Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 386: Gia Cát Thất Tinh còn sống?

Chương 386: Gia Cát Thất Tinh còn sống?
Song Diện Phật tuyệt đối không ngờ rằng, tại Đại Hắc Thiên Phật Tổ ra tay, chuẩn bị nghênh đón hắn về Tịnh thổ thế giới, thì lão đạo sĩ đáng sợ kia lại còn có thể ngăn cản!
Xung quanh Phạn âm càng lúc càng lớn, Phật quang rực rỡ, từ nơi sâu xa dường như có một sức mạnh đáng sợ nào đó giáng xuống, không thể diễn tả, chấn động tâm phách.
Rất hiển nhiên, vị Đại Hắc Thiên Phật Tổ kia cũng đang tức giận.
Miêu Thần Khách cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi, hung hăng kéo một cái, đem Song Diện Phật sắp thoát đi từ cái cánh cửa rực rỡ kia kéo lại.
"Không ——"
Song Diện Phật muốn nói điều gì, đồng thời hai tay kết ấn, muốn thi triển một loại pháp thuật nào đó, nhưng nghênh đón hắn, là cái chân to đi giày của Miêu Thần Khách.
Miêu Thần Khách vậy mà xem Song Diện Phật như bàn đạp, trên thân hắn hung hăng dẫm mạnh, thân hình bay lên, muốn xông vào bên trong cánh cửa kia.
Phật Đà tiếp dẫn, không phải mục tiêu thì không thể tiến vào Tịnh thổ thế giới, nhưng Miêu Thần Khách lại vẫn cứ không tin cái tà này, tay hắn cầm Tiên Đỉnh, quanh thân tỏa ra vạn đạo tiên quang, một quyền đánh tan Phật lực muốn ngăn cản hắn.
Không chút do dự, hắn chui vào bên trong cánh cửa kia, thân ảnh dần dần mờ nhạt, cho đến biến mất không thấy gì nữa.
Ngay sau đó, đạo tiếp dẫn Phật quang kia, cùng cánh cửa trong hư không cũng nhanh chóng tiêu tan, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh, tựa như ảo ảnh.
Như đạn pháo rơi xuống, Song Diện Phật nhìn thấy một màn này không khỏi vừa sợ vừa giận, nhưng lại không thể làm gì.
Hắn biết mình lần này là thật sự xong rồi, cho dù là Đại Hắc Thiên Phật Tổ, trong thời gian ngắn cũng không thể hai lần liên tục tiếp dẫn phàm nhân phi thăng.
Như thế hao tổn Phật lực quá lớn, thậm chí sẽ khiến người này có nguy cơ vẫn lạc.
Điều này có nghĩa là, cho dù thần thông quảng đại như Phật Tổ, cũng sẽ không thể trợ giúp hắn được nữa, tiếp theo, hắn sẽ bị khuất nhục giam cầm, trở thành tù nhân của Trương Cửu Dương.
Một tiếng ầm vang!
Song Diện Phật nặng nề đâm xuống mặt đất, ném ra một cái hố sâu, toàn thân kinh mạch đứt đoạn từng khúc, chỗ lồng ngực có một dấu chân lõm xuống sâu, chật vật đến cực điểm.
Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng một chiếc giày đã dẫm lên người hắn, không chút lưu tình dẫm hắn trở lại, nôn ra đầy máu.
Chiếc áo choàng đỏ bay phấp phới, tựa như ngọn lửa.
Nhạc Linh hung hăng dẫm lên người hắn, ánh mắt buông xuống, lạnh lẽo đến cực điểm, cũng bá khí đến cực điểm.
Trong mắt Song Diện Phật lóe lên sự nhục nhã nồng nặc, hắn chưa từng nghĩ đến, bản thân có một ngày sẽ bị một hậu bối của Khâm Thiên Giám dẫm dưới chân!
Nhạc Linh dù xuất sắc, nhưng trong mắt hắn, cũng chẳng qua chỉ là một tiểu nữ oa đáng chú ý mà thôi.
Đặc biệt là Nhạc Linh đã từng một mực ở thế yếu, trong lúc giao thủ với hắn nhiều lần gặp khó, hắn luôn luôn có thể đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, khi Nhạc Linh truy đuổi thì toàn thân thoát ra.
Thật sự mà nói, hắn chưa từng xem Nhạc Linh là đối thủ thật sự, cho dù nàng nhập lục cảnh, trong lòng cũng chỉ đang quan sát nàng.
Toàn bộ Khâm Thiên Giám, chỉ có Gia Cát Vân Hổ mới được hắn xem là đối thủ.
Nhưng bây giờ, hắn lại bị bại tan tác.
Song Diện Phật rốt cuộc là kiêu hùng, hắn vươn tay, không chút do dự chụp về phía trán của mình, chuẩn bị tự sát.
Bại không đáng sợ, nếu bị mấy tên hậu sinh bắt làm tù binh, nhục nhã và trào phúng, thì mới sống không bằng chết!
Nhưng một điểm hàn quang hiện lên, long ngâm hổ gầm.
Bá Vương Thương lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm xuyên qua tay Song Diện Phật, lại xuyên qua ngực của hắn, đóng đinh hắn trên mặt đất.
Hai mắt Nhạc Linh sắc lạnh, thản nhiên nói: "Song Diện Phật, ngươi bị bắt rồi."
"Đừng nghĩ đến chuyện chết, Khâm Thiên Giám ta có một vạn loại biện pháp để ngươi không chết được, sau đó..."
"sống không bằng chết."
Khi nàng bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng, rất lâu không thể bình tĩnh lại, trong thoáng chốc, như đang trong mơ.
Đã có lúc, nàng nằm mơ cũng mong bắt được một Hoàng Tuyền tà ma, lại liên tiếp thất bại, Hoàng Tuyền án càng thêm bế tắc.
Bao nhiêu đêm khuya, nàng cũng sẽ sinh ra một tia mờ mịt.
Thật sự có thể thắng sao?
Hiện tại trong lòng nàng đã có đáp án.
Có thể thắng, nhất định có thể thắng!
Hoàng Tuyền án hiện tại đã đạt được tiến triển to lớn, Lâm Hạt Tử chết rồi, Họa Bì Chủ chết rồi, địa vị cao hơn như Song Diện Phật thậm chí bị bắt sống…
So với mấy năm trước, quả thực là khác biệt một trời một vực.
Là lúc nào bắt đầu phát sinh chuyển biến?
Trong lòng Nhạc Linh cũng có một đáp án, nàng ngẩng mắt nhìn về phía nơi xa, nhìn thấy nam tử áo trắng như tuyết kia.
Đối phương cũng đang nhìn về phía nàng, đối nàng mỉm cười, trong mắt lộ ra sự cổ vũ và tán thưởng không hề che giấu.
Giờ khắc này, hai người không hề có bất cứ giao lưu nào, nhưng trong lòng có một sự cảm động không hiểu.
Tựa như Trương Cửu Dương từng nói với nàng một câu, một ngày nào đó, mây đen bao phủ trên bầu trời Đại Càn sẽ triệt để tan đi, dân chúng sẽ nghênh đón một vầng thái dương vĩnh viễn không lặn.
Hiện tại bọn họ đang từng chút thực hiện cái lý tưởng vĩ đại kia…
"...Ngươi làm được thật rồi."
Trong căn nhà tranh, Mạnh tiên sinh thở dài một cái, đêm nay có thể nói là kinh tâm động phách.
Bởi vì trận pháp che giấu, những hành động vĩ đại không tầm thường như vậy lại chú định sẽ không được mọi người truyền tụng và tán dương, ẩn vào bóng tối, có lẽ tương lai có một ngày, sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Không có ai biết, trong đêm bình tĩnh này, nam tử trẻ tuổi kia đến tột cùng đã làm được điều gì.
Trương Cửu Dương lại mỉm cười, đối với điều này không hề để ý chút nào.
"Làm việc, không phải để cho người khác nhìn, có thể bắt được Song Diện Phật, còn giết chết một hóa thân thần minh có Phật lực, đây mới là thu hoạch lớn nhất."
Hắn hoàn toàn không để ý đến hư danh, chỉ quan tâm thu hoạch.
Đến tay mới là thật.
Bắt được Song Diện Phật, liền có thể tra hỏi ra nhiều tin tức hơn, cho dù không được, Song Diện Phật bản thân cũng là một quân cờ rất tốt, lấy ra bày mưu tính kế sẽ rất hữu dụng.
Hơn nữa, Song Diện Phật ngã xuống, địa vị của hắn trong Hoàng Tuyền sẽ một lần nữa tăng lên, đây cũng là một chuyện tốt.
Thu hoạch chủ yếu nhất là thí thần, chuyện hôm nay chứng minh, thần minh của thế giới này không phải là không thể chống lại, các Thần cũng có rất nhiều hạn chế, thậm chí cũng sẽ bị đánh bại.
Hơn nữa hóa thân chứa Phật lực kia, cũng chính là tài liệu nghiên cứu trân quý nhất, có lẽ có thể tìm được thêm những bí mật liên quan đến thần minh trong thế giới này.
Sau này rất có thể sẽ có tác dụng lớn.
"Bất quá ngươi không hề lo lắng vị đạo trưởng bát cảnh kia sao?"
Mạnh tiên sinh đột nhiên hỏi.
Ở nhân gian, chân thân của Đại Hắc Thiên Phật Tổ không thể trực tiếp giáng lâm, không phát huy hết toàn bộ lực lượng, nhưng ở Tịnh thổ pháp giới, đây chính là đạo tràng của Thần.
Bát cảnh Xuất Dương Thần tuy lợi hại, nhưng đến nơi đó, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
"Lo lắng, nhưng đây là sự lựa chọn của sư huynh, ta tin tưởng sư huynh làm như vậy, có đạo lý của riêng hắn."
Trương Cửu Dương mười phần thản nhiên nói.
Kỳ thật ngay lúc vừa rồi hắn truyền âm bí mật thông báo cho sư huynh biết Phật Tổ có thể sẽ ra tay cứu người, thì sư huynh đã từng nói với hắn, chuẩn bị mượn cơ hội tiến vào Tịnh thổ thế giới.
Sư huynh nói, khoảng thời gian này hắn đã cảm giác được, hung thủ đứng sau từng tiêu diệt Ngọc Đỉnh cung, đã bắt đầu chú ý tới hắn, cho dù là trốn ở Địa Ngục, đạo tâm đều đang cảnh báo.
Phủ quân cũng đã ám chỉ hắn, tốt nhất nên đi nơi khác lánh một thời gian.
Có thể thấy được thực lực của kẻ đứng sau khiến ngay cả Phủ quân cũng vô cùng kiêng kỵ.
Về sau A Lê vâng mệnh Trương Cửu Dương đến đây mời, Miêu Thần Khách đã hạ quyết tâm, chuẩn bị ở nhân gian buông tay buông chân đại chiến một trận, sau đó sẽ đến Bồng Lai Tiên Cung.
Thứ nhất là có thể trốn tránh một thời gian, tranh thủ thời gian để lĩnh hội phúc đồ thứ chín, thứ hai theo lời Trương Cửu Dương nói, nơi đó ẩn giấu Tiên Đỉnh chân chính, có thể trợ giúp hắn lĩnh hội huyền công.
Kế hoạch này rất tốt, nhưng hắn dùng Ngọc Đỉnh thần toán trong ba mươi sáu pháp để thôi diễn, thì đều ra kết quả đại hung, mệnh đồ phiêu diêu, mỗi lần nhớ tới, đạo tâm đều sẽ có một sự ảm đạm không hiểu, dường như gương sáng lung lay.
Đến cảnh giới của hắn, một ý niệm vừa động là thật.
Miêu Thần Khách liền biết kế hoạch nhìn như hoàn hảo này kỳ thực ẩn chứa hung hiểm, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra bản thân còn có thể tránh được điều gì.
Cho đến khi nghe thấy tiểu sư đệ truyền âm, nói Đại Hắc Thiên Phật Tổ sắp tiếp dẫn Song Diện Phật mà đi, đạo tâm của hắn nháy mắt khẽ động, tựa như mây tan thấy trăng sáng.
Đó là một loại linh giác từ nơi sâu xa, trong nguy cơ tứ phía chộp lấy một tia sinh cơ kia.
Trốn đến Tịnh thổ thế giới của Phật môn!
Mặc dù Đại Hắc Thiên Phật Tổ kia vô cùng nguy hiểm, nhưng hóa thân của hắn vừa bị chém, lại mạnh mẽ tiếp dẫn phàm nhân, Phật lực tiêu hao có thể nói là rất lớn.
Nói cách khác, lúc này Đại Hắc Thiên Phật Tổ đang ở thời điểm suy yếu nhất.
Hơn nữa Miêu Thần Khách luôn hoài nghi, các thần phật hiện tại ít nhiều đều xảy ra chút vấn đề, bởi vì vào thời Thượng Cổ, vẫn có thần minh chân thân giáng thế, hành tẩu nhân gian truyền thuyết, nhưng hiện tại đừng nói chân thân, ngay cả hóa thân cũng cực kỳ hiếm thấy.
Khi Ngọc Đỉnh cung còn tại, những thần minh được cung phụng cũng cực ít truyền xuống ý chỉ, một số thần tiên không quá nổi danh, thậm chí đều giống như biến mất, tế đàn lạnh lẽo, không thấy một tia thần minh chi khí.
Những thần minh có thể đáp lại Tam Sơn Ngũ Nhạc Quần Tiên Chú, cũng càng ngày càng ít.
Tổng hợp những suy tính này, Miêu Thần Khách quyết định rất nhanh, quyết định đến cái gọi là pháp giới Đại Hắc Thiên Phật Tổ phương tây đánh cược một lần. Dù sao Ngọc Đỉnh cung đã có truyền thừa, truyền nhân làm hắn vô cùng hài lòng, hắn tự nhiên không có nỗi lo về sau. Mà đối với quyết định của sư huynh, Trương Cửu Dương mặc dù cảm thấy có chút mạo hiểm, nhưng vẫn là lựa chọn ủng hộ hắn. Hắn tin tưởng sư huynh, cũng tôn trọng quyết định của sư huynh. Pháp giới Đại Hắc Thiên Phật Tổ... có lẽ sư huynh sẽ ở nơi đó có kỳ ngộ khác cũng khó nói. “Có thể cho ta biết vị đạo trưởng bát cảnh kia là ai không?” Mạnh tiên sinh có chút hiếu kỳ hỏi thăm, vấn đề này hắn đã suy nghĩ rất lâu, nhưng đều không có đáp án. Hiện nay đệ nhất nhân của đạo môn là Thái Bình quan chủ, nhưng theo hắn biết, đối phương ở ẩn không ra ngoài, vô cùng thần bí, hơn nữa sợ nhất kết thù với người, tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc loại phiền toái này. “Hắn là sư huynh của ta.” “Sư huynh?” Mạnh tiên sinh kinh ngạc nhìn Trương Cửu Dương, nói: “Ta nhớ ngươi có hai thân phận, một là Khâm Thiên giám Nhạc Linh bên ngoài, còn một cái là quan chủ Linh Quan miếu, chẳng lẽ hắn là đệ tử Vương Linh Quan kia?” Đối mặt Mạnh tiên sinh, Trương Cửu Dương cũng không định che giấu, hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Không sai, nhưng đồng thời hắn vẫn là chưởng giáo Ngọc Đỉnh sáu trăm năm trước, cũng là người duy nhất trên đời hiện nay tu luyện Ngọc Đỉnh Huyền Công đến đại thành.” Dựa theo cách nói của Ngọc Đỉnh cung, chỉ có tu hành đến bức đồ thứ sáu mới xứng gọi là đại thành, chín bức đồ là viên mãn. Nghe câu trả lời này, con ngươi của Mạnh tiên sinh rung động. “Nguyên lai là hắn… Thật là khiến người ta không thể ngờ, trong cổ tịch nói Ngọc Đỉnh hủy diệt, chưởng giáo mất tích, từ đó lại không có tin tức, hơn sáu trăm năm, không ngờ hắn không chỉ không chết, ngược lại tu đến cảnh giới thứ tám!” “Quả nhiên, người có thể đấu pháp với Gia Cát Thất Tinh năm đó, đều là người kinh tài tuyệt diễm!” Mạnh tiên sinh cảm khái không thôi, hắn học thức uyên bác, xem qua rất nhiều cổ tịch, đối với mấy chuyện cũ trải qua nhiều năm này thuộc lòng. Trương Cửu Dương lập tức thấy hứng thú, hỏi: “Sư huynh của ta đã từng đấu pháp với Gia Cát Thất Tinh sao?” “Đấu thắng, đấu bảy lần, bảy trận đều thua, về sau hắn mới cam tâm phục tùng, nguyện ý mang theo đệ tử trong giáo đầu nhập Thái tổ, cũng lập không ít công lao trong chinh chiến, đây cũng là lý do vì sao vào đầu Đại Càn lại phong Ngọc Đỉnh cung làm quốc giáo.” “Nhưng đáng chú ý chính là, hắn mặc dù thua bảy lần, nhưng mỗi lần giao đấu với Gia Cát Thất Tinh thời gian lại càng ngày càng dài, Gia Cát Thất Tinh từng nói hắn có long phượng chi tư, tiên nhân chi biểu, là kỳ tài năm trăm năm của Đạo môn.” “À đúng, Gia Cát Thất Tinh còn nói, chưởng giáo kia rất biết nghiên cứu và cải tiến công pháp, thường có đủ loại kỳ tư diệu tưởng, làm hắn cũng thu hoạch được không ít, chỉ là quá độ nghiên cứu, dễ dàng hao tổn tinh thần mà sinh điên...” Trương Cửu Dương chấn động trong lòng. Gia Cát Thất Tinh vậy mà một lời thành sấm! Sư huynh đúng thật vì quá độ nghiên cứu và lĩnh hội Ngọc Đỉnh Huyền Công, dẫn đến phát điên, nếu không phải gặp hắn hóa thân Vương Linh Quan, gõ tỉnh, chỉ sợ bây giờ vẫn là một đạo sĩ điên. Điều này khiến hắn càng thêm hiếu kỳ với Gia Cát Thất Tinh. Một người trí tuệ có thể lợi hại đến mức này, thậm chí có thể tiên đoán chính xác chuyện mấy trăm năm sau sao? “Mạnh tiên sinh, ngươi rất hứng thú với Gia Cát Thất Tinh?” Trương Cửu Dương hỏi, bởi vì hắn phát hiện, khi Mạnh tiên sinh nhắc đến Gia Cát Thất Tinh, nói năng rành mạch, đôi mắt vô cùng sáng. “Đúng.” Mạnh tiên sinh gật đầu nói: “Sau khi ta bị Song Diện Phật chém, liền tự đọc rất nhiều sách vở mở mang kiến thức, đi khắp thế gian, hiểu được rất nhiều chuyện, trong đó điều làm ta cảm thấy hứng thú nhất, chính là Gia Cát Thất Tinh.” “Vì sao?” Mạnh tiên sinh trầm mặc một lát rồi nói ra một suy đoán kinh người. “Bởi vì căn cứ theo nghiên cứu của ta, Gia Cát Thất Tinh...” “Có lẽ vẫn còn sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận