Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 101: Hoàng Tuyền thứ chín Trương Cửu Dương

Chương 101: Hoàng Tuyền thứ chín Trương Cửu Dương
Trương Cửu Dương không hề do dự, rút kiếm liền xông vào khách sạn. Với tu vi hiện tại của hắn, dù không chuyên học khinh công, nhưng pháp lực dồi dào, thanh khí trong cơ thể bốc lên, mũi chân vừa chạm đất đã như chim yến bay lượn trên không. Người đi đường đều ngây người nhìn theo.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào ngọn cây, liền mượn lực thành công, vọt lên hơn mười trượng, chui vào cửa sổ một gian phòng ở lầu bốn. Nếu ở một thế giới võ hiệp, riêng khinh công này thôi cũng đủ vang danh rồi. Vừa chạm đất, Trảm Quỷ kiếm đã rút ra, ánh lên màu đỏ sẫm trong đêm tối.
A Lê cũng xông tới với song đao, cả người và quỷ đều mài đao soàn soạt, chuẩn bị cho một trận chiến lớn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả hai sững sờ tại chỗ. Trong phòng, Tố Như bị mấy sợi dây thừng trắng dán trên không trung, toàn thân bê bết máu, kinh khủng hơn là bụng nàng bị xé toạc, bên trong lộ ra một thai nhi chết yểu. Nhị gia mặt không đổi sắc ngồi dưới đất, tay nắm chặt một tấm mặt nạ da người.
Đó là mặt của Tố Như.
Nhìn cảnh này, Trương Cửu Dương dễ dàng đoán được nội tình. Tố Như thật sự đã bị giết hại, kẻ kia giờ chỉ là tay sai của Họa Bì Chủ giả trang. Tình hình cho thấy việc này có lẽ đã xảy ra trong khoảng thời gian Nhị gia bị âm binh bắt đi.
Lòng Trương Cửu Dương chợt run lên, điều này có nghĩa là đã có tay sai của Họa Bì Chủ ẩn nấp ở huyện La Điền từ sớm. Nếu vậy, liệu đêm hắn cùng Lý Diễm đến pháp trường, có bị người của đối phương nhìn thấy không?
Dù hắn đeo mặt nạ, nhưng cây hồn thiết thương của Lý Diễm lại không thể giấu được.
Trong thoáng chốc, con đường ẩn náu của hắn gặp nguy cơ lớn. Nếu Họa Bì Chủ thật sự có tay sai nhìn thấy, vậy cuộc họp Hoàng Tuyền lần tới sẽ là nơi "long yên hổ huyệt" với hắn.
Đương nhiên, Trương Cửu Dương không hối hận, nếu không có Lý Diễm, hắn đêm đó cũng không sống sót được.
Chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy thôi.
"Thật ra khi nàng kéo ta vào khách sạn, ta đã cảm thấy có gì đó sai sai."
Nhị gia chậm rãi xoay người, một chiếc thước trâm ghim giữa ngực, mũi trâm nhọn đâm sâu vào tim, chỉ chừa lại phần đầu trâm.
Có thể thấy đòn tấn công này ác liệt và dứt khoát đến nhường nào, đối phương đã hạ độc thủ, muốn tìm cách giết chết bằng một đòn.
Nhưng thân thể Nhị gia vốn làm bằng giấy, trái tim sớm không phải điểm yếu nữa. Dù thước trâm đâm vào người, một giọt máu cũng không chảy ra. Nhưng Trương Cửu Dương biết, lòng hắn đau như cắt.
Nhị gia dường như già thêm, dù tóc có rậm rạp, mặt có trang điểm cũng không che nổi vẻ già nua héo hon, lưng còng xuống sâu, tay run run nắm mặt nạ da.
"Tố Như thích trẻ con như vậy, sao có thể chủ động kéo ta đến khách sạn hoan lạc khi đang mang thai chứ?"
"Chỉ là khi đó ta vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng mình nghĩ lầm."
Nhị gia ngước mắt, hốc mắt đỏ ngầu.
"Là ta không bảo vệ tốt cho nàng!"
Ngay sau đó hắn nói một câu khiến Trương Cửu Dương dựng hết cả tóc gáy.
"Người đàn bà này, không chỉ lột da mặt Tố Như, mà còn xé bụng nàng, moi con của ta ra, rồi dùng bí pháp giấu trong bụng của ả."
"Lúc đó Tố Như... chắc đau lắm..."
Rõ ràng là giữa hè, Trương Cửu Dương vẫn thấy lạnh hết cả người.
Đối phương giết Tố Như, lột da làm thành mặt nạ, tuy có thể biến thành giống hệt Tố Như, vẫn có một điểm khó bắt chước – bụng.
Tố Như lúc đó đang mang thai.
Thế là ả ta đã ra tay thì làm cho trót, mổ bụng lấy thai, dùng bí pháp nào đó giấu vào bụng mình. Chả trách dạo này bụng Tố Như chẳng lớn chút nào, đã chết rồi, sao còn lớn được nữa?
Mà bản thân ả cũng hẳn rất đau khổ. Trương Cửu Dương thấy, nội tạng trong bụng ả gần như bị cái thai nhi chết yểu đẩy dạt sang một bên, nhồi nhét thành một đống. Dù vậy, ả vẫn cố chịu đựng hơn nửa tháng, mỗi ngày đi sớm về tối bán bánh lạc tiên, ai gặp cũng cười ôn hòa. Ngay cả Trương Cửu Dương cũng không hề phát hiện ra sơ hở.
Loại tâm địa này thực quá đáng sợ.
"Hận... không thể... giúp chủ ta..."
"Chủ ta... rồi sẽ... bất hủ..."
Ả chưa hẳn đã chết, lớp da mặt bị lột đi để lộ một khuôn mặt chi chít những vết dao chém, trông dữ tợn ghê tởm như lệ quỷ. Nhưng khi nhắc đến hai chữ "chủ ta", khuôn mặt ả lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt không gì sánh được. Tựa như tín đồ thành kính gặp chân thần.
Ánh mắt Trương Cửu Dương dần trở nên lạnh lẽo, sự tức giận trong lòng không kiềm chế được trào dâng, hòa vào mùi máu tươi trong không khí khiến hắn thấy buồn nôn vô cùng. Ngọc Xu thiên hỏa trong mắt hắn bùng lên, như thể không thể chờ đợi thiêu rụi hết những thứ nhơ bẩn và tà ác khiến người ta buồn nôn này.
Điều khiến hắn buồn nôn nhất là, ả không phải yêu quái hay tà ma gì cả, mà là một con người. Một kẻ sùng bái tà ma như thần thánh, ra tay tàn độc với đồng loại.
"Họa Bì Chủ ở đâu?"
"Ngươi còn đồng bọn nào không?" Trương Cửu Dương bước tới, chất vấn.
Nhưng đối phương lại nở một nụ cười khinh miệt, rồi không do dự cắn đứt đầu lưỡi.
Phụt!
Ả phun máu tươi lên người Trương Cửu Dương, lộ ra nụ cười đắc ý, cười đến càn rỡ vô cùng.
Trương Cửu Dương lẳng lặng nhìn ả, áo trắng nhuốm máu, thậm chí có vài giọt văng lên mặt, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm phần quỷ dị. Hắn chậm rãi mỉm cười.
Chẳng hiểu sao, ả cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo không tên.
"Nói cho ngươi một kiến thức nho nhỏ, cắn lưỡi không thể chết ngay được đâu, nhưng không sao, ta sẽ giúp ngươi."
Sau một khắc, kiếm trong tay Trương Cửu Dương lóe lên, trên cổ ả đã xuất hiện một vệt đỏ. Trong mắt ả lóe lên chút giải thoát, nhìn Trương Cửu Dương với ánh mắt mỉa mai. Dường như ả đang nói, chỉ vậy thôi à? Nhưng ả rất nhanh đã không cười được nữa.
Trương Cửu Dương túm tóc ả, nhấc đầu đầy máu lên, lại mỉm cười, giọng điệu ôn hòa mà bình tĩnh.
"Để ta cho ngươi biết thêm một kiến thức, người chết, vẫn có thể nói chuyện được."
Sau đó, hắn bất ngờ khẽ hút một cái.
Thần thông – Ăn Quỷ!
Hồn phách của ả trực tiếp bị hút ra từ mắt mũi miệng, biến thành thức ăn bị Trương Cửu Dương nuốt vào bụng. Nỗi sợ hãi bản năng từ linh hồn cuối cùng cũng khiến ả sụp đổ, phát ra tiếng kêu kinh hoàng, thậm chí bắt đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng đã muộn, khi mảnh hồn phách cuối cùng vào bụng, kẻ tôn sùng tà ma làm thần thánh này không những hồn phi phách tán, bí mật ả liều mạng che giấu cũng để cho Trương Cửu Dương thoải mái đọc được.
Trong thức hải, oán niệm quen thuộc lại ập tới.
Nhưng Trương Cửu Dương bây giờ đã khác xưa, chút oán niệm này đối với hắn không khác gì cặn bã, dễ dàng bị dẹp tan như vỗ chết một con muỗi.
Hắn thấy được một vài hình ảnh.
Hóa ra ả ta vốn là người ở Dương Châu, tính tình lăng loàn, tiếng xấu lan xa, khi lớn tuổi lấy một người chồng hiền lành chất phác. Vốn chỉ là một đời người bình thường, chưa từng tiếp xúc với thế giới tu sĩ.
Mãi cho đến khi ả dan díu vụng trộm bị chồng phát hiện, gã chồng tức giận cắt nát mặt ả rồi đuổi ra khỏi nhà. Mất đi nhan sắc, ả phải chịu sự khinh miệt, cả kỹ viện cũng không thèm nhận.
Đến khi Họa Bì Chủ xuất hiện.
Hắn thưởng thức sự căm hận của ả, vuốt ve vết thương của ả, làm cho ả một khuôn mặt đẹp nhất, để ả trở thành hoa khôi nổi danh Dương Châu, vờn trong vòng tay của vương tôn quý tộc. Càng đeo mặt nạ, lòng sùng bái của ả với Họa Bì Chủ càng lớn.
Ả quỳ rạp dưới chân hắn, hôn lên dấu chân của hắn, chỉ vì mong có một lần cơ hội được chiếu cố. Nhưng Họa Bì Chủ chưa từng chạm vào ả.
Không lâu trước, Minh Vương Nhạc Linh đến Dương Châu, mạnh tay chém giết thuộc hạ Bác Bì Tượng của Họa Bì Chủ, còn dường như phát hiện ra manh mối gì đó, muốn phái người đến Dương Châu để điều tra rõ ngọn ngành. Họa Bì Chủ liền đưa ả đến Thanh Châu, giao cho ả một nhiệm vụ đặc biệt.
Giả làm Tố Như, chờ một người tên Trần Nhị, nếu chờ được, thì sẽ giết chết, lột da mặt hắn.
Tố Như là một người phụ nữ rất dịu dàng, ả giả làm người phương xa mất lộ phí, đối phương không hề nghi ngờ mà còn nhiệt tình cho ăn bánh lạc tiên, còn nói ả có học, nhờ ả nghĩ tên cho con.
Tố Như ngày nào cũng ngủ rất muộn, dù đi ngủ, vẫn phải để một ngọn đèn sáng không tắt.
Mỗi khi ả nhìn cảnh Tố Như dưới ánh nến thêu mũ con hổ, trong lòng lại trào lên một loại ghen tỵ không nói thành lời. Đêm đó, ả giết Tố Như, xé bụng, cười khẩy một câu.
"Là con gái, mũ hổ của ngươi thêu sai rồi."
Nửa canh giờ sau.
Dưới giếng nước nhà Trần Nhị.
Trương Cửu Dương ôm một cái xác người đầy máu me nhầy nhụa, đó mới thực sự là Tố Như, bị giết hại tàn nhẫn rồi vứt xác xuống giếng. Hắn mời người làm tang giỏi nhất ở huyện La Điền, người trong dân gian gọi là xuất hắc, tức nhập liệm sư, để phục hồi lại vẻ ngoài khi còn sống của người chết, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Tay nghề của đối phương rất không tệ, sau khi bận rộn hai canh giờ, t·h·i t·hể Tố Như đã lặng lẽ đặt trong quan tài. Da mặt của nàng đã được may lại, t·ử anh cũng được vá lại vào bụng, thay bộ váy áo trắng tinh, tr·ê·n mặt tô son điểm phấn, ngay cả mái tóc rối bù cũng được chải chuốt gọn gàng, dùng một chiếc trâm cài giữ lại. Trông nàng hệt như đang ngủ. Điểm duy nhất không hài hòa là chiếc quan tài này có hơi lớn, so với quan tài thông thường thì lớn hơn không ít. Sau khi thầy tang lễ đi, Nhị gia bước đến, cũng nằm vào trong quan tài.
"Tiểu t·ử, đa tạ, còn muốn làm phiền ngươi lo liệu hậu sự cho chúng ta."
"Nên làm thôi." Trương Cửu Dương vỗ tay.
Một khắc sau, A Lê bước đến, bưng một ly trà, cung kính hành lễ nói: "Sư phụ uống trà!"
Nhị gia khựng lại một chút, "Lễ không thể bỏ."
Trương Cửu Dương lên tiếng nói: "Uống chén trà này, Nhị gia cũng coi như lưu lại truyền thừa."
Cuối cùng, trên mặt Nhị gia nở một nụ cười, hắn nhận lấy chén trà uống cạn một hơi, nhìn A Lê ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Nha đầu, ngươi lấy quỷ thân tu đi âm p·h·áp, thành tựu tương lai thế nào ta đã không đoán trước được, chỉ có một điều, chúng ta Tẩu Âm nhân dù bị Địa Phủ chèn ép, không thể không làm một số việc trái lương tâm."
"Nhưng sinh ở dương g·i·a·n, bình thường cũng nhận sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, nếu có khả năng, hãy giúp đỡ bọn họ nhiều hơn một chút."
"Còn về môn âm t·h·u·ậ·t nguy hiểm nhất kia, khi nào ngươi chưa đạt tới cấp hung, tuyệt đối không được luyện, phải nhớ kỹ đấy!" Lúc này, ông giống như một ông lão sắp lâm chung lo lắng cho con cháu, ân cần dặn dò không ngớt. A Lê nghe rất chân thành, hiếm khi không ngắt lời.
Dặn dò xong A Lê, ông nhẹ nhàng thở dài. "Tẩu Âm nhân ngũ tệ tam khuyết, duyên phận mỏng manh, Nhị gia ta đã sớm chuẩn bị cho việc p·h·ơi t·h·â·y hoang dã rồi, không ngờ cuối cùng lại có thể có truyền nhân."
"Tiểu t·ử, ngươi có lòng."
"Còn về cái tên Họa Bì Chủ kia..." Ông ngừng lại một chút, giọng đột nhiên trầm xuống, lắc đầu, nói: "Ngươi đừng trêu vào hắn nữa, người đó không phải chúng ta có thể đối phó, ta đã c·h·ết mất một đứa con rồi, cũng không muốn làm h·ạ·i đến truyền nhân của ta và cả bạn bè của ta nữa."
"Giúp ta làm tốt hậu sự là ta đã vô cùng cảm kích rồi."
Ngừng một chút, ông cố nặn ra nụ cười, nói: "Nếu như « Kim Bình Mai » có phần tiếp theo, nhớ đốt cho ta nhé, Nhị gia t·h·í·c·h xem."
Trương Cửu Dương vẫn giữ im lặng.
"Này này, tiểu t·ử, ngươi sẽ không ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu đáp ứng đấy chứ!"
"Nhị gia, ngươi vẫn không thể hợp táng cùng Tố Như được." Trương Cửu Dương đột nhiên nói.
Nhị gia thần sắc khựng lại, nói: "Vì sao?"
"Bởi vì ta muốn mượn đầu của ngươi dùng một lát." Trương Cửu Dương chậm rãi ngước mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi k·i·ế·m.
"Có chuyện giấu Nhị gia rất lâu, thật ra ta còn một thân ph·ậ·n nữa, là thứ chín của Hoàng Tuyền Thập Thiên Can, lần này đoạt p·h·áp trường, chính là vì lấy được đầu của Nhị gia, để vững vàng ngồi lên chiếc ghế thứ chín trên Diêm Phù Sơn."
Ầm ầm! Nhị gia như bị sét đ·á·n·h, trong mắt tràn đầy kinh hãi, không thể tin nhìn Trương Cửu Dương. Đột nhiên, ông nhớ lại cuộc đối thoại của Trương Cửu Dương và Nhạc Linh ngày hôm đó. Cuối cùng ông đã bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ mọi chuyện.
Nhị gia liền cười lớn, tựa như muốn giải tỏa hết những uất khí trong lòng, tiếng cười sảng khoái."Ha ha ha, tiểu t·ử, cứ việc cầm đi dùng đi!"
"Như vậy, Nhị gia ta tiếc gì cái đầu này!" Trương Cửu Dương khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh mà kiên quyết.
"Tiểu t·ử Trương Cửu Dương, nhất định không phụ lòng quân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận