Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 176: Cây nhãn Liễu Thần bí thuật

"Cảm ơn." Có lẽ vì Trương Cửu Dương mà Nhạc Linh có chút xúc động, nàng không tiếp tục kháng cự, thân thể nhẹ nhàng dựa vào người Trương Cửu Dương, không còn che giấu nội tâm mệt mỏi cùng nặng nề. Đêm nay, nàng trải qua quá nhiều biến cố, rất nhiều người vô tội chết trước mặt nàng mà nàng không cách nào cứu, thậm chí ngay cả người bà ngoại yêu thương cũng bị người ám toán...
Trương Cửu Dương khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng phủi những vệt máu trên tóc nàng, nói: "Nhất định có biện pháp."
Nhạc Linh không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên.
"Cửu ca, lão phu nhân trúng, hình như là chú thuật!" A Lê ló đầu vào nhìn, nhỏ giọng nói: "Ta ngửi thấy khí tức chú thuật trên người lão phu nhân."
Trương Cửu Dương và Nhạc Linh nghe vậy mừng rỡ.
"Ngươi có thể giải được không?"
Nhìn hai người tràn ngập ánh mắt mong chờ, A Lê cúi đầu xuống, ủ rũ nói: "Loại chú thuật này lợi hại hơn ta nhiều, dù có mười A Lê cũng không sánh bằng..."
Thấy nàng ỉu xìu như gà rù, Trương Cửu Dương liền biết nàng bất lực.
Chú thuật, còn gọi là yểm thắng hoặc yểm trấn, là một loại vu thuật thời Thượng Cổ, có nguồn gốc cực kỳ cổ xưa, đến nay đã có rất ít người biết. Loại thuật này quỷ dị nhất, có thể dùng hình nhân giấy, hình nhân rơm để thay đổi vận mệnh người khác, nghiêm trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi A Lê thăng cấp thành hung cấp lệ quỷ thì có được thần thông chú thuật, xem như là người nổi bật trong đạo này. Nhưng dù vậy, nàng lại bó tay không làm gì được, tự thấy xấu hổ, có thể thấy được chú thuật mà lão phu nhân trúng kinh khủng đến mức nào, đạo hạnh của người làm phép thâm sâu đến đâu.
"Ta trước kia cũng từng gặp chú thuật, nhưng chưa từng thấy chú thuật nào lợi hại đến vậy, pháp khí hộ thân của bà ngoại cũng không phải bình thường, dù là sát cấp lệ quỷ, cũng đừng mong làm bà bị thương mảy may, nhưng lần này lại đều vỡ nát cả..." Nhạc Linh giọng điệu lạnh lẽo, nói: "Nếu không phải có những pháp khí này, e rằng bà ngoại đã mất mạng trong nháy mắt!"
"Dù vậy, nếu chúng ta không giải được chú thuật, bà ngoại cũng không chống cự được lâu."
Giờ phút này, sự hận ý trong lòng nàng đối với Họa Bì Chủ đã lên đến cực điểm. Việc này chắc chắn có liên quan đến Họa Bì Chủ! Lẽ nào kẻ này muốn tuyên chiến với Đại Càn?
"Để ta dùng Ngũ Lôi Phù thử một lần xem sao." Nhìn lão phu nhân nằm trên giường, hơi thở ngày càng yếu ớt, Trương Cửu Dương quyết định dùng Ngũ Lôi Phù thử. Hắn nhớ tới chuyện dùng lôi phù giúp vị thiếu tướng quân Thanh Châu đuổi Tố Nữ đi, có lẽ cũng có thể đuổi được chú thuật trên người lão phu nhân?
Nhạc Linh hít sâu một hơi, nói: "Được, vậy thì -- "
"Không thể dùng lôi phù." Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột ngột vang lên trong phòng, tựa như từ bên ngoài truyền đến, khiến ngay cả A Lê cũng giật mình, nhảy lên bám vào người Trương Cửu Dương.
Ánh mắt Trương Cửu Dương ngưng lại, pháp nhãn ở mi tâm mở to, lại kinh ngạc phát hiện, bản thân rõ ràng nghe được tiếng người nói chuyện, nhưng lại không thể nhìn thấy thân hình. Pháp nhãn cũng mất linh!
Trong tay hắn lập tức cầm lấy hai lá bùa, một là Ngũ Lôi Phù, một là hỏa phù của Tát chân nhân, cả người như lâm đại địch, chỉ chờ đối phương vừa lộ diện là tung ngay lôi đình hỏa diễm!
Nhưng ánh mắt Nhạc Linh lập tức sáng lên, nàng lập tức cúi mình hành lễ, giọng nói có chút vui mừng.
"Khâm Thiên Giám Nhạc Linh, tham kiến Giám Chính!"
Giám...Giám Chính?
Trong lòng Trương Cửu Dương chấn động, người vừa nói chuyện, lại là Gia Cát Vân Hổ, Giám Chính Khâm Thiên Giám Đại Càn, cháu đời thứ sáu của Gia Cát Thất Tinh, người đã từng giao thủ với thiên tôn mà vẫn còn sống sót?
Được vinh dự là đại tu sĩ cận thất cảnh nhất đương thời, cũng là người nổi bật trong lục cảnh, nhân vật phong vân nổi danh thiên hạ. Dù thế nhân gọi hắn là mèo bệnh, nhưng Trương Cửu Dương biết, đây là con mèo bệnh có thể chém giết Giao Long.
Ngay sau đó, một thân ảnh chậm rãi hiện ra trong phòng, vượt ngoài dự đoán của Trương Cửu Dương, Gia Cát Vân Hổ danh tiếng lừng lẫy, lại là một ông lão có vẻ ngoài xấu xí như vậy.
Trên người hắn là chiếc áo thanh sam đã cũ kỹ, chân đi giày vải thô, râu tóc bạc phơ, dung mạo bình thường, khí chất cổ phác, tay cầm một quyển kinh thư, giống như tiên sinh dạy học bước ra từ chốn rừng hoang núi dại.
Chỉ có đôi mắt kia, sáng trong như trăng thanh gió mát, quả nhiên là thần bút, khiến người không khỏi phải chú ý.
Điều thu hút Trương Cửu Dương nhất là trận đồ vô hình dưới chân hắn, mờ ảo có thể thấy bát quái luân chuyển, rồi lại dần tan biến.
"Ha ha, chỉ là một chút thuật kỳ môn ẩn thân mà thôi, lôi hỏa song phù trong tay tiểu hữu, ngược lại là có chút bất phàm, ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy được đáy giếng." Gia Cát Vân Hổ gật đầu cười với Trương Cửu Dương, rồi khẽ nói: "Tuy là mới gặp, nhưng như bạn tri kỷ đã lâu, ta nên gọi ngươi là Trương Cửu Dương, hay là..."
Ánh mắt thâm thúy đó khiến lòng Trương Cửu Dương run lên, lẽ nào hắn biết thân phận Diêm La của mình? Không thể nào!
Ngay cả Nhạc Linh cũng trở nên nghiêm nghị. Nàng hiểu rất rõ, với tư cách là dòng dõi trực hệ của Gia Cát gia, gia chủ đương thời, Gia Cát Vân Hổ thông minh đến mức nào, chẳng lẽ sơ hở đã bị hắn nhìn thấu?
"Ha ha, hay là nên gọi ngươi là Liêu Trai tiên sinh thì hơn?" Gia Cát Vân Hổ mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn nói: "Ta rất thích sách của ngươi."
Nhạc Linh: "..."
Lập tức hắn lại nhìn về phía Nhạc Linh, trêu chọc nói: "Giám hầu Nhạc gia tốt đấy, còn chưa ngồi vào vị trí Giám Chính, đã dám dùng một tờ phi phù lôi ta ông già này đến?"
"Còn nói nếu không dám đến, liền đem bí mật của ta công khai?"
Nhạc Linh không còn tâm trạng nói đùa với hắn, vội nói: "Giám Chính, xin ngài mau ra tay cứu bà ngoại đi!"
Gia Cát Vân Hổ nghe vậy gật đầu, cười nói: "Trước khi các ngươi về phủ, ta đã sớm xem qua rồi, yên tâm, có ta ở đây, chết không— khụ khụ khụ!"
"Khụ khụ khụ khục!" Lời khoác lác chưa dứt, hắn lại bắt đầu ho không ngừng, tiếng ho mỗi lúc một lớn, cảm giác như muốn ho ra cả phổi. Cuối cùng hắn ho ra một bãi máu đen, mới bình phục lại, vỗ vỗ ngực, nói: "Không sao, một ngụm tụ huyết mà thôi, ho ra là dễ chịu ngay."
Trương Cửu Dương: "..." Lão gia tử, ngài vẫn là mau cứu mình trước đi.
"Các ngươi yên tâm, ta chỉ là quá lâu không đi lại, vết thương cũ chưa lành, hơi mất sức một chút mà thôi." Dứt lời Gia Cát Vân Hổ đi đến bên giường của lão phu nhân, nói: "Tiểu nữ quỷ kia nói không sai, lão phu nhân đúng là trúng chú thuật, hơn nữa là một loại chú thuật cực kỳ ác độc, đã gần như thất truyền."
"Thuật này gọi là Chương Liễu Thần, ta từng thấy ghi chép về nó trong sách cổ, Chương Liễu Thần bí thuật có tất cả mười loại, theo thứ tự là thần báo bên tai, Quỷ Tiên, Linh ca Linh tỷ, bụng tiên, tiên đồng, thần đồng, độc lâu thần, minh đồng, thần thần và thương cung."
"Lão phu nhân bị trúng, chính là một trong mười loại bí thuật này, Linh ca Linh tỷ."
Nhắc đến pháp thuật này, giọng Gia Cát Vân Hổ trở nên ngưng trọng hơn.
"Cái gọi là Linh ca Linh tỷ, chính là dùng cây nhãn làm Linh ca, cây liễu làm Linh tỷ, sau đó lấy bốn mươi chín đầu đồng nam đồng nữ, nghiền thành bột mịn, nhét vào chỗ rỗng bên trong, nửa đêm dùng dầu sắc đậu đen, dùng quỷ câu trên hình nhân gỗ phù chú, bốn mươi chín ngày là có thể luyện thành một đôi."
"Nghe nói nếu luyện thành bảy bảy bốn mươi chín đôi, thậm chí có thể chú sát cả người đắc đạo!."
"May mà lão phu nhân chỉ trúng một đôi, chỉ là đạo hạnh của kẻ làm phép cực cao, mới phá hủy nhiều pháp khí hộ thân như vậy."
Trương Cửu Dương và Nhạc Linh liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Giờ phút này, một câu nói của Gia Cát Vân Hổ cứ vang vọng mãi trong đầu hắn.
Đầu đồng nam đồng nữ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận