Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 240: Thiếu nữ Nhạc Linh, đại thúc Trương Cửu Dương

Chương 240: Thiếu nữ Nhạc Linh, đại thúc Trương Cửu Dương
Hỏa mục rực rỡ, ngọn lửa màu vàng kim gần như lan rộng ra, tỏa ra một cỗ uy thế cường đại, xuyên qua nghiệp lực đen ngòm kia, tiến thẳng vào sâu trong linh hồn.
Nhưng càng xuống sâu, lực tiêu hao càng lớn, tựa như có một loại lực lượng thần bí đang ngăn cản hắn thăm dò.
Trương Cửu Dương liều mình tiếp tục thúc ép, thậm chí vượt qua lần trước vì A Lê dẫn đường xuống địa ngục, cũng chính là hắn vừa mới tu luyện Ngọc Đỉnh Huyền Công tầng thứ ba đến đại thành, Nguyên Thần chi lực tăng nhiều, nếu không thật sự chưa chắc có thể kiên trì nổi.
Dù vậy, thân thể hắn cũng run rẩy nhẹ, Thiên Nhãn không ngừng chảy máu tươi, rơi xuống mặt đất càng làm mặt đất bỏng ra từng lỗ đá vôi, tựa như dung nham.
Không biết qua bao lâu, thời gian không phụ người hữu tâm, hắn rốt cục xâm nhập vào chỗ nghiệp lực quan trọng nhất.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn như bị sét đánh, lộ vẻ khó tin.
Đó là một đôi mắt, tựa như bị ánh mắt của hắn đánh thức, mở to nhìn thẳng vào.
Trong chốc lát, Trương Cửu Dương chỉ cảm thấy mi tâm Thiên Nhãn run lên, một áp lực kinh khủng ập tới, khiến linh hồn của hắn run rẩy, Thiên Nhãn cuối cùng không cách nào mở ra, giống như bị kim châm tự động khép kín.
Vết đỏ ở mi tâm không ngừng nhỏ máu tươi, tựa như đóa mai đỏ loang lổ nở rộ....
Trời trong, mây trắng, nước biếc, gió xuân.
Trong hậu viện Quốc Công phủ, một tiểu cô nương mi thanh mục tú, tay cầm Hồng Anh thương, dáng vẻ hiên ngang đang đưa tay hái một đóa hoa mai.
Nhìn đóa hoa kia, nàng hơi thất thần.
Vừa rồi không biết tại sao, trong lòng nàng đột nhiên giật mình, tựa hồ có thanh âm nào đó đang nhắc nhở nàng, quên đi một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.
Còn có Quốc Công phủ, vừa rồi tựa hồ cũng khẽ run lên.
Nàng ý thức được có gì đó không ổn, nhưng khi muốn suy nghĩ lại, đầu óc lại trống rỗng.
"Tỷ tỷ ~"
Ngay lúc nàng thất thần nhìn hoa mai, một giọng nói dịu dàng vang lên, mang theo chút yếu ớt của người bệnh vừa khỏi, vô ý thức khiến người ta thương xót.
Nhạc Linh giật mình, thấy muội muội khoác áo đi tới.
Nàng vừa tỉnh dậy, tóc dài xõa xuống, mặt trắng bệch, ánh sáng rọi lên khiến những mạch máu dưới da như hiện rõ.
Đi chưa được mấy bước, nàng đã phải ôm ngực thở dốc vài tiếng.
Nhạc Linh vội giấu bông hoa mai mình vừa hái, đi tới đỡ muội muội, ân cần nói: "Sao muội lại dậy rồi?"
"Tỷ tỷ yên tâm, muội uống thuốc xong thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Dừng một chút, nàng đưa bàn tay nhỏ gầy guộc ra, dường như muốn chạm vào ánh mặt trời, cười nói: "Lại gắng gượng qua được một mùa đông nữa rồi."
Nhạc Linh im lặng, nhìn mặt tái nhợt của muội muội, trong lòng tự trách.
Ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nàng chỉ là đến trước thế gian một khắc thôi, mà đã có Kim Cương Long Tượng căn cốt, còn muội muội thì nguyên khí hao tổn, đến người bình thường cũng không bằng.
Nếu không phải cha mẹ tìm được nhiều thiên tài địa bảo, chỉ sợ tiểu muội của nàng đến ba tuổi cũng không sống nổi.
"Tỷ tỷ, sao tỷ không luyện thương nữa? Muội thích nhìn tỷ luyện thương, tư thế hiên ngang, gọn gàng mà linh hoạt, đẹp lắm!"
Nhạc Linh giấu hoa mai trong ngực, rồi bế muội muội đặt lên chiếc xích đu nàng tự làm, sờ đầu muội, trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng lộ ra một nụ cười ấm áp.
"Hôm nay ta vừa học được một chiêu, gọi Bá Vương Kháng Đỉnh, cha nói ta đã học hết Bá Vương Thương rồi, nghe lời, ngồi im, ta luyện cho muội xem!"
Muội muội thích xem nàng luyện thương, Nhạc Linh liền thường luyện tập ở đây, cũng muốn dùng sự cố gắng của mình để khích lệ muội muội đấu tranh với bệnh tật, đừng từ bỏ.
Quan trọng hơn là, trong lòng tựa như có tiếng nói liên tục nhắc nhở nàng, phải canh giữ trước cửa phòng muội muội, không được đi đâu cả.
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ áo đỏ khí khái hào hùng chuyển động trường thương trong tay, xuất thương như rồng tiềm dưới nước lao ra, thu thương như mãnh hổ vào hang, thương pháp hung hãn, đại khai đại hợp, cương mãnh bá đạo.
Đâm, chém, móc, bổ, lăn, nện, rung, quấn, gạt, đè, đỡ… Mỗi một chiêu thức đều như nước chảy mây trôi, vừa có thế ngàn quân, như sấm sét, tiếng xé gió của mũi thương khiến lá rụng xung quanh cuốn lên thành một con Giao Long, cuối cùng lăng không rung chuyển, như mưa hoa lê.
Từng mảnh lá rụng như ám khí bay xuống hồ, tóe lên từng đợt bọt nước, thanh thế cực kỳ hùng vĩ.
Cuối cùng Nhạc Linh còn trung bình tấn một đâm, hai tay chấn động, nâng một chiếc vạc lớn đựng đầy nước lên, cán thương cong thành hình trăng non.
Nhạc Linh eo hợp nhất lực, thương theo ý muốn, hất tung chiếc vạc nước cao hơn cả vóc dáng của nàng lên cao mấy trượng, khiến muội muội nàng kinh hô không ngớt.
Nhạc Linh mỉm cười, lần nữa duỗi trường thương, mũi thương đỡ lấy vạc nước không hề nhúc nhích, ngay cả nước trong vạc cũng không hề văng ra.
Thương pháp đã đến cảnh giới cương nhu cùng tồn tại, tùy tâm sở dục.
Muội muội ngồi trên xích đu, vỗ tay đến đỏ cả lòng bàn tay, hô hào tỷ tỷ thật lợi hại, thậm chí vì quá kích động mà hô hấp có chút dồn dập.
Nhạc Linh thấy vậy tranh thủ thời gian hạ thương, dùng pháp lực của mình để xoa dịu khí huyết cho muội muội.
Một lúc lâu, muội muội mới chậm rãi nói với ánh mắt ảm đạm.
"Tỷ tỷ, muội thật vô dụng, không chỉ không luyện được võ, mà nhìn tỷ luyện thương cũng mất hứng..."
Nhạc Linh lắc đầu, an ủi.
"Tiểu muội, tương lai tỷ nhất định tìm được danh y chữa khỏi cho muội, đến lúc đó, ta sẽ đích thân dạy muội bộ Bá Vương Thương này!"
Muội muội khoác chặt áo, vừa đổ mồ hôi, giờ bị gió thổi lại run lên.
Nàng thở dài, rõ ràng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, nhưng trong mắt lại có sự hiểu rõ thấu đáo về thế gian.
"Tỷ tỷ, bệnh của muội chắc không khỏi được."
"Nhưng có tỷ bảo vệ, muội luyện hay không luyện võ có gì khác nhau đâu?"
Nhạc Linh cầm tay muội muội, nói: "Yên tâm, có tỷ ở đây, ai cũng không thể khi dễ muội!"
"Gió lớn rồi, nhanh vào nhà thôi."
"Ừm ~"
Sau khi muội muội về phòng, Nhạc Linh nhẹ nhàng thở dài, từ trong ngực lấy đóa hoa mai ra, ngắm nhìn một lúc, rồi ném xuống hồ....
Trương Cửu Dương lau mồ hôi và máu ở mi tâm, lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, thậm chí không tự chủ thở hổn hển, có cảm giác như vừa thoát khỏi tai nạn.
Trên người Nhạc Linh không chỉ có công đức và nghiệp lực, mà sâu trong nghiệp lực còn ẩn chứa một đôi mắt đáng sợ?
Chỉ là vừa đối mắt, cũng khiến Thiên Nhãn của hắn bị thương.
Đột nhiên, hắn nhớ đến chuyện Nguyệt Thần từng nói.
Nguyệt Thần nói phát hiện bí mật của Nhạc Linh, vì thế muốn giết nàng, còn mời hắn ra tay, nhưng bị hắn từ chối thẳng thừng.
Thái độ của Nguyệt Thần với Nhạc Linh thay đổi rất lớn, trước kia là kính nhi viễn chi, bây giờ lại hận không thể nhanh chóng tiêu diệt, thậm chí sợ Nhạc Linh lớn mạnh.
Trên người Nhạc Linh, rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Trương Cửu Dương giờ không còn thời gian để bận tâm, bởi nếu qua sáu ngày Nhạc Linh không tỉnh lại, nhục thân sẽ rơi vào tử vong, nguyên thần cũng sẽ tan biến.
Hắn hiện giờ phải tìm cách làm cho nàng tỉnh lại!
Thiên Nhãn không được, vậy còn cách nào khác không?
"Còn một cách!"
Lý Diễm đi tới, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết.
"Ta muốn dùng pháp thuật Nguyên Thần Xuất Khiếu tiến vào ảo cảnh của tiểu thư, đánh thức nàng!"
Lão Cao sắc mặt chấn động, nói: "Như vậy, nếu không thành công, ngay cả ngươi cũng sẽ bị mắc kẹt trong đó, cuối cùng cũng sẽ đi theo chủ mà mất mạng!"
Lý Diễm lắc đầu, nói: "Không còn cách nào khác, nơi này chỉ có ta biết Nguyên Thần Xuất Khiếu, không thể trơ mắt nhìn tiểu thư không tỉnh lại."
Hắn lập tức ngồi xuống, tay bấm quyết, miệng lẩm bẩm, mi tâm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Một lát sau, một luồng sáng từ đỉnh đầu nhảy ra, hướng mi tâm Nhạc Linh mà đi, nhưng còn chưa đến gần ba thước, đã bùng lên từng đạo hỏa diễm lôi quang, đánh lui hắn.
Lý Diễm đột ngột mở mắt, giậm mạnh xuống đất.
"Không được, tiểu thư dù nguyên thần chìm vào ảo cảnh, nhưng bản năng chiến đấu quá mạnh mẽ, vô ý thức chống cự lại nguyên thần của ta, căn bản không thể đột phá!"
"Muốn cưỡng ép phá vỡ phòng hộ của nguyên thần tiểu thư, e là chỉ có giám chính tự mình ra tay mới được."
Lão Cao mặt tái mét, nói: "Vậy sao kịp, giám chính dù có thể đi ngàn dặm mỗi ngày, nhưng phải chờ tin tức của chúng ta truyền đi, rồi quay trở lại một chuyến, e rằng thời gian không đủ."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Để ta thử xem."
Lý Diễm và mọi người giật mình.
Trương Cửu Dương đã điều tức xong, khôi phục lại, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, từng bước một tiến đến gần Nhạc Linh.
"Cẩn thận, Nhạc đầu biết—"
Giọng nói im bặt, Trương Cửu Dương đã tiến vào phạm vi ba thước quanh Nhạc Linh, thậm chí đến bên cạnh, tay đặt lên vai nàng.
Nhạc Linh không có nửa phản ứng.
Trương Cửu Dương thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai mắt nàng nhắm nghiền, cười nói: "Còn tốt ngươi không chống cự ta."
Nhạc Linh trước đây hay thủ thế trong lúc ngủ, chỉ cần Trương Cửu Dương đến gần, cơ thể nàng sẽ tự động rút đao, vô cùng nguy hiểm.
Có thể về sau, theo hai người tiếp xúc càng ngày càng nhiều, quan hệ càng trở nên thân cận, Trương Cửu Dương phát hiện loại bản năng kia của nàng dường như biến mất đối với bản thân. Có đôi khi hắn còn sẽ đắp chăn cho nàng. Phảng phất trong tiềm thức Nhạc Linh đã quen thuộc khí tức của hắn, không còn coi hắn là địch nhân, mà là một lòng tín nhiệm. "Lý huynh, làm phiền ngươi đem phép nguyên thần xuất khiếu dạy cho ta!" Lý Diễm cau mày nói: "Tiểu Cửu, tuy tiểu thư đối với ngươi không có lòng đề phòng, nhưng pháp này có chút khó khăn, chỉ sợ khó mà thành công nhanh chóng." "Lý huynh, huynh cứ dạy, có thể học được hay không là chuyện của ta." Trương Cửu Dương chém đinh chặt sắt, mười phần dứt khoát. Hiện tại mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá, hắn không muốn lãng phí. "Tốt, ngươi hãy nghe cho kỹ, trước muốn tay nắm phi tiên ấn, khoanh chân nhắm mắt, hư linh đỉnh kình, tâm cảnh phải không có chút rung động nào, dần dần đạt tới đạo cảnh vật ngã lưỡng vong..." "Khí đi Hoàng Đình, Tịnh Bình, Ngọc Đường, đem đài, tỉnh suối... Quan tưởng đăng cao chi giai, cho đến thiên môn, sau đó lăng không nhảy lên..." Lý Diễm nói ra bí pháp. Trừ phi một số tình huống đặc biệt, tu sĩ bình thường sẽ không tùy tiện nguyên thần xuất khiếu, cho nên pháp này rất ít người biết, hắn tuy tu thành, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công xuất khiếu. Mà lại, sau khi xuất khiếu nếu không thể kịp thời trở về, nhục thân thì tương đương với chết bất đắc kỳ tử. Lúc đầu, hắn không báo nhiều hy vọng, dù sao ngay cả hắn, trước kia cũng mất ba tháng mới nhập môn, Trương Cửu Dương dù thiên tài đến mấy, cũng không thể tu thành trong mấy ngày ngắn ngủi được... Nhưng rất nhanh hắn đã kinh hãi. Sự thật chứng minh, Trương Cửu Dương xác thực không tu thành trong mấy ngày, mà chỉ cần mấy canh giờ. Canh giờ thứ nhất, hắn đã tiến vào huyền diệu tâm cảnh vật ngã lưỡng vong, trên trán yên ổn tường hòa, không hề có chút vội vàng xao động. Canh giờ thứ hai, mi tâm hắn sáng lên nhàn nhạt kim quang, đó là nguyên thần sắp leo lên thiên môn, phá khiếu dấu hiệu. Canh giờ thứ ba, trong hư không như mơ hồ vang lên một tiếng sấm rền, một đạo quang ảnh nhàn nhạt từ mi tâm Trương Cửu Dương bay ra, còn chưa thành hình, giống như một đoàn quang, nhưng lại có ba động nguyên thần mãnh liệt. Mà nhục thân Trương Cửu Dương thì trong nháy mắt không còn hô hấp và mạch đập, giống như thi thể. Quang ảnh không chút do dự liền bay về phía mi tâm Nhạc Linh, khác với Lý Diễm, lần này hắn không gặp bất kỳ trở ngại nào, dễ dàng tiến vào tử phủ Nê Hoàn của nàng, biến mất không thấy. Lý Diễm và Lão Cao liếc nhau, trong mắt vừa phấn chấn lại lo lắng. Phấn chấn vì Nhạc đầu được cứu, lo lắng là an nguy của Trương Cửu Dương, chuyến đi này chỉ có tiến không có lùi, nếu như thất bại, chính Trương Cửu Dương cũng không về được. Từ đầu đến cuối không nói một lời, Thẩm lão phu nhân nắm chặt quải trượng đầu rồng khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Trương Cửu Dương càng thêm nhu hòa. Linh nhi thật sự có mắt nhìn người. Nàng cả đời tung hoành tình trường, nhìn như mở rộng hậu cung, kỳ thật mới biết, người có tình có nghĩa, lại có thiên tư như vậy khó tìm đến cỡ nào. Nếu như trời phù hộ, để Linh nhi cùng Tiểu Cửu vượt qua kiếp nạn này, nhất định nàng phải thúc giục hai người sớm ngày thành hôn sinh con. Không thể để đôi người hữu tình cứ trì hoãn như vậy… Trương Cửu Dương cảm giác mắt tối sầm lại, xung quanh trời đất quay cuồng, khi hắn mở mắt lần nữa, đã là trăng sáng sao thưa. Hắn thấy một tòa phủ đệ uy vũ, rộng lớn, hùng vĩ, trên biển hiệu cửa có bốn chữ lớn. Định Quốc Công Phủ! Tiên đế đích thân viết, dù là thái tử Đông Cung, quyền thần nhất phẩm đến đây cũng phải xuống ngựa hạ kiệu. Đây chính là Định Quốc Công Phủ, uy trấn Bắc Cảnh Đại Càn, là trụ cột của quốc gia. Xung quanh có rất nhiều binh sĩ tuần tra, khí tức bưu hãn, sát khí cực nặng, thậm chí có pháp lực mang theo, có thể thấy được nội tình của Quốc Công phủ. Trương Cửu Dương tự nhiên sẽ không xông vào, tay hắn bắt ấn quyết, thân thể như nước hòa vào đất, độn về phía bên trong Quốc Công phủ. Thập tam hình độn chi thổ độn! Nguyên thần giao cảm, hắn có thể cảm giác được Nhạc Linh đang ở hướng kia. Không biết qua bao lâu, thân hình hắn dừng lại dưới đất, cảm giác thấy một loại nguy hiểm nào đó. Thương ra như rồng! Mũi thương sắc bén lướt qua mặt hắn. Trương Cửu Dương đưa tay nắm chặt cán thương, muốn kéo người ở trên xuống, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy một luồng sức mạnh lớn đánh tới, thân thể trực tiếp bị lôi ra khỏi đất, phá giải độn thuật. Hắn lơ lửng rơi xuống, đánh giá xung quanh. Đây là một viện nhỏ yên tĩnh, xung quanh có trồng hoa mai, gió đêm thổi qua, ao nước dưới ánh trăng gợn sóng, đu dây cũng hơi đung đưa. Mà ngay gần đó, một bóng dáng nhỏ nhắn cầm thương đứng đó, ước chừng chỉ cao đến ngực hắn, hồng y như lửa, mặt mày tuấn tú, buộc cao đuôi ngựa, tuổi còn nhỏ đã có một khí khái hào hùng đặc biệt. "Mao tặc từ đâu tới, dám xông vào Quốc Công phủ vào ban đêm?" Lúc này, Nhạc Linh mười bốn tuổi nhìn Trương Cửu Dương hai mươi tuổi mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận