Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 503: Nhữ đem chặt đầu mà chết

Trương Cửu Dương ngẩn người, trời nắng ban ngày, hắn lại đột nhiên sinh ra một hơi khí lạnh. Nếu như Hoàng đế đưa tới nữ nhân kia vào hai ngày trước đã chết rồi, vậy hắn buổi tối hôm qua giết là ai? Nhạc soái vốn đang coi Trương Cửu Dương là lo lắng cho mình nhận trách phạt, nên mới hoang báo nữ nhân là hắn giết, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Cửu Dương, lập tức cũng ý thức được không đúng. "Hiền tế, chẳng lẽ tối hôm qua... ngươi thật giết nữ nhân kia?" Trương Cửu Dương gật đầu, sau đó đột ngột hỏi: "Nhạc phụ, nữ nhân kia chết như thế nào?" "Chết bệnh." Nhạc soái lắc đầu nói: "Nói cũng kỳ lạ, nữ nhân kia mặc dù bị giam tại kho phòng, nhưng ta đều sai người ăn ngon uống sướng hầu hạ, không cho bất cứ ai lãnh đạm, vậy mà hai ngày trước nàng đột nhiên ôm ngực té xỉu, chưa đầy một nén nhang liền chết bất đắc kỳ tử." "Ban đầu ta còn nghi ngờ có người hạ độc, muốn hãm hại Nhạc gia chúng ta, nhưng đại phu lại nói, nàng mắc một loại bệnh đặc thù, phát tác rất dễ trái tim đột ngột ngừng, chết bất đắc kỳ tử." "Thế là ta phái người đưa nàng hạ táng, còn cố ý viết một phong thỉnh tội thư, đang chuẩn bị dâng lên cho bệ hạ." Trương Cửu Dương nhắm mắt, đem hết thảy phát sinh tối hôm qua lần nữa hồi tưởng, nguyên thần của hắn mạnh mẽ dường nào, hồi ức lại, mỗi một động tác, mỗi một biểu lộ của nữ nhân kia đều được tái hiện lại, không hề đứt đoạn phóng đại. Từ lúc vào cửa kinh hô, nhìn thấy hắn kích động và vui sướng, đến lúc bị chém đầu kinh ngạc... Đột nhiên, Trương Cửu Dương bỗng mở hai mắt, ánh mắt cực kỳ sáng tỏ, sắc bén như kiếm, ngay cả Nhạc soái bên cạnh cũng cảm thấy chói mắt, khó mà nhìn thẳng. Hắn cuối cùng phát hiện một chỗ không đúng! Trương Cửu Dương lập tức đi tới gian kho phòng kia, đưa tay đẩy cửa ra, lập tức một mùi máu tươi nồng nặc xộc đến, trên vách tường, trên mái hiên khắp nơi đều là máu tươi văng tung tóe, mười phần khủng bố. Nhưng càng kinh khủng hơn là… Phòng không có thi thể. Tối qua bị đích thân hắn chém giết, đầu lâu và thân thể đáng lẽ ngã ở góc đông nam, nhưng bây giờ đã không cánh mà bay. Thi thể biến mất. Nhạc soái chạy theo tới, thấy cảnh này, mới chính thức tin Trương Cửu Dương không nói sai, tối qua nơi này thật có người bị giết. Từ độ máu tươi phun tung tóe, có vẻ như thật sự bị người một kiếm bêu đầu. "Có phải có người dùng biến hóa chi thuật thay mận đổi đào, giống như họa bì không?" Nhạc soái đưa ra một suy đoán. Trương Cửu Dương lắc đầu, nói: "Nếu nàng giấu được thiên nhãn của ta, chứng tỏ tu vi ít nhất cao hơn ta một đại cảnh giới, nếu thật như vậy, tối qua nàng không cần thiết từ đầu đến cuối đều yếu thế." Trương Cửu Dương trực tiếp đi về phía góc tây nam căn phòng, ngẩng đầu nhìn xà nhà, quả nhiên, hắn thấy trên đó có vẻ như giấu một vật. Ánh mắt hắn lóe lên, cuối cùng đã kiểm chứng được phát hiện của mình. Vừa nãy trong lúc hồi tưởng, hắn phát hiện một điều bất thường, chính là lúc hắn vung kiếm chém đầu nữ nhân, thân thể không đầu của đối phương ngã vào vũng máu, từng duỗi tay về phía hắn. Lúc đó Trương Cửu Dương cho là nàng muốn nắm quần áo của mình nên không để ý, nhìn cũng không nhìn, nhưng trong hồi ức, hắn lại phát hiện, tay nàng có vẻ không phải muốn bắt quần áo, mà giống như đang chỉ vào một hướng nào đó. Đó là hướng xà nhà phía tây nam. Hắn đưa tay ra, vật bị giấu từ trên xà nhà rơi xuống, đúng là một trang giấy, trên đó viết một hàng chữ nhỏ xinh đẹp. "Ngươi sẽ bị chém đầu mà chết." Ánh mắt Trương Cửu Dương ngưng lại, nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng dâng lên một hơi khí lạnh. Đây là bút tích của nữ nhân kia, chẳng lẽ nàng sớm đoán được mình sẽ bị chém đầu? Hơn nữa nhìn giọng điệu này, có vẻ như đang uy hiếp hắn, nói tương lai hắn cũng sẽ bị người chém đầu... Sự việc trở nên khó phân biệt hơn. Trương Cửu Dương lúc này còn nghĩ tới một điểm kỳ dị, chính là nữ nhân lúc bị hắn chém đầu, trong mắt chỉ có kinh ngạc chứ không đau khổ, thậm chí sau kinh ngạc, còn có một loại bình tĩnh như chết lặng. "Nhạc soái, phần mộ Nam Sơn đã bị đào lên, bên trong cũng không có thi thể!" Lúc này có binh sĩ đến bẩm báo, ánh mắt hoảng sợ, hiển nhiên việc mở quan tài không có xác quá mức đáng sợ, cho dù là ban ngày cũng khiến người lạnh gáy. Lại thêm một thi thể biến mất! Trương Cửu Dương đột nhiên cười lên, một ngọn lửa thiêu hủy tờ giấy trong tay, nhìn nó hóa thành tro tàn trong lửa. "Giả thần giả quỷ, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao để ta bị chém đầu mà chết?" Hắn hiện tại có thể xác định, việc Hoàng đế phái nữ nhân kia tới, e là không chỉ đơn giản giám thị và gây ly gián. Hoàng đế hẳn phải biết chỗ đặc biệt của nữ nhân này, mới cố ý phái nàng tới. Mục đích tạm thời không biết, nhưng nhất định không có ý tốt. Mặt khác là Nguyệt Thần, tối hôm qua hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao Nguyệt Thần cố ý dùng yêu huyết dẫn dụ Trương Cửu Dương đến kho phòng. Chỉ là muốn Trương Cửu Dương giết nữ nhân, sau đó lấy danh nghĩa Hoàng đế uy hiếp? Lúc đó hắn đã cảm thấy hơi lạ, vì hành động của Nguyệt Thần có vẻ quá đương nhiên. Bây giờ xem ra, Nguyệt Thần có lẽ biết chút gì về lai lịch của nữ nhân này, thậm chí đạt được loại hợp tác nào đó? Nghĩ đến đây, Trương Cửu Dương không khỏi cười lạnh. Nguyệt Thần này thật là khôn khéo, giỏi xoay xở, ở Hoàng Tuyền thì nhảy nhót giữa phe Diêm La và Song Diện Phật, bên ngoài thì nghe theo Thiên Tôn, sau lưng lại liên hợp với Đạo môn chân nhân như hắn đi tìm Truyền Quốc Ngọc Tỉ, bây giờ còn hợp tác với một nữ nhân thần bí do Hoàng đế phái tới. Ả ta thật không thể tin! Trương Cửu Dương hạ quyết tâm, dù sau này có ngày phải hợp tác với Nguyệt Thần, cũng phải đề cao cảnh giác, tránh bị ả ta bán đứng. Đương nhiên, ai bán ai còn chưa chắc đâu. Nguyệt Thần đã biết lai lịch của nữ nhân thần bí kia, trong lòng Trương Cửu Dương hơi động, dứt khoát tìm điểm đột phá từ đây. Hắn khoanh chân ngồi xuống, dùng Diêm La Hoàng Tuyền lệnh trực tiếp liên lạc với Nguyệt Thần. Không bao lâu, Hoàng Tuyền lệnh vang lên giọng nói của Nguyệt Thần, ả ừm một tiếng, trong sự mềm mại đáng yêu có chút lười biếng, phảng phất như một chú mèo con vừa tỉnh giấc đang duỗi mình. "Sáng sớm, Diêm La đại nhân không ngủ, giày vò nô gia làm gì?" Trương Cửu Dương vừa định nói, lại nghe ả thở dài một tiếng. "Diêm La đại nhân nhỏ tiếng chút, ta sợ phu quân ta nghe thấy, hắn còn đang ngủ cạnh ta đây ~" Từng tiếng lọt vào tai, dường như có ma lực kỳ dị, khiến bụng dưới của Trương Cửu Dương dâng lên một ngọn lửa tà. Bất quá theo Thiên Độn kiếm ý hiện lên, hắn lập tức khôi phục bình tĩnh. Trương Cửu Dương trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, nếu không phải lúc này hắn nhìn thấy một chút hình ảnh, e là đã tin thật. Trong hình, Nguyệt Thần có vẻ đã trở về cung điện, lúc này đang nằm trên một chiếc giường phượng lộng lẫy, xung quanh rủ xuống vô số lớp sa mỏng, gió nhẹ thổi, trông như ngủ trên mây. Còn Nguyệt Thần thì đang duỗi một bàn chân trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, nghịch ngợm kéo những lớp sa kia, dung mạo nhìn không rõ, nhưng ngọc thể nằm trên giường phượng lại uyển chuyển, phác họa ra đường cong kinh người. Mặc dù do thiếu một Diêm La Hoàng Tuyền lệnh mà hình ảnh hơi giảm rõ nét, nhưng Trương Cửu Dương vẫn có thể thấy rõ, trên giường rõ ràng chỉ có một mình nàng, bên cạnh trống không. "Muốn cứu lão hồ ly kia sao?" Trương Cửu Dương không để nàng nói tiếp, vào thẳng vấn đề. Quả nhiên, sau một khắc, Nguyệt Thần trên giường phượng lập tức ngồi dậy, thay vẻ quyến rũ bằng sự ngưng trọng hiếm thấy. "Diêm La, ngươi đồng ý?" Giọng Nguyệt Thần lộ ra một chút dao động khó kiềm chế, rõ ràng lão hồ ly bị giam trong địa ngục khiến ả rất để ý. Trương Cửu Dương thấy thế mỉm cười, biết con cá đã cắn câu. Muốn dụ được một con cá gian xảo, mấu chốt là có mồi ngon hay không. Đối với một người lắm chiêu như Nguyệt Thần, muốn thành công lợi dụng nàng, phải biết thứ thật sự khiến nàng để tâm trong lòng. Dù có xảo trá đến mấy, cũng có thứ nàng quan tâm. Nguyệt Thần sớm đã nghi ngờ Diêm La và Địa Phủ có quan hệ, trước đó muốn nhờ hắn cứu một con lão hồ ly bị giam trong địa ngục tầng chín. Đó là một con yêu hồ thất vĩ, lông đỏ rực, để giữ thể diện mà làm hai chiếc đuôi giả cho giống Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng dù vậy cũng có tu vi thất cảnh, không thể khinh thường. Sau này yêu hồ bị Miêu sư huynh rút lông trên đuôi, làm thành Linh Hồ bút đưa cho Trương Cửu Dương, là hai pháp bảo dùng vẽ bùa và viết chữ, rất được Trương Cửu Dương yêu thích. Về sau, Nguyệt Thần từng quanh co hỏi thăm vài lần, nhưng đều bị Trương Cửu Dương lảng tránh, việc này cũng không rõ ràng.
Hôm nay hắn nhắc lại chuyện xưa, phát hiện Nguyệt Thần vẫn như cũ nhớ mãi không quên về sự kiện kia, có thể thấy được lão hồ ly đối với nàng mà nói vô cùng quan trọng. "Ta có thể cứu nó ra, nhưng ngươi trước phải làm cho ta ba chuyện, sau ba chuyện, ta bảo đảm các ngươi gặp nhau." Giọng của hắn vô cùng kiên định, dường như đã tính trước kỹ càng. Thực ra Trương Cửu Dương hoàn toàn nói bừa, nếu sư huynh còn ở nhân gian, lời này không tính là khoác lác, nếu sư huynh không còn, vậy hắn trừ khi thỉnh thần nhập thể mới có thể cướp người từ tay Phủ Quân. Bất quá vì một con hồ ly chín đuôi mà lãng phí một lần thỉnh thần, kiểu mua bán này, hắn cũng không làm. Nhưng ngân phiếu khống, cũng là chi phiếu. "Vậy ba chuyện kia, ngươi nói trước để ta nghe một chút?" Nguyệt Thần cũng không vội vàng đồng ý, mà là đã khôi phục tỉnh táo, trong lời nói lần nữa tràn ngập mị ý kinh người, cùng Trương Cửu Dương chuyện trò vui vẻ. "Chuyện thứ nhất, ta muốn biết hiện nay những ai là năng nhân dị sĩ ở bên cạnh Hoàng đế, rốt cuộc hắn còn giấu bao nhiêu át chủ bài, ta muốn toàn bộ tin tức của bọn họ." Trương Cửu Dương cũng không trực tiếp hỏi tin tức về người phụ nữ thần bí kia, làm thế chẳng khác nào chưa đánh đã khai, mà mở rộng phạm vi, muốn biết tất cả thông tin về năng nhân dị sĩ bên cạnh Hoàng đế. Diêm La cùng Đại Càn Hoàng đế vốn không ưa nhau, tìm hiểu loại tin tức này cũng sẽ không bị người nghi ngờ. "Có thể, nhưng ta chỉ có thể cho ngươi những gì ta tra được trên tay, không dám chắc đó là tất cả át chủ bài của Hoàng đế." "Tốt, đừng chờ đến lúc Hoàng Tuyền yến nữa, ngươi nói cho ta bây giờ đi." Trong hình, Trương Cửu Dương thấy rõ Nguyệt Thần khựng lại một chút, nàng kinh ngạc nói: "Diêm La, ta còn chưa đáp ứng giao dịch với ngươi mà, chỉ là bảo ngươi nói trước ba chuyện đó thôi." Trương Cửu Dương cười nhạt, nói: "Giao dịch với ta, phải theo quy củ của ta, ngươi làm xong chuyện thứ nhất trước, ta mới nói đến chuyện thứ hai." Nguyệt Thần tức giận đến bật cười, nói: "Diêm La, ngươi xem ta là đứa trẻ lên ba sao? Nếu sự việc tiếp theo ngươi yêu cầu quá đáng, ta căn bản không làm được thì sao?" "Hoặc ta có thể làm được, nhưng cái giá quá lớn, mà ta không muốn làm thì sao?" "Ta sẽ không yêu cầu ngươi làm chuyện khó khăn, nhưng, nhất định phải từng việc một, không thì ngươi đi tìm người khác mà cứu con hồ ly đáng thương kia đi." "Nghe nói gần đây nó... thiếu mất hai cái đuôi." Trong khoảnh khắc, trong mắt Nguyệt Thần hiện lên sát khí nồng nặc, siết chặt hai tay, cả người run nhẹ. "Ngươi nói bậy, nó là Cửu Vĩ thiên Hồ mà, ai có thể khiến nó đứt hai đuôi?" Mắt Nguyệt Thần sáng lên, đột nhiên trở nên rất kích động. Trương Cửu Dương thở dài, nói: "Không cần diễn kịch trước mặt ta, cũng không cần thăm dò, con lão hồ ly kia không phải là Cửu Vĩ thiên Hồ, hai cái đuôi cuối cùng, là pháp bảo của chính nó, không phải... Sao có thể bị người ta nhổ sống được?" Nghe đến đó, Nguyệt Thần vừa rồi còn kích động lập tức bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng tĩnh mịch. Nhìn thấy vậy, Trương Cửu Dương mỉm cười. Đến đây, Nguyệt Thần mới hoàn toàn tin rằng, hắn cùng với Địa Phủ có gốc gác lớn, đồng thời xác thực có khả năng cứu được con hồ yêu kia. Người phụ nữ này thật quá giảo hoạt, không chút dấu vết mà đào hố. Nếu Trương Cửu Dương vừa nói sai, nàng đã lập tức phát hiện ra hắn đang nói khoác, rồi lập tức kiên quyết hủy bỏ giao dịch này. Nhưng bây giờ thì... Trương Cửu Dương đang đánh cược, cược xem nàng quan tâm đến con lão hồ ly kia đến mức nào. Trong hình, Nguyệt Thần rõ ràng lâm vào giằng xé, cau mày, những ngón tay vô thức siết chặt những dải lụa vân sa ngàn vàng xung quanh, không biết đã làm hỏng bao nhiêu. Trương Cửu Dương khẽ thở dài, nói: "Nếu thế thì thôi, bản tọa tự có đường dây khác, không biết... Ngươi còn đường dây khác không." Ngay lúc hắn chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, giọng của Nguyệt Thần rốt cuộc vang lên yếu ớt. "Diêm La, ngươi thắng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận