Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 434: Họa thánh hậu nhân, Gia Cát tạo long

Chương 434: Họa thánh hậu nhân, Gia Cát tạo long
Rống!
Tiếng hổ gầm vang dội, vọng khắp đất trời. Nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện có hai loại âm thanh khác nhau, một tiếng thì bá khí ầm ầm, uy nghiêm trầm hùng, một tiếng lại the thé hơn một chút, giống như tiếng hổ cái.
Trong núi rừng, hai con mãnh hổ đang luận bàn. Bất quá, nói là luận bàn thì không đúng, mà con hổ cái đang bị đè đầu đánh suốt, dưới thế công bá đạo của Bạch Hổ thì liên tục bại lui, chật vật không chịu nổi.
Sau khi nuốt long mạch, Bạch Hổ mà Trương Cửu Dương vẽ đã có biến đổi về chất, mỗi cử động đều có thần thái đặc biệt, thần uy huy hoàng, tựa như Bạch Hổ tinh quân trong truyền thuyết. So với nó, Tường Vi dù huyết mạch không tầm thường nhưng vẫn luôn bị kìm chế. Thêm vào đó, tướng mạo và khí thế của Bạch Hổ lại cực kỳ giống Sơn Quân khiến nàng sợ hãi trong lòng càng thêm tăng.
Phanh!
Bạch Hổ dựng thẳng người như người, thân thể cao mấy trượng tựa như Ma Thần, một chưởng liền đánh bay Tường Vi, đụng nát cả ngọn núi, bị đá rơi vùi lấp.
Rống!
Trong cơ thể nó vang lên tiếng sấm nổ trầm thấp, sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian trong bức họa, nó đã khôi phục hơn phân nửa thể lực, lông cũng lại trở nên trắng như tuyết, giàu quang trạch.
Đạp, đạp, đạp...
Bạch Hổ chậm rãi tiến về phía đống loạn thạch kia, tư thái ưu nhã thể hiện rõ khí phách vương giả, lợi trảo ẩn giấu không giẫm nát lá khô. Dù tốc độ không nhanh nhưng cảm giác áp bức càng thêm mãnh liệt.
Cũng là do Trương Cửu Dương dặn nó phải thủ hạ lưu tình, nếu không thì con hổ nhỏ này đã sớm bị nó cắn đứt cổ họng rồi.
Trên tầng mây, Trương Cửu Dương và những người khác đang lặng lẽ theo dõi trận chiến này.
Phật châu trong tay Thông Tế xoay chuyển vô cùng chậm chạp, thần sắc ngưng trọng, pháp lực trong cơ thể thì vô cùng sôi sục. Rõ ràng là ông đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay cứu tọa kỵ.
Năm đó, ông đã gặp Tường Vi trong một bụi tường vi, một con hổ nhỏ cực kỳ bẩn thỉu, còn mang rất nhiều vết thương, hướng về phía ông phát ra tiếng kêu như mèo con. Thế mà đã nuôi đến tận ba mươi năm rồi.
“Thông Tế lão ca đừng lo lắng, con hổ này là ta tự tay vẽ, dù nó hung hãn thế nào cũng không vi phạm mệnh lệnh của ta, bây giờ chỉ đang gây áp lực cho Tường Vi, ép nàng bộc phát ra tiềm năng và dũng khí.”
“Dù sao nàng cũng là con gái của Sơn Quân, huyết mạch không phải bình thường, phải tin tưởng nàng.”
Tường Vi hồi nhỏ tận mắt chứng kiến mẹ mình bị Sơn Quân cắn chết, bản thân nàng lại lâu dài bị Sơn Quân ngược đãi, nỗi sợ hãi đó đã khắc sâu vào cốt tủy.
Nếu không phải có tu vi ngũ cảnh, thì cho dù không địch lại cũng sẽ không thảm bại đến mức không còn sức phản kháng như vậy.
Thân thể hơi run rẩy, trên mặt có một vết máu rõ ràng. Theo tiếng Trương Cửu Dương vừa dứt, Tường Vi liền bật dậy từ trong đống đá vụn, thân thể có chút loạng choạng.
Dù Bạch Hổ đã lưu thủ nhưng giao đấu thì không tránh khỏi bị thương.
Đối mặt với Bạch Hổ đang từng bước tiến về phía mình, con ngươi nàng trừng lớn, toàn thân run rẩy càng thêm kịch liệt, phảng phất nhìn thấy bóng dáng thù hận thấu xương mà đáng sợ như ma kia.
Bạch Hổ cũng không vội tấn công mà dùng ánh mắt khinh miệt và chế nhạo nhìn kỹ Tường Vi.
Có lẽ bị ánh mắt đó chọc giận, trong lòng Tường Vi bỗng dâng lên một ngọn lửa vô danh, nàng bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm rú, lao về phía Bạch Hổ cắn tới.
Hai hổ lần nữa tranh đấu.
Trong chốc lát, tiếng hổ gầm vang dội khắp núi rừng, bách thú đều hoảng sợ, tiếng rống như sấm rền tràn ngập trong núi non, cuồng phong gào thét khiến cây cối đều phải cúi rạp mình.
Bạch Hổ không hổ là một diễn viên cao minh, hoặc đúng hơn, giống một người trưởng bối đang dạy dỗ lớp hậu bối. Nó hướng dẫn từng bước để Tường Vi ngày càng hăng hái chiến đấu, kỹ xảo chiến đấu tăng lên nhanh chóng.
Phảng phất một bình cảnh nào đó đột nhiên bị phá vỡ, như tỉnh ngộ, khai mở quán đỉnh.
"Những năm nay ta chỉ dạy nàng pháp thuật và tu hành, mà lại quên bản năng chiến đấu tự thân của nàng, quên bản tính mà một mãnh hổ nên có.” Thông Tế nhìn Tường Vi có kỹ xảo chiến đấu ngày càng thuần thục, nhẹ than một tiếng, trong lòng có chút tự trách.
Rừng núi mới là nơi nương tựa của mãnh hổ.
Tường Vi thuở nhỏ mất mẹ, Sơn Quân lại đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt, gần như không có bất kỳ dạy bảo nào. Sau này nàng chạy đi, tự mình tôi luyện nanh vuốt, tuy có huyết mạch truyền thừa nhưng vẫn thiếu một danh sư.
Bạch Hổ không nghi ngờ gì chính là người sư phụ thích hợp nhất với nàng.
Không lâu sau, Bạch Hổ bắt lấy sơ hở của Tường Vi, nhanh như chớp xông vào, xé mở phòng thủ của đối phương rồi cắn về phía cổ họng nàng.
Tường Vi vô thức nhắm mắt lại nhưng cơn đau vẫn chưa tới.
Nàng mở mắt ra thì thấy Bạch Hổ lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cổ và lông của nàng. Ánh mắt khinh miệt và trào phúng đã biến mất, thay vào đó là sự cổ vũ và khẳng định.
Bạch Hổ gật đầu với nàng, sau đó quay người bay trở lại khung ảnh lồng kính.
Rống!
Tiếng hổ gầm truyền ra từ trong bức họa. Bạch Hổ ở trên tảng đá vẫy gọi nàng, ra hiệu nàng đến núi rừng trong tranh tiếp tục tu hành.
Dù sao nó cũng là hổ trong tranh, không thể ở bên ngoài quá lâu.
Tường Vi nhìn về phía Thông Tế, trong mắt lộ ra một tia hỏi han và khẩn cầu. Khi nhận được sự cho phép thì nàng phát ra tiếng rống phấn khích rồi nhào về phía bức họa kia.
Sau một khắc, mặt nước gợn sóng.
Tường Vi cũng đã tiến vào trong tranh. Hai con mãnh hổ đuổi bắt nhau trong núi rừng, dần dần biến mất không thấy.
Trương Cửu Dương nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người một chút.
Xem ra sau khi hấp thu long mạch, bản thân bức họa này đã xảy ra một biến hóa nào đó, trở thành một loại pháp bảo, nếu không thì mãnh hổ trong tranh có thể ra được nhưng người khác lại không vào được.
Nếu người trong hiện thực cũng có thể đi vào thì thật là lợi hại, có chút cảm giác giống Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Xem ra bức họa này sau này cần phải chú ý nhiều hơn.
"Trương thí chủ, bức họa này là do ngươi vẽ sao?"
Thông Tế nhìn kỹ bức họa kia một chút, dường như nghĩ ra điều gì đó, trong mắt nổi lên gợn sóng.
"Không tệ, chỉ là chút đạo nhỏ, không đáng nhắc đến.” Trương Cửu Dương khiêm tốn cười nói, nhưng thực tế trong lòng có chút tự hào. Khi mới vào tứ cảnh, hắn đã thức tỉnh được thần thông vẽ của riêng mình.
Lúc đó hắn còn có chút mất mát, cảm thấy nó không có tác dụng lớn gì.
Nhưng bây giờ theo tu vi tăng trưởng, thần thông vẽ cũng đang dần dần bộc lộ sự lợi hại của mình, có thể nói là tiềm năng vô hạn.
Thông Tế do dự một chút, muốn nói rồi lại thôi.
"Thế nào?"
"Xin hỏi Trương thí chủ, tổ tiên của ngươi... có phải họ Ngô không?”
Sắc mặt Trương Cửu Dương hơi trầm xuống, thản nhiên nói: “Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Thông Tế đại sư nghi ngờ ta dùng tên giả lừa gạt ngươi sao?"
Thông Tế liền vội vàng lắc đầu nói: “Không phải như vậy, mà là thần thông khiến vật thành thật trong bức họa này, từ xưa đến nay chỉ có họa thánh thời thượng cổ mới có thể làm được. Vị họa thánh kia họ Ngô, có rất nhiều nguồn gốc với Bạch Vân tự ta nên ta mới hỏi như vậy.”
Trương Cửu Dương khẽ giật mình, hắn nhớ lại những gì mình nhìn thấy trong lúc điểm kinh.
Trong dòng sông dài vô tận của năm tháng, hắn đã thấy mấy bóng người. Có Nhân Hoàng ngửa mặt lên trời gào thét trên đài cao rồi tự thiêu mà chết, có đạo nhân trước Tiên Đỉnh bích chín năm, còn có bóng dáng một người bút tẩu long xà.
Vị thứ ba hẳn là họa thánh thời thượng cổ, người mà theo truyền thuyết bút lạc kinh phong vũ, vẽ thành kh·iếp quỷ thần. Ông là một trong những vị thần bí nhất trong chư tử bách gia, thường thường chỉ thấy đầu rồng mà không thấy đuôi.
Nhưng họa thần long của ông có thể giúp dân lành làm mưa, họa mãnh hổ có thể xua đuổi quỷ thần trong núi, họa cây lúa có thể chống đói, họa mặt trời xua tan bóng tối.
Trước khi Quỷ Cốc tiên sư sáng lập ra tiên cửu cảnh, họa thánh đã dùng một cây bút trong tay để chống đỡ một mảnh trời cho nhân tộc.
Không ai biết vị họa thánh này từ đâu mà đến, ông đột ngột xuất hiện rồi sau đó cũng biến mất vô tung.
Câu chuyện duy nhất còn lại là truyền thuyết ông vẽ rồng trên vách mà chưa điểm mắt. Sau này khi người dân nơi đó gặp yêu ma tấn công, trong lúc tuyệt vọng có người đã chấm mắt cho một con rồng.
Kết quả là ngay sau đó sấm sét vang dội, trời đất tối sầm, con Thần Long có điểm mắt kia lại từ trong đá bay ra, dẫn vạn lôi giáng thế, đem tất cả yêu ma hóa thành tro tàn rồi bay vào mây biến mất.
Nhạc Linh đã từng nói, bức bích họa còn lại một chân long kia, bây giờ đang được cất giữ tại Bạch Vân tự.
Thông Tế tiếp tục giải thích: “Thời thượng cổ, họa thánh và khai phái tổ sư của Bạch Vân tự ta là bạn tốt của nhau. Cho nên đối với thần thông khiến vật thành thật này, trong chùa cũng có một chút ghi chép rời rạc. Mấy ngàn năm qua, các tăng nhân trong chùa thường xuyên quan sát các tác phẩm lớn của họa thánh, muốn lĩnh hội đại thần thông này, nhưng đều thất bại.”
“Về sau họ đưa ra kết luận, nói thần thông khiến vật thành thật không thể tu thành từ hậu thiên, mà có lẽ là thiên phú bẩm sinh, huyết mạch truyền thừa. Vì vậy nên bần tăng mới hỏi như vậy.”
Trương Cửu Dương im lặng một lát, khẽ nhíu mày.
Thần thông vẽ là do huyết mạch truyền thừa?
Chờ chút!
Trong đầu hắn đột nhiên có một tia chớp lóe lên, nảy ra một suy nghĩ kinh người.
Cơ thể này không phải cơ thể kiếp trước của hắn trên trái đất, mà là sau khi hắn xuyên việt đến phụ thể. Chẳng lẽ thân thể này lại chính là hậu nhân của họa thánh thời thượng cổ?
Càng nghĩ hắn càng thấy có khả năng. Dù sao thì thân thể này cũng là có mệnh cách Tam Kỳ Quý Nhân, người bình thường sao có được mệnh cách như vậy.
Mà lại thân thể này có nền tảng cực tốt, tốc độ tu hành cực nhanh, nếu không phải Lâm Hạt Tử cố ý không dạy đồ thật, e rằng trước khi hắn xuyên qua, thành tựu đã không thua kém gì những tông môn đích truyền kia. Nghĩ kỹ lại, hắn từng gặp qua hồn phách của nguyên chủ thân thể này, đối phương trước khi thần hồn tiêu tan, đã vẽ một đồ án ngọc bội Song Ngư. Ngọc bội Song Ngư kia rất có thể liên quan đến thân thế của hắn, chỉ là Trương Cửu Dương về sau bận quá, mà hắn cũng không có hứng thú tìm người thân, nên cũng dần dần quên lãng. "Tổ tiên ta họ gì, thực không dám giấu giếm, ta cũng không rõ, nhưng ta rất hứng thú với họa thánh, nghe nói bức bích họa chân long được giấu ở Bạch Vân Tự, có thể cho ta đến xem một chút không?" Thông Tế lắc đầu. "Đại sư yên tâm, ta chỉ đứng nhìn thôi, tuyệt đối không đụng vào, điều này cũng không được sao?" Nhạc Linh hừ lạnh một tiếng, giọng bình tĩnh lại hết sức cứng rắn: "Trong t·h·i·ê·n hạ, đều là vương thổ, bích họa họa thánh để lại là lưu cho nhân tộc, chứ không phải lưu cho Bạch Vân Tự của ngươi, theo lý thuyết đồ vật của Đại Càn ta, quý tự nếu đến chút thành ý này cũng không có, vậy thì đừng trách ta đây thượng thư bẩm báo bệ hạ, thỉnh thánh chỉ lục soát." Một câu, ngươi không cho xem, vậy ta tự mình xem, mà đến lúc đó có thể không chỉ đơn thuần là xem. Nhạc Linh tuy đang dọa hắn, nhưng thật sự có năng lực đó. Thực lực của nàng hiện giờ tiến bộ rất nhanh, Trương Cửu Dương lại có thể so với lục cảnh bình thường, thêm Gia Cát giám chính, ba người liên thủ, đã có thực lực mạnh mẽ xông vào Bạch Vân Tự. Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Nếu Trương Cửu Dương thật sự là hậu nhân của họa thánh, vậy trên đời này còn ai có tư cách hơn hắn để xem bức họa kia chứ?" Mềm cứng đều sử dụng, vừa đúng. Thông Tế lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói: "Nhạc giám hầu hiểu lầm rồi, ta lắc đầu không phải không muốn cho Trương thí chủ xem họa, mà là bức bích họa kia không còn ở đây." "Không còn ở đây?" Thông Tế lộ vẻ kỳ lạ, nói: "Chẳng lẽ các ngươi Khâm thiên giám không biết sao? Năm đó Đại Càn vừa lập, long khí còn sót lại của Đại Cảnh triều không cam lòng giang sơn đổi chủ, hóa thành một con Nghiệt Long, khắp nơi gây sóng gió, hại người vô số." "Gia Cát quốc sư vì hàng phục con Nghiệt Long đó, cố ý đến Bạch Vân Tự ta, điểm con mắt chân long trong bức họa, mượn đi con rồng đó." "Hai con rồng giao chiến, cuối cùng chân long trong họa nuốt Nghiệt Long, mới hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của bích họa, hóa thành trứng rồng, nở thành một con chân long thật sự." "Đúng rồi, hẳn là con lão Long Vương bảo hộ Thanh Châu mấy chục năm trước kia, tiếc là không biết vì sao lại đột ngột qua đời, nếu không từ rồng trong họa thành chân long, rồi lên tới chín cảnh, độ kiếp thành tiên, quả thực là một truyền kỳ." Nhạc Linh trong lòng chấn động, cũng rất tốt khống chế được tâm tình, không chút biểu lộ ra. Gia Cát quốc sư năm đó hàng phục Nghiệt Long, còn mượn chân long trong bích họa của họa thánh để lại ở Bạch Vân Tự? Vì sao chuyện này trong Khâm thiên giám không hề ghi chép? Giống như là bị người ta xóa bỏ một cách sống sượng vậy. Đây chính là Khâm thiên giám đó! Là do chính Gia Cát quốc sư xóa đi, hay là hậu nhân xóa? Trương Cửu Dương thật không nghĩ nhiều như vậy, điều hắn chú ý là một điểm khác, tức Gia Cát Thất Tinh vì sao lại phải đến Bạch Vân Tự mượn rồng? Với năng lực của Gia Cát Thất Tinh, chém giết một con long khí biến thành Nghiệt Long không khó chút nào, vì dù sao giả vẫn là giả, với tài nghệ trận pháp và phong thủy của Gia Cát Thất Tinh, đoạn long mạch cũng đơn giản như uống nước. Hắn bỏ nhiều công sức như vậy, có thể thấy mục đích của hắn tuyệt đối không phải giết long, mà là tạo ra một con chân long. Phải biết, trên Bồng Lai đảo có Tiên Đỉnh nấu Long tộc, đừng nói Đại Càn, từ thời Đại Cảnh, Long tộc đã biến mất ở thế giới này, chỉ có truyền thuyết không có thật. Gia Cát Thất Tinh vì mục đích nào đó, quyết định tạo ra một con chân long. Từ không thành có, vật giả thành thật, luôn là việc khó khăn nhất, ngay cả chân long dưới ngòi bút của họa thánh, cũng chỉ có thể thành thật trong chốc lát, mà không thể vĩnh hằng. Về phần Cách Tang Tôn Giả lấy thai đá nuôi long mạch, thì càng tệ hơn, nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng thực tế còn kém xa chân long. Nếu Ngao Ly ở đây, một tiếng long ngâm đã có thể khiến đối phương sợ hãi không dám thở. "Trương thí chủ chớ thất vọng, bích họa chân long kia tuy không còn, nhưng họa thánh còn để lại một bức Ngũ Bách La Hán trấn ma đồ cho Bạch Vân Tự ta, ng·ư·ợ·c lại có thể cho ngươi xem qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận