Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 100: Mi tâm thiên nhãn, kinh người biến cố

Chương 100: Mi tâm thiên nhãn, kinh người biến cố
Hơn nửa tháng sau, La Điền huyện, trong một gian đình viện cho thuê.
Đêm khuya.
Trương Cửu Dương chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt càng phát ra trong trẻo có thần, cho dù ở trong phòng tối, cũng như có hào quang rực rỡ, lóe lên rồi biến mất.
Đây là pháp lực lại có biểu hiện tinh tiến.
Đến nay, trăm ngày quan đã qua ròng rã bảy mươi ngày, chỉ còn lại cuối cùng ba mươi ngày.
Càng về sau, thận thần cung cấp tinh nguyên càng nhiều, tốc độ tăng pháp lực lại càng nhanh, nhưng tương ứng, dục hỏa cũng càng phát ra tràn đầy.
Nếu như không có « Trùng Dương chân nhân Kim Quan Ngọc Tỏa Quyết », hắn đoán chừng đã sớm không kiên trì nổi.
"Một tháng nữa, liền có thể thử đột phá đệ tam cảnh!"
Trương Cửu Dương mỉm cười, đối với đệ tam cảnh tiểu chu thiên, hắn đã chờ mong từ lâu.
Không chỉ có là Ngọc Xu thiên hỏa, sau khi đột phá đến đệ tam cảnh, thời gian Linh Quan quyết cũng có thể kéo dài đáng kể, ngoài ra, hắn còn sẽ mở ra pháp Nhãn.
Nhạc Linh từng nói, đột phá đệ tam cảnh có lợi ích lớn nhất chính là mở ra pháp Nhãn.
Cái gọi là pháp Nhãn, chính là con mắt thứ ba ở mi tâm.
Tương truyền thời thượng cổ, có một số người ở mi tâm có con mắt thứ ba, có thể nhìn thấy nhật nguyệt, xem xét quỷ thần, nhưng về sau chẳng biết vì sao dần dần biến mất, ẩn vào mi tâm.
Ví dụ như người nếu cầm vật sắc nhọn đâm vào mi tâm, dù không nhìn thấy, cũng sẽ có cảm giác dị vật rất rõ ràng.
Sau khi tu thành đệ nhất cảnh, tu sĩ có thể mở Âm Dương Nhãn, có thể nhìn thấy yêu quỷ thông thường.
Một số phàm nhân có linh khí dồi dào hoặc bát tự đặc thù, trời sinh đã có Âm Dương Nhãn, tuy đặc thù nhưng cũng không hiếm thấy.
Âm Dương Nhãn đối với tu sĩ trợ giúp không quá lớn, dù sao cho dù không có Âm Dương Nhãn, Đạo môn cũng có rất nhiều pháp thuật mở mắt, ví như Liễu Diệp Khai Nhãn pháp, cũng có thể nhìn thấy quỷ thần.
Nhưng khi tu thành đệ tam cảnh, sau khi mở ra pháp Nhãn ở mi tâm, thì hoàn toàn khác biệt.
Tu sĩ đệ tam cảnh, tinh khí thần tam hoa tụ đỉnh, tẩm bổ Nê Hoàn cung, có thể khiến cho con mắt thứ ba từ thời thượng cổ đã dần biến mất kích hoạt lại một tia uy năng. Tuy chỉ một tia, nhưng cũng có thể xem thấu huyễn thuật, trấn nhiếp tà ma.
Có thể kích hoạt bao nhiêu uy năng, chủ yếu dựa vào nguyên thần mạnh yếu, tu sĩ đệ tam cảnh thông thường tu là Tâm Nhãn, tức mi tâm không thể hiển hóa ra ngoài, bề ngoài không khác gì người bình thường. Mà Nhạc Linh vì có thiên phú dị thường, nguyên thần cường đại, tu ra mới có thể được gọi là pháp Nhãn.
Pháp Nhãn này vận chuyển sẽ hiện lên vết dọc như con ngươi ở mi tâm, tỏa ra kim quang nhàn nhạt, có năng lực phát hiện hư ảo mạnh hơn, trấn nhiếp tà ma, thậm chí có thể cưỡng ép điều khiển một vài quỷ thần yếu hơn.
Ví dụ, nàng trên đường đi Trần gia thôn, liền dựa vào pháp Nhãn ở mi tâm để đẩy lùi những Sơn Miễn bị sát khí mê hoặc kia. Ngoài ra, nàng còn viết trong thư, một khi tu thành pháp Nhãn, động tác của đối phương trong lúc chiến đấu sẽ trở nên chậm đi rất nhiều. Nàng có một chiêu dẫn lôi nhập đao, chính là dựa vào pháp Nhãn mới có thể bắt được quỹ tích sấm sét hạ xuống, từ đó dùng đao dẫn nó.
Âm Dương Nhãn, Tâm Nhãn và pháp Nhãn, là ba giai đoạn tiến cấp về đồng thuật của tu sĩ, trong đó phần lớn tu sĩ chỉ có thể tu ra Tâm Nhãn, người có thể mở ra pháp Nhãn, vô cùng hiếm có. Tuy nhiên Nhạc Linh còn nhắc đến, nói ngoài pháp Nhãn, còn có một loại đồng thuật cấp bậc cao hơn, tên là thiên Nhãn.
Tức là con mắt ở mi tâm hoàn hảo không bị tổn hại thời thượng cổ, có đủ loại uy năng không thể tưởng tượng nổi, nhưng giờ đã không người tu thành, sớm đã thất truyền. Trương Cửu Dương sờ mi tâm của mình, có thể cảm thấy rõ một loại cảm giác dị vật, như có gai ở sau lưng, dường như muốn xuyên phá da thịt.
Điều này cho thấy nguyên thần của hắn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Hắn nhớ tới con mắt thứ ba của Linh Quan gia, đó chính là thiên Nhãn hàng thật giá thật, so với vết dọc ở mi tâm của Nhạc Linh còn cao hơn một tầng.
Lại nói khoảng thời gian này hương hỏa chi lực tích lũy cũng không ít, lát nữa lúc truyền thừa, có lẽ có thể thử cầu một lần truyền thừa thiên Nhãn. . .
Tu hành hồi lâu, hắn đẩy cửa ra, thấy dưới ánh trăng, A Lê đang nhíu khuôn mặt nhỏ, khổ sở luyện vẽ bùa.
Phù mà tu sĩ thường dùng là bùa vàng, vẽ bằng chu sa, nhưng bùa nàng họa lại là bạch phù, giấy trắng mực đen, trông có vẻ hơi giống đồ dùng trong đám tang.
Điều này làm Trương Cửu Dương nhớ tới tấm Tán Hồn Phù Lâm Hạt Tử đã từng gieo vào hồn thể của A Lê, cũng là giấy trắng mực đen, âm khí rất nặng.
Đây là phù triện đặc thù của nhất mạch Tẩu Âm, bạch phù, cũng gọi là quỷ phù, âm phù.
"Cửu ca, đầu hói gia gia mỗi ngày bắt ta họa mấy thứ đồ chơi khó coi này, còn hắn thì trốn trong bếp ăn vụng, hừ ~"
Thấy Cửu ca đi tới, tiểu nha đầu vội vàng tố cáo.
Trương Cửu Dương đến giữa bếp, quả nhiên thấy dưới ánh đèn có cái đầu người đang nhìn cái gì đó cười hắc hắc.
Đến gần xem, lại là « Kim Bình Mai » hắn viết lúc nhàm chán, không biết sao bị Nhị gia lấy được, thấy mặt đỏ tới mang tai, quên trời đất. Trương Cửu Dương có chút dở khóc dở cười.
Ai nói đàn ông là loài động vật chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới?
Nhị gia chỉ còn mỗi cái đầu, vẫn còn nhàn nhã thoải mái như vậy, đủ để chứng minh điều đó hoàn toàn là do thích thú, không liên quan gì đến nửa thân dưới.
"Kiệt kiệt kiệt, viết cũng khá đó chứ, đúng là một đóa tiểu Kim Liên lẳng lơ ~ "
Nhị gia vừa nhìn vừa cảm thán.
Cho dù thấy Trương Cửu Dương đến cũng không thu lại, mà thoải mái nói: "Tiểu tử, sách này của ngươi, thật thú vị!"
Dừng một chút, hắn cười nói: "Những gì có thể dạy, ta cơ bản đã dạy hết cho nha đầu kia rồi, còn lại phải nhờ vào chính nàng đi luyện tập thêm."
"Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân, chỉ là cái con bé này miệng bướng bỉnh, mỗi ngày gọi ta đầu hói gia gia, bây giờ được rồi, thật thành đầu hói rồi. . ."
Hắn cười lắc đầu, trên đầu trụi lủi, không còn sợi tóc nào.
Trương Cửu Dương im lặng không nói.
Khoảng thời gian này, tóc của Nhị gia càng ngày càng rụng, khuôn mặt cũng càng già nua, thời gian hắn tỉnh dậy cũng dần ít, thời gian ngủ càng ngày càng nhiều. Cái thuật chặt đầu bất tử, không phải là thật có thể bất tử, mà là sau khi chặt đầu, một thời gian ngắn phải trở lại trên thân mình mới có thể tục mạng. Nhị gia có thể kiên trì lâu như vậy, đã là đạo hạnh thâm hậu.
Nhưng Trương Cửu Dương biết, một ngày nào đó, khi hắn mang tôm cua và sâu đến cho Nhị gia, cái đầu đó sẽ không còn phản ứng gì nữa. Hắn nhẹ nhàng thở dài.
"Tiểu tử, Nhị gia không đọc trộm sách của ngươi nữa đâu, ta cũng để lại cho ngươi và A Lê một quyển sách, giấu dưới giường nhà ta, đó là tâm đắc nhiều năm qua ta đi Âm phủ, trong đó còn có một ít dị thuật do ta cơ duyên xảo hợp mà có được, ngươi xem học. . ."
"Sau này nếu Tố Nhược gặp nạn, ngươi. . . giúp đỡ thêm. . ."
Âm thanh của hắn càng ngày càng trầm thấp, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.
"Nhị gia?"
Trương Cửu Dương thăm dò nói: "« Kim Bình Mai » còn phần tiếp, ngươi có muốn xem không?"
Cái đầu bỗng mở hai mắt, ánh mắt sáng ngời có thần, lớn tiếng nói: "Ở đâu, ta muốn xem!"
Trương Cửu Dương thở dài một hơi, cười nói: "Ta còn tưởng rằng chết rồi chứ."
Nhị gia trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta muốn ngủ, tiểu tử ngươi đừng có quấy rầy nữa!" Nói xong lại nhanh chóng nhắm mắt.
Trương Cửu Dương im lặng một lúc, sau đó quay người đi về phía A Lê.
Tiểu cô nương còn đang luyện những phù triện đó, vốn không buồn ngủ, giờ phút này lại dần buồn ngủ, mí mắt dường như đánh nhau, đầu cứ gật lên gật xuống. Trương Cửu Dương gõ cho tỉnh, nói: "Đừng ngủ, giúp ta gấp một vài thứ."
A Lê nghe xong lập tức tỉnh táo, nói: "Cửu ca, có phải muốn gấp con Long Nữ tỷ tỷ chơi với ta không?"
Trương Cửu Dương lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu.
A Lê chớp mắt mấy cái, có chút khó hiểu hỏi: "Sao lại phải gấp cái này?"
Trương Cửu Dương quay đầu nhìn cái đầu của Nhị gia, mỉm cười.
"Coi như là lễ bái sư của ngươi đi."
Hôm sau, bình minh.
Trong ánh nắng sớm, Trương Cửu Dương dùng tôm cua và sâu đánh thức Nhị gia.
"Tối qua ngủ ngon, tiểu tử « Kim Bình Mai » của ngươi vẫn còn. . ." Âm thanh của Nhị gia đột ngột dừng lại.
Hắn kinh ngạc nhìn tay, chân và thân thể của mình, cảm giác quen thuộc này khiến hắn khó tin. Thân thể của ta. . . Trở lại rồi?
Không đúng!
Hắn rất nhanh nhận ra sự khác biệt nhỏ, cẩn thận cảm nhận một hồi, cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Hóa ra là dùng thuật gấp giấy tạo ra thân thể, uổng công các ngươi cố công như vậy."
Hắn nhìn tay chân lành lặn của mình, trong mắt thoáng hiện một tia thất vọng.
"Quả thực rất giống, nhưng thuật gấp giấy dù thần kỳ đến đâu, đồ gấp ra cuối cùng vẫn là giả, ta sống không được bao lâu. . ."
"Ta không có cách nào để ngươi sống sót."
Giọng Trương Cửu Dương đột nhiên vang lên.
"Ta chỉ muốn để hôm nay ngươi tự mình gặp lại người thân của mình, cùng nàng nói lời tạm biệt."
"Đàng hoàng chính chính, thoải mái, chứ không phải chỉ trốn ở trong rổ."
Nhị gia nghe vậy thân thể run lên, dường như bị đả động mạnh trong lòng, mắt nhanh chóng đỏ hoe, cúi xuống.
"Đầu hói gia gia, ta còn giúp ngươi gấp chút tóc nha, giờ ngươi không còn hói nữa ~" A Lê ôm cái gương đồng lớn gần bằng mình, lảo đảo đứng trước mặt Nhị gia.
Trong gương, là một người trung niên tinh thần phấn chấn, tóc hoa râm, ngũ quan góc cạnh, thân thể tráng kiện, trên mặt dường như đã trang điểm chút, sắc mặt không tệ.
"Bộ dạng này... Có phải là hơi trẻ quá không?"
Nhị gia lại bắt đầu lo được lo mất, hơi thở có chút gấp gáp.
Trương Cửu Dương vỗ vai hắn, cười nói: "Ta cũng cảm thấy quá trẻ, thôi được, hay là đừng đi nữa, A Lê, thu hồi gấp giấy thuật——"
"Ngươi dám!" Nhị gia sốt ruột, mặt đỏ bừng nói: "Cứ để vậy đi, mà khác..."
Hắn ấp úng nửa ngày, cuối cùng mới thốt ra một câu.
"Lại giúp ta mua một cây trâm cài, nàng rất thích chim khách, có một cây trâm cài nàng đã để ý rất lâu rồi, ta muốn tặng cho nàng..."
Trương Cửu Dương cười lớn, nói: "Như vậy mới đúng chứ."
Ngoài chợ, nhìn Nhị gia tay cầm trâm cài, mặt mày thấp thỏm đi về phía quán bánh rán của Lạc Tiên.
Tố Như ưỡn bụng, một bên lau mồ hôi, một bên cúi đầu chăm chú nướng bánh.
Cho đến khi một bóng người xuất hiện trước mặt nàng - "Kim Liên, nhầm, Tố Như..."
Nhị gia thật sự quá khẩn trương, vậy mà lỡ miệng nói sai, hận không thể tự vả một cái. Hắn ngượng ngùng đưa cây trâm lên, nói: "Ta, ta đã trở về."
Từ xa, Trương Cửu Dương nhìn hai người ôm nhau khóc, cũng cùng bật cười.
Chẳng bao lâu, hai người vậy mà bỏ cả quán bánh rán, chạy vào một khách sạn gần đó. Nhị gia còn nháy mắt với hắn mấy cái, ra hiệu.
Ý tứ rất rõ ràng, nhóc con giúp ta trông quán, ta đi với vợ âu yếm một chút.
Nụ cười trên mặt Trương Cửu Dương lập tức cứng lại.
Đột nhiên cảm thấy mình như bị sỉ nhục, Nhị gia tên này, là đang khoe hắn có lão bà, còn mình thì không sao? Ha ha, cứ chờ đấy, nhìn ta trăm ngày nữa, tiếp tục trăm ngày! Mà khác, nói thân thể người giấy, có thể có tác dụng không vậy?
Trương Cửu Dương lắc đầu, nói với A Lê bên cạnh: "Sau này đừng gọi đầu hói gia gia, phải gọi sư phụ."
A Lê gật đầu, đương nhiên nói: "Trong lòng ta, hắn đã là sư phụ rồi."
Trương Cửu Dương khẽ giật mình, sau đó xoa đầu cô bé cười.
A Lê có thể cảm nhận được ai thật lòng tốt với mình, tuy ngoài miệng gọi đầu hói gia gia, nhưng trong lòng đã sớm coi hắn là sư phụ.
Thời gian từng giờ trôi qua, đã một khắc rồi mà Nhị gia vẫn chưa ra. Trương Cửu Dương bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.
Người giấy dai sức vậy sao?
Pháp lực của A Lê có hạn, thân thể người giấy không thể tồn tại quá lâu, với tính tình của Nhị gia, để tránh dọa vợ mình, bây giờ hẳn là phải mau chóng rời đi mới đúng.
Trương Cửu Dương nhíu mày.
Không đúng, toàn bộ sự việc hình như có chỗ nào đó không đúng, hắn hình như không để ý đến một chi tiết quan trọng nào đó.
Đúng lúc này, A Lê đột nhiên nói: "Cửu ca, huynh nói Tố Như thẩm thẩm mang thai mấy tháng thì sinh ra vậy, ta muốn cùng em bé chơi mà ~"
Ầm ầm!
Câu nói này như sét giữa trời quang, khiến Trương Cửu Dương chấn động.
Hắn rốt cuộc biết là lạ ở chỗ nào rồi!
Hơn nửa tháng trước, lần đầu tiên hắn gặp Tố Như, bụng của đối phương đã lớn như vậy, bây giờ đã qua nửa tháng, vậy mà không hề lớn thêm chút nào. Người bình thường có lẽ không nhận ra, nhưng hắn là tu sĩ, thời gian này lại ngày nào cũng đưa Nhị gia đến đây, tuyệt đối không nhìn nhầm!
Đó là một cái bụng giả...
Tố Như có vấn đề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận