Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 399: Quỷ Vương A Lê, hành động bắt đầu

Chương 399: Quỷ Vương A Lê, hành động bắt đầu.
Ngày kế tiếp, sáng sớm, giờ Mão.
Trương Cửu Dương trên giường đúng giờ mở mắt, hai mắt thần thái rạng rỡ, phá lệ trong trẻo, không những không có một tia say rượu mơ hồ, ngược lại oánh nhuận có ánh sáng.
Cho dù là say rượu chìm vào giấc ngủ, hắn đều sẽ vô ý thức bày ra Chập Long Miên tư thế, vận chuyển tâm pháp.
Tu hành, đã khắc vào bên trong hắn, trở thành một loại bản năng.
Trên người hắn khoác một tầng áo khoác lông chồn, phá lệ ấm áp, còn có hương thơm nhàn nhạt, tựa như u lan.
Trương Cửu Dương cảm giác chiếc áo khoác này dường như đã gặp ở đâu, có chút quen mắt.
Lắc đầu, hắn khoác áo vào, đẩy cửa ra, con ngươi co rụt lại, trời đất rõ ràng.
Bỗng như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây hoa lê nở.
Gió lạnh gào thét, cảnh xuân tươi đẹp trước khi say rượu, không ngờ thành một mảnh bao phủ trong làn áo bạc, như lông ngỗng nhẹ bay, bông tuyết lộn xộn rơi xuống.
Tuyết ở Ký Châu to như chiếu.
Sưu!
Gió lạnh như đao, táp vào mặt, xen lẫn những sợi băng sương tuyết, đánh vào trên da phá lệ lạnh buốt, mặc dù Trương Cửu Dương có huyền công hộ thể, sớm đã không sợ nóng lạnh, nhưng vẫn vô ý thức quấn chặt lấy áo khoác.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc biết vì sao Ký Châu lại bị gọi là vùng đất nghèo nàn, phải biết hiện tại mới là giữa tháng mười, vậy mà liền bắt đầu rơi tuyết lớn.
Mà lại còn là đột ngột xuất hiện, khiến người ta không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Nếu không phải hắn mười phần xác định bản thân chỉ là tu hành một đêm Thụy Công, chỉ sợ sẽ còn tưởng là đã ngủ hơn tháng, đại mộng mới tỉnh.
Bố cục sân để hắn có chút quen thuộc, đang chuẩn bị phân biệt một phen, lại nhìn thấy người tuyết ở góc tường khẽ động đậy.
"Cửu ca, Cửu ca, nhìn ta nặn người tuyết có giống không?"
A Lê từ sau lưng người tuyết thò đầu ra, rõ ràng thân là quỷ vật không sợ rét lạnh, nhưng vẫn thi pháp biến ra quần áo mùa đông lông xù cùng mũ.
Ân, đều là màu hồng.
Giống như là một con búp bê căng phồng tuấn tú.
Trương Cửu Dương mỉm cười, A Lê từ khi Tẩu Âm mời sư huynh xuất thủ xong, vẫn bế quan trong Âm Ngẫu, rất ít ra ngoài.
Một mặt là nàng cảm giác mình sắp đột phá, một mặt khác, thì là Trương Cửu Dương cho nàng sắp xếp một cái nhiệm vụ đặc thù.
Hiện tại tiểu gia hỏa đột nhiên ra ngoài, hẳn là nhiệm vụ kia đã hoàn thành.
Trương Cửu Dương đi đến bên cạnh người tuyết mà nàng nặn, đang nghĩ nói chuyện, đột nhiên thần sắc cứng lại, bởi vì người tuyết... lần nữa khẽ nhúc nhích.
Người tuyết này trông rất thật, là một ông lão râu bạc, ngay cả những nếp nhăn trên da cũng dị thường thật.
"Cửu ca, có phải là vô cùng sinh động như thật?"
A Lê cuối cùng cũng dùng đúng một lần thành ngữ, nhón chân chờ mong Trương Cửu Dương khen ngợi.
Trương Cửu Dương thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng thổi.
Gió lớn gào thét, bông tuyết cuốn ngược, người tuyết lộ ra tóc trắng và râu ria, cùng cái hầu kết run rẩy.
Nào chỉ sinh động như thật, đây căn bản là người thật!
Trương Cửu Dương nhíu mày, phàm nhân bình thường sao chịu nổi trời đông, huống chi còn là một lão nhân, hắn đang muốn dạy dỗ vài câu, lại đột nhiên thấy nơi cổ họng của lão nhân có một vết đỏ.
Mi tâm kim quang lóe lên, Trương Cửu Dương mới phát hiện, cái này vậy mà không phải người thật, mà là một bộ người giấy.
Là pháp thuật gấp giấy của A Lê.
Nàng có tạo nghệ cao hơn ở pháp thuật này, đến cả Trương Cửu Dương cũng nhất thời không phát giác ra được.
Cẩn thận ngắm nghía lão nhân này, trong mắt Trương Cửu Dương lóe lên một tia cười lạnh.
Rốt cuộc gộp đủ, cạy mở Song Diện Phật mảnh ghép cuối cùng, cũng không tệ.
"Làm được đẹp lắm!"
Trương Cửu Dương xoa đầu nàng, ánh mắt lộ ra một tia thân mật.
A Lê cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nói: "Cửu ca hài lòng là tốt rồi, ta nặn hai mươi sáu lần, đây là hài lòng nhất, ngay cả ta cũng không nhìn ra sơ hở đâu ~"
"Cửu ca không hài lòng ta cũng không còn cách nào, đã lừa hết rồi!"
Bốp!
Trương Cửu Dương gõ nàng một cái, quả nhiên, vẫn là mùi vị quen thuộc.
"Tu hành thế nào rồi?"
"Sắp đột phá rồi, Cửu ca, ĐIên gia gia tái tạo hồn thể cho ta, ta cảm thấy tu luyện đặc biệt nhanh, nói không chừng ta sẽ đột phá trước ngươi đó ~"
Nàng một mặt kiêu ngạo, vỗ bộ ngực nhỏ, nói: "Ta thế nhưng là tay chân đệ nhất dưới trướng Cửu ca, người xưng Tề Thiên Tiểu Thánh · Lê Sơn Lão Mẫu · tiểu cô thần giáng Ấu Lê là đây, về sau thần cản giết thần, phật cản giết phật!"
Tiểu cô thần là ngoại hiệu của nàng ở Thanh Châu và Dương Châu, rất nhiều người trong lúc chơi trò chơi lên đồng viết chữ xem bói đều sẽ mời tiểu cô thần đến, cũng có chút danh tiếng.
Ân, cũng chính là Tà Thần dâm tự trong truyền thuyết.
Trương Cửu Dương nhìn tiểu bất điểm trước mắt, ánh mắt lộ ra một tia cảm khái.
Đã từng, cái nữ quỷ nhỏ yếu kia, hiện tại đã sắp muốn đột phá đến tầng thứ sát cấp, tương đương với đại tu sĩ cảnh giới thứ năm.
Theo tiêu chuẩn của Âm Sơn phái sáu trăm năm trước, nàng đã là một Quỷ Vương chuẩn.
Đừng nhìn dáng vẻ vô hại của nàng bây giờ, nhưng Trương Cửu Dương có thể cảm nhận được, cái âm khí và sát khí mênh mông trong cơ thể nàng, cơ hồ kinh người như biển cả.
Ngay cả hai thanh dao phay màu hồng kia, dưới sự tẩm bổ của Âm sát chi khí, cũng đã trở thành hung khí chính cống.
Nếu Vân Nương còn sống, nhìn thấy hai con dao này, đều sẽ sợ đến chạy mất dép.
Quỷ Vương A Lê!
"Cửu ca, chúng ta chơi ném tuyết đi?"
A Lê tràn đầy phấn khởi nói, cái bộ dáng hồn nhiên kia, chỗ nào có một chút uy phong của Quỷ Vương?
Trương Cửu Dương lắc đầu, cười nói: "Được thôi--"
Thanh âm của hắn im bặt, bởi vì ngay lúc hắn vừa đáp ứng, tóc đen của A Lê tự động dài ra, không gió mà bay, mỗi một sợi tóc cũng giống như một cánh tay linh hoạt, cuộn lên một quả cầu tuyết.
Chỉ trong nháy mắt, tuyết đọng trong sân đã giảm xuống một tầng lớn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sưu! Sưu! Sưu!
Mỗi một quả cầu tuyết đều bộc phát ra tốc độ kinh người, thậm chí còn vang lên tiếng xé gió bén nhọn, nhìn từ xa, giống như hàng ngàn hàng vạn pháo đạn đang bắn tới, khiến người ta phải tê cả da đầu.
Trương Cửu Dương nhẹ nhàng phất tay áo, thi triển Bôi tửu Thịnh Hải trong Ngọc Đỉnh ba mươi sáu pháp.
Hắn đã từng thi triển pháp này một lần, đem cả Thủy hành Giao Long của Đại thống lĩnh cho thu vào, lúc này biến chén thành tụ, vẫn là mây nhạt gió khẽ, tay áo như động thiên sâu thẳm, tạo ra một lực hút kinh người.
Hàng ngàn hàng vạn cầu tuyết cứ ồ ạt kéo tới, lại bị hắn thu hết. Ống tay áo khẽ chùng xuống một cái.
A Lê không nghĩ tới tuyệt chiêu mình suy nghĩ cả đêm vậy mà lại dễ dàng bị Cửu ca hóa giải, lập tức mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi ném ta ngàn vạn lần, nhưng ta chỉ ném một lần."
Trương Cửu Dương cũng có hứng thú, hắn cười lớn một tiếng, sau đó vận chuyển huyền công, đưa tay ra, tuyết đọng trong tay áo tự động ngưng tụ, hóa thành một quả cầu tuyết lớn cao mấy trượng.
A Lê hít một hơi lãnh khí.
"Đi!"
Trương Cửu Dương dùng sức một cái, ném quả cầu tuyết lớn ra ngoài, dọa A Lê vội vàng hoảng hốt trốn, khó khăn lắm mới tránh được.
Cánh cửa lớn của sân đột nhiên bị đẩy ra, Nhạc Linh mặt không cảm xúc đi vào.
"Trương Cửu Dương, Đại thống lĩnh--"
Một bóng đen to lớn đánh tới, một tiếng ầm vang vang lên, giống như Thái Sơn áp đỉnh đè xuống người Nhạc Linh.
Tuyết bay tứ tung, giống như một ngọn núi nhỏ.
Tê!
Trương Cửu Dương và A Lê liếc nhau, đều thấy rõ sự kinh hãi trong mắt nhau.
Oanh!
Minh Vương kim diễm bốc lên, đốt tuyết thành hơi nước, Nhạc Linh nhìn chăm chú Trương Cửu Dương và A Lê, rất lâu, nhẹ nhàng thở dài, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười.
"Nếu như tiểu muội còn sống, nhất định rất thích cùng hai người các ngươi cùng nhau chơi tuyết."
Trương Cửu Dương hơi giật mình, hắn vẫn nhìn căn nhà này, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc.
Nơi này chính là nơi tiểu muội của Nhạc Linh từng ở, áo khoác lông chồn trên người hắn chính là quần áo của tiểu muội!
"Tiểu muội cũng rất thích tuyết, mỗi lần tuyết rơi, nàng đều cầu ta cho nàng chơi thêm một lát, đáng tiếc, ta lúc đó lại không đồng ý."
Nhạc Linh lắc đầu, thật ra nàng không thích tuyết cho lắm.
Bởi vì lúc tiểu muội xuống mồ, chính là một đêm tuyết, nàng thủ linh ở đường, nhìn thấy bông tuyết bay lả tả bên ngoài, đột nhiên vô cùng tự trách.
Tiểu muội rốt cuộc không thấy được tuyết nàng thích nữa.
Chuyện cũ đã qua, nàng thân là tỷ tỷ, điều duy nhất có thể làm chính là để những kẻ nợ máu phải trả bằng máu!
"Trương Cửu Dương, da hổ đã đưa cho Đại thống lĩnh rồi, hiện đang giam giữ ở sát vách Song Diện Phật, tin rằng với năng lực của hắn, cũng đã nghe thấy mùi quen thuộc kia."
Trương Cửu Dương gật đầu, mắt lộ ra tinh quang.
"Sân khấu đã dựng xong, tiếp theo thì xem một vở kịch hay thôi."
"Biện pháp của ngươi, thật sự có thể đánh tan phòng bị của Song Diện Phật, cạy mở miệng hắn ra sao?"
"Không biết, nhưng cũng nên thử một chút."
Trương Cửu Dương kiên định nói: "Hoàng Tuyền lệnh phẩm giai quá cao, Thái Ất Phong Ma Phù của sư huynh cũng không phong được mấy ngày, đợi Hoàng Tuyền lệnh khôi phục, việc mà Song Diện Phật có khả năng làm nhất chính là liên hệ với Thiên Tôn."
"Bởi vì mười Thiên can thật vất vả mới góp đủ, Thiên Tôn hiện tại cũng không muốn Hoàng Tuyền nội bộ tiếp tục có thương vong, cho nên nếu Song Diện Phật hướng Thiên Tôn cầu cứu, thì Thiên Tôn rất có thể sẽ đích thân tới đây."
Nghe thấy câu này, ánh mắt Nhạc Linh ngưng lại.
Thiên Tôn, là kẻ thù lớn nhất của nàng, đáng tiếc truy tra nhiều năm như vậy, nàng đến mặt của Thiên Tôn còn chưa thấy bao giờ.
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng không được."
Trương Cửu Dương trầm giọng nói: "Đây đúng là cơ hội tốt để phục sát Thiên Tôn, nhưng vấn đề là, chúng ta hoàn toàn không biết gì về Thiên Tôn." "Muốn phục sát một người, nhất định phải tìm hiểu trước về đối phương, tu vi của hắn cao bao nhiêu, am hiểu cái gì, có át chủ bài gì, có thể tất cả những điều này đối với Thiên Tôn mà nói đều là bí ẩn." "Coi như chúng ta tập hợp toàn bộ lực lượng, e rằng cái giá cuối cùng phải trả sẽ vô cùng thảm trọng, ngươi và ta đều không gánh nổi." Nói thật, trong lòng Trương Cửu Dương cũng có chút tiếc hận. Nếu như sư huynh cảnh giới thứ tám còn ở đây, lại tập hợp sức mạnh của mọi người, sớm bày lên tuyệt thế đại trận, thật là có mấy phần khả năng thành công. Có năm phần, hắn liền dám liều một phen. Nhưng bây giờ ngay cả một phần thắng cũng không có, Trương Cửu Dương chỉ có thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này. "Nếu như Thiên Tôn ra tay, đối với Quốc Công phủ mà nói, có lẽ sẽ lại là một tai nạn, cho nên chúng ta nhất định phải đuổi trước khi phong ấn Hoàng Tuyền lệnh bị phá giải, cạy mở miệng Song Diện Phật!" Nhạc Linh gật gật đầu, hỏi: "Vậy ngươi chuẩn bị khi nào hành động?" Trương Cửu Dương không do dự, nói: "Ngay hôm nay đi, kéo dài lâu như vậy, cũng nên cho Song Diện Phật một cái 'kinh hỉ'." Dừng một chút, hắn nhìn một bông tuyết bay tán loạn, phảng phất lại thấy được cô thiếu nữ khoác áo choàng, dẫn theo đèn lồng, tựa vào bên cửa sổ, mỉm cười gọi hắn tỷ phu. "Mối thù của tiểu muội tuy rằng không thể báo đáp, nhưng có thể thu chút lợi tức." "Sổ sách Hoàng Tuyền, chúng ta từng chút một tính với bọn hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận