Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 705: Gia Cát Thất Tinh chân chính mưu đồ

**Chương 705: Mưu đồ chân chính của Gia Cát Thất Tinh**
Kinh thành, trên đường Chu Tước, người người qua lại tấp nập, lái buôn rao hàng, thương đội Tây Vực chở lạc đà, bộ khoái tuần tra trên phố, công tử tiểu thư ăn mặc hoa lệ...
Ánh nắng chiều cuối thu đặc biệt ấm áp, gió nhẹ không khô, tiếng ve kêu không dứt.
Một thân ảnh áo tím lặng lẽ bước đi, dung mạo tuấn tú, khí chất như tiên, vốn nên bị người người chú ý, nhưng bách tính ven đường đều làm như không thấy hắn.
Áo tím phiêu diêu, bước đi nhẹ nhàng, mang theo cảm giác di thế độc lập.
"Gần đây nghe nói miếu Lôi Tổ rất linh thiêng, ngay cả Nhạc nguyên soái trước khi xuất chinh đều muốn đích thân tới dâng hương, quả nhiên bách chiến bách thắng!"
"Nhạc nguyên soái là nữ trung hào kiệt như vậy còn đến bái Lôi Tổ, chúng ta thân là nữ tử, tự nhiên cũng muốn noi theo!"
"Không chỉ Nhạc nguyên soái, nghe nói ngay cả quốc sư cũng là đệ tử của vị Lôi Tổ Đại Đế kia..."
Trên đường đi, Trương Cửu Dương nghe được rất nhiều lời bàn tán tương tự.
Lúc này hắn mới hiểu, vì sao gần đây tốc độ thu thập hương hỏa đột nhiên nhanh hơn, thì ra là Nhạc Linh đang âm thầm ủng hộ hắn, tuyên truyền giúp hắn.
Trong thức hải, đồ quan tưởng, sắc thái rực rỡ do hương hỏa hội tụ mà thành đã lan đến ngang hông Lôi Tổ. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, khoảng cách đến lần truyền thừa thứ hai cũng không còn xa.
Đây cũng là nhờ sức mạnh của cả nước gia trì.
Nếu có thể truyền bá tín ngưỡng đến Bắc Liêu, Tây Vực và các vùng Nam Cương, có lẽ còn có thể nhanh hơn nữa.
Bất giác, hắn đi tới Khâm Thiên Giám.
"Quan sát tinh tú để phân biệt rõ, nắm giữ âm dương để an định xã tắc; cầm kiếm trừ tà, nhận mưa móc mà ban ơn cho chúng sinh."
Trương Cửu Dương nhìn đôi câu đối ở cửa ra vào, ánh mắt sâu thẳm.
Gia Cát Thất Tinh rốt cuộc đã để lại ám hiệu gì?
Lý Quan Kỳ nói, Mưu Thánh và Gia Cát, đang dùng kiếp trước và kiếp này của mình, bày một ván cờ lớn trải dài hơn sáu ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.
Đánh cờ cùng trời.
Trương Cửu Dương từng cho rằng mình đã nhìn rõ, nhưng bây giờ lại phát hiện, thứ hắn nhìn thấy, chỉ là bàn cờ bên ngoài.
Vẫn còn có một số quân cờ ẩn giấu sâu hơn, chưa bị hắn phát hiện.
Tại sao Gia Cát Thất Tinh lại muốn tới tiên cung?
Với trạng thái lúc bấy giờ của hắn, tu vi không tăng mà còn giảm sút, đối mặt với Tà Thần bên trong là rất nguy hiểm, ngay cả Tử Vi lệnh quý giá cũng vứt bỏ.
Có thể thấy được bên trong ắt hẳn có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn hắn.
Một lát sau, Trương Cửu Dương đi đến Quan Tinh đài.
Gia Cát Vân Hổ đang ngủ ở trên đài, dường như ban đêm không nghỉ ngơi đủ, nằm trên ghế bành, tiếng ngáy không dứt.
Đệ tử phòng thủ ở cửa ra vào thấy quốc sư đích thân đến, kích động không thôi, đang định hành lễ, lại bị Trương Cửu Dương thở dài ngăn lại.
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Gia Cát Vân Hổ, vừa ngẩng đầu nhìn trời, vừa lặng lẽ chờ đợi.
Căn cứ ghi chép của Khâm Thiên Giám, Gia Cát Thất Tinh lúc tuổi già thường làm nhất một việc, chính là xem sao.
Dù bệnh nặng quấn thân, quốc sự bận rộn, mỗi đêm từ chính Tý đến đầu Dần, hắn đều sẽ đến Quan Tinh đài, bất chấp gió mưa.
Trương Cửu Dương thử đặt mình vào vị trí của Gia Cát Thất Tinh, xem có thể tìm được chút manh mối nào không.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sắc trời dần dần tối xuống, bắt đầu có ánh sao xuất hiện.
Gia Cát Vân Hổ ngủ một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, khi thấy Trương Cửu Dương ở ngay bên cạnh thì giật nảy mình, vội vàng hành lễ.
"Quốc sư, ta —— "
"Mò cá, vẩy nước mà thôi, ta trước kia cũng hay làm."
Trương Cửu Dương vỗ vỗ vai hắn, nói một câu hắn nghe không hiểu, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến Gia Cát Vân Hổ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Còn kém một khắc nữa là đến chính Tý, ngươi đã tỉnh dậy, là chuẩn bị xem sao?"
Gia Cát Vân Hổ gật đầu nói: "Không sai, tiên tổ từng nói trong «Ất Tị Chiêm · Tinh Quan Phân Dã thiên», từ ba khắc Tý đến một khắc đầu Dần là thời điểm thích hợp nhất để xem sao, lúc này âm khí hết mà dương khí sinh, các sao Tử Vi Viên sáng nhất, lại có ba sao Sừng, Cang, Đê của Thanh Long Thất Túc đều hiện ở phương đông... "
Hắn nói ra rất nhiều diệu lý về tinh tượng, nói đến những chuyện bản thân hứng thú, tất nhiên là thao thao bất tuyệt.
Cho đến khi Trương Cửu Dương lấy ra một bản «Kim Bình Mai phần bổ sung».
Gia Cát Vân Hổ không chút hoang mang đem cuốn sách này thu vào trong tay áo, nghĩa chính ngôn từ nói: "Quốc sư có gì cứ hỏi, lão phu chắc chắn biết gì nói nấy!"
Trương Cửu Dương cười cười, sau đó đem những chuyện xảy ra và suy đoán của mình ở Bồng Lai tiên cung nói ra, muốn xem vị hậu nhân này của Gia Cát Thất Tinh sẽ nói như thế nào.
Gia Cát Vân Hổ sau khi nghe xong, trầm ngâm hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Tiên tổ học rộng hiểu sâu, trí tuệ cái thế, là kỳ tài kinh thiên vĩ địa, mưu đồ của ông, ta cũng không đoán ra được."
Trương Cửu Dương nghe vậy có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
"Nhưng mà..."
Gia Cát Vân Hổ đột nhiên chuyển giọng, nói: "Dựa theo hiểu biết của ta về tiên tổ, ông tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa."
"Ta tự nhiên biết, Gia Cát quốc sư sẽ không vô duyên vô cớ tới Bồng Lai tiên cung."
"Lão phu nói không phải Bồng Lai."
Gia Cát Vân Hổ ngước mắt nhìn qua bầu trời đầy sao, con mắt vốn đục ngầu bỗng nhiên sáng lên.
Giờ phút này đã là ba khắc Tý, trong bầu trời đêm quả nhiên các chòm sao như vừa được tắm rửa, lập tức lấp lánh hẳn lên.
"Bồng Lai là một quân cờ, mà đại náo Địa Phủ, hẳn là một quân cờ khác, tàn hồn của Nhạc Quân Thần dĩ nhiên muốn cứu, nhưng với thủ đoạn của tiên tổ, không nên chọn cách thô bạo như vậy."
"Cho dù là ta, cũng có thể nghĩ ra được một số biện pháp khác, tỷ như mua chuộc Tẩu Âm nhân, ít nhất cũng phải liên hợp Phật đạo hai nhà cùng nhau nhập Địa Phủ, với uy vọng của tiên tổ, lúc bấy giờ chưa hẳn không làm được."
Dừng một chút, Gia Cát Vân Hổ chém đinh chặt sắt nói: "Ta không tin đó là vì quá quan tâm mà loạn trí."
Trương Cửu Dương chấn động trong lòng, dường như nhận được sự dẫn dắt của câu nói này, viên linh quang trong đầu ẩn hiện.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ đứng trên Quan Tinh đài, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Gia Cát Vân Hổ thấy thế yên lặng hành lễ, tự mình làm người bảo vệ cho hắn, để tránh có người quấy rầy.
...
Bóng đêm càng sâu, ánh sao càng rõ.
Tối nay là một thời điểm tốt để xem sao, các chòm sao sáng như minh châu, tô điểm cho màn đêm mênh mông bao la, hóa thành biển sao thần bí mà lấp lánh.
Từ chính Tý, đến đầu Dần.
Trương Cửu Dương không nhúc nhích, cho đến khi chân trời xuất hiện một vệt sao băng.
Ngôi sao vung đuôi, tựa như sao chổi thoáng hiện, sau đó biến mất trong màn đêm, trên trời các chòm sao vẫn như cũ, không hề ảm đạm đi chút nào.
Cho dù là một ngôi sao sáng chói đến đâu, sự ra đi và biến mất của nó cũng không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến biển sao.
Nhưng lại ảnh hưởng đến Trương Cửu Dương.
Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn cũng giống như lóe lên một ánh sao, chiếu sáng tầng tầng lớp lớp sương mù, nhìn thấy một chân tướng khó tin.
Trương Cửu Dương lộ rõ vẻ chấn kinh, sau đó từ từ nở một nụ cười.
Hắn rốt cục đã nhìn thấy bàn cờ vô hình kia, tìm được những quân cờ đã biến mất trong năm tháng.
"Giám Chính, ngươi nói đúng, Gia Cát quốc sư chưa từng làm chuyện vô nghĩa."
Giọng nói của Trương Cửu Dương lại lần nữa vang lên, chỉ là so với trước đây, có thêm một chút tự tin và thong dong.
"Bồng Lai là như thế, Địa Phủ là như thế, Càn Lăng là như thế, thậm chí ngay cả Bạch Vân tự... cũng là như thế."
Trương Cửu Dương rốt cuộc tìm được huyền cơ trong đó.
Hắn đột nhiên phát hiện ra một sự việc, bốn phía của bốn chiếc chìa khóa Tuyệt Địa Thiên Thông, dường như đều từng xuất hiện bóng dáng của một người.
Hoa Thủ môn ẩn giấu tại Bạch Vân tự, mà Gia Cát Thất Tinh và Bàn Nhược thần tăng của Bạch Vân tự là bạn vong niên.
Chín Tiên đỉnh ẩn giấu tại Bồng Lai tiên cung, Gia Cát Thất Tinh từng tới đó.
Khi Thiên Tôn chưa xuất hiện, Hoàng Tuyền lệnh từng thuộc về Địa Phủ, mà Gia Cát Thất Tinh, từng một mình xông vào Địa Phủ.
Còn ngọc tỷ truyền quốc, thì ở Càn Lăng.
Trận chiến Càn Lăng, Gia Cát Thất Tinh là người chủ chốt bày binh bố trận, ngay cả đại trận Càn Lăng, đều do đích thân hắn bố trí.
Nếu một hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng khi nơi cất giữ của bốn chiếc chìa khóa, đều xuất hiện bóng dáng của cùng một người, thì tuyệt đối không phải là trùng hợp đơn giản.
"Giám Chính, ngươi vừa nhắc tới quyển «Ất Tị Chiêm · Tinh Quan Phân Dã thiên», có thể cho ta mượn đọc một lát được không?"
Trương Cửu Dương đột nhiên quay người nhìn về phía Gia Cát Vân Hổ, ánh mắt sáng rực.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận