạch sành sanh, Trương Cửu Dương mỉm cười, quan sát kỹ lưỡng Nhạc Lân.
Ánh mắt chạm nhau, Nhạc Lân lại hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý tới.
Trương Cửu Dương lộ ra một nụ cười đầy suy tư, xem ra cái cậu em vợ rẻ tiền này có ý kiến với mình nha.
Về Nhạc Lân, hắn cũng đã đơn giản tìm hiểu qua một chút.
Sau khi xảy ra thảm án ở Quốc Công phủ, Nhạc soái bị thương, con trai trưởng dưới gối đều bỏ mình, Nhạc Lân lúc đó vì phạm lỗi bị giam cầm, ngược lại tránh được một kiếp.
Hiện tại Nhạc soái chỉ còn lại ba người con trai, đều là con thứ, Nhạc Lân xem như tương đối xuất chúng trong số đó.
Nghe nói hắn là phó tướng của Tiên Phong doanh Tần Liên Thành, ra chiến trường lập không ít công lao, tuổi còn trẻ đã có uy vọng không nhỏ trong quân.
Rất nhiều người đều cho rằng, tương lai vị trí Quốc Công sẽ do Nhạc Lân kế thừa.
Trong lòng Trương Cửu Dương khẽ động, chẳng lẽ lần này Nhạc Linh trở về, khiến cho người thừa kế tương lai của Quốc Công phủ này cảm thấy bất an?
Chuyện này rất có thể, Nhạc Linh tuy là nữ tử, nhưng thành tựu của nàng thật sự quá huy hoàng, đuổi kịp tổ tiên Nhạc Tĩnh Chung của Nhạc gia.
Lục cảnh chân nhân, được triều đình phong làm Minh Liệt hầu, đồng thời đạt được thần binh Long Tước đao và Bá Vương Thương nhận chủ của Nhạc gia, từng đánh ra danh tiếng lừng lẫy trong quân đội.
Như đám người Tần Liên Thành, chỉ sợ chỉ cần nàng nói một câu, liền sẽ không chút do dự đến đây đầu quân.
Nàng nếu trở lại trong quân Ký Châu, thì chính là hổ nhập sơn lâm, rồng về biển lớn, Nhạc Lân cho dù là nam nhi, cũng phải đứng sang một bên.
Nhạc Lân cầm đao mà đến, áo giáp trên người rào rào rung động, oai phong bước đi, khí thế không tầm thường, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương Cửu Dương.
Một bộ khí thế hung hăng, rút đao muốn chém.
Trương Cửu Dương có chút nhíu mày, thú vị đấy, tiểu tử này chẳng lẽ định ra tay trước với hắn, một là để hả giận cho Tần Liên Thành, hai là cho Nhạc Linh một cảnh cáo?
đạp! đạp! đạp!
Nhạc Lân sát khí đằng đằng mà đến, đi thẳng tới trước mặt Trương Cửu Dương.
Ngay lúc Trương Cửu Dương cho rằng hắn muốn ra tay, thì bên cạnh vang lên một giọng nói thanh lãnh đầy bá khí.
“Quỳ xuống.”
Phù!
Nhạc Lân không chút do dự, gần như là phản ứng bản năng của cơ thể, trực tiếp quỳ gối trước mặt Trương Cửu Dương và Nhạc Linh.
Động tác như nước chảy mây trôi, tựa như đã trải qua ngàn vạn lần tôi luyện.
Vì tốc độ quá nhanh, mà trên mặt đất gạch xanh thậm chí còn sinh ra một vết nứt nhỏ.
Nhạc Linh ôm trường thương, rũ mắt nhìn đệ đệ, thản nhiên nói: “Tỷ để ngươi xử lý chuyện kia xong chưa?”
Lúc này Nhạc Lân mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tim còn đang đập loạn cả lên, hắn lộ ra nụ cười khổ, nói: “Tỷ, thì ra là chuyện này, tỷ nói sớm nha, xong hết rồi…”
Nói xong hắn liền đứng dậy.
Thanh âm Nhạc Linh lại vang lên lần nữa.
“Ta cho ngươi đứng dậy sao?”
Phù!
Hắn động tác thành thục lần nữa quỳ xuống, mặt mày ủ rũ nói: “Tỷ, tỷ đừng dọa ta, ta nhát gan lắm, người tên Lục Hầu đó, ta đã tự mình đưa hắn từ trong ngục ra ngoài rồi, hắn không hề bị thương tổn gì, còn ăn béo thêm mấy cân, nói cơm trong ngục chúng ta ngon lắm…”
Trương Cửu Dương hơi ngẩn người, Lục Hầu?
Trong lòng hắn có chút xấu hổ, gần đây bận rộn đấu pháp với Song Diện Phật, sự tình chồng chất, lại quên mất Lục Hầu.
Lúc đó hắn để Lục Hầu đến Quốc Công phủ đưa thư thay mình, nhưng đối phương lại đi một mạch không thấy trở lại, như đá ném vào biển rộng.
Còn tưởng rằng là gặp bất trắc.
Nhạc Linh nhìn đệ đệ, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi thật to gan lớn mật, việc… tỷ phu ngươi nhờ người đưa thư, ngươi vì tư thù cá nhân, lại dám đem người đưa thư cho giam?”
Nhạc Lân nhỏ giọng lầm bầm: “Hắn còn chưa phải tỷ phu của ta đâu, tên tiểu bạch kiểm này sao so được với Tần đại ca?”
Nghe đến đây, Trương Cửu Dương liền hiểu hết rồi.
Lục Hầu đưa thư tới Quốc Công phủ, vừa hay bị Nhạc Lân phát hiện, thấy người ký tên là Trương Cửu Dương, thêm việc hắn thân thiết với Tần Liên Thành, cảm thấy là Trương Cửu Dương ngang nhiên cướp người yêu, vì vậy mới giam Lục Hầu và thư lại.
“Còn dám cãi? Vả miệng.”
Nhạc Linh không nói nhiều, thậm chí thanh âm cũng không lớn, rất bình tĩnh.
Nhưng Nhạc Lân lại như trúng pháp thuật vậy, lập tức cho mình một cái tát, động tác thuần thục, âm thanh vang dội, lực đánh rất mạnh tay.
Trương Cửu Dương nhìn mà trợn mắt há mồm, đây là tỷ tỷ, quả thật còn uy phong hơn cả mẹ.
Mà lại hắn có thể nhìn ra, Nhạc Lân lúc vả miệng trong mắt không có một tia oán trách, rất tự nhiên, quả thật là kính sợ Nhạc Linh vị trưởng tỷ này đến tận xương tủy.
“Ta định mấy ngày nữa sẽ trừng phạt ngươi, nhưng ngươi hiện tại đã tự đâm đầu vào, vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Nhạc Linh giơ Long Hổ Bá Vương Thương trong tay lên.
Nhạc Lân lập tức trợn tròn mắt, lộ ra một bộ mặt đã xong đời rồi.
Bất quá cuối cùng vẫn là máu mủ ruột thịt, ánh mắt cầu khẩn của đệ đệ rốt cục đánh thức tình thân sâu trong đáy lòng người tỷ tỷ, nàng buông Bá Vương Thương xuống.
Nhạc Lân thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thấy tỷ tỷ đi đến một gốc cây liễu, đưa tay khẽ gảy.
Ầm ầm!
Mặt đất hơi rung chuyển một chút, gốc cây liễu kia lại bị nàng nhổ bật lên, nặng chừng mấy trăm cân, cao hơn một trượng, rễ cây chỗ như con rồng nằm khoanh. Ước lượng một chút trọng lượng, Nhạc Linh lộ ra vẻ tươi cười hài lòng. Sẽ dùng cái này vậy. Đánh gãy mới thôi. Liếc qua đệ đệ, nàng lại lạnh lùng nói: "Cởi giáp." Nhạc Lân thân thể run lên, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, càng đáng sợ chính là, tay của hắn đã bắt đầu không bị khống chế cởi xuống khôi giáp. Từ nhỏ đến lớn vô số lần bị đánh tơi bời, kinh nghiệm này để uy của tỷ tỷ in sâu vào trong lòng hắn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả phụ thân. Cha mẹ sẽ nương tay, còn tỷ tỷ là thật sự đánh! Trong tuyệt vọng, hắn đành phải hướng Trương Cửu Dương đưa ánh mắt cầu khẩn, nghe nói tỷ tỷ đối với hắn rất coi trọng, có lẽ hắn có thể giúp mình nói chuyện? Thật x·i·n l·ỗ·i Tần đại ca, so với chuyện hôn nhân đại sự của ngươi, thì mạng của ta vẫn quan trọng hơn! Nhìn thấy đối phương điên cuồng nháy mắt với mình, Trương Cửu Dương lộ ra một chút ý cười, thảo nào Nhạc Linh nói hắn vẫn còn nhỏ, vẫn còn chút tính trẻ con, là một người tương đối thuần túy. Ngay lúc Nhạc Linh vung cây liễu xuống, Trương Cửu Dương rốt cục lên tiếng. "Dừng tay." Cây liễu khó khăn lắm dừng ở trước mặt Nhạc Lân, nhấc lên cuồng phong làm tóc của hắn dựng lên cùng làn da, thậm chí còn để lộ ra sự bén nhọn. Nhạc Linh có chút khó hiểu nói: "Trương Cửu Dương, ngươi không cần lo lắng, gia hỏa này luyện tập không tệ, không chết được đâu." Nhạc Lân mồ hôi rơi như mưa, hắn hiện tại hối hận nhất là chuyện năm đó tu luyện công pháp khổ luyện. Bởi vì khi còn bé nghịch ngợm thường xuyên bị tỷ tỷ hành hung, khi còn nhỏ hắn liền muốn luyện một môn công pháp khổ luyện, để tỷ tỷ không còn đánh được nữa, kết quả tỷ tỷ nghe nói hắn tu khổ luyện, lại đánh cho càng hăng. Trực tiếp buông tay buông chân đánh. Tỷ tỷ đánh sung sướng, khổ luyện của hắn cũng tăng lên, một vòng tuần hoàn tốt. Chỉ là sẽ nằm trên giường mấy ngày mấy đêm đau đến ngủ không được… "Người không phải bậc thánh hiền, ai không từng mắc lỗi, biết sai sửa sai, không gì tốt hơn." Trương Cửu Dương đưa tay đỡ Nhạc Lân dậy, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Nam nhi dưới đầu gối là vàng, về sau gặp tỷ tỷ ngươi, không được quỳ, nàng mà bắt ngươi quỳ, ta sẽ để cho nàng... x·i·n l·ỗ·i ngươi." Nhạc Lân thực sự hoài nghi mình nghe nhầm, hắn lập tức dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Trương Cửu Dương. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ ra, chưa có ai dám nói chuyện với tỷ tỷ như thế. Hắn xong rồi, xong chắc rồi! Nhưng mà điều khiến Nhạc Lân há hốc mồm kinh ngạc chính là, tỷ tỷ thế mà không hề tức giận, ngược lại tiện tay ném cây liễu, lộ ra một chút bất đắc dĩ. "Đã tỷ phu ngươi lên tiếng, vậy thì ngươi cứ làm theo.""Ghi nhớ, sau này thấy ta không được quỳ, không thì ta đánh ngươi." Nhạc Lân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận