Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 42: Giá yêu phong, bái Bắc Đẩu

Chương 42: Gió yêu thổi, bái Bắc Đẩu
Tự xưng là nam tử nhà Hồ, nhìn thấy Trương Cửu Dương một thân đạo sĩ trang phục, lại hơi liếc nhìn chuôi pháp kiếm đỏ như ngọc kia, đôi mắt không khỏi vì thế mà ngưng tụ.
Đó là một đạo sĩ có tu vi, mà lại chuôi kiếm này... cực kỳ không bình thường.
Cách xa nhau vài chục trượng, hắn tựa hồ cũng có thể cảm nhận được loại phong mang và sát khí kia.
Còn có con tiểu lệ quỷ mang theo dao phay màu hồng kia, cũng hẳn là vật nuôi quỷ của đạo sĩ này.
"Tiểu đạo sĩ, ta nể tình ngươi tu hành không dễ, cần gì phải đến nhúng chân vào vũng nước đục này?"
Dưới ánh trăng đêm, đuôi của nam tử mặc áo hồng phía sau nhẹ nhàng lay động.
"Hồ gia ta luyện khí trong núi đã một giáp, há lại để ngươi một thằng nhãi vừa xuống núi có thể so sánh? Ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện người khác."
Thanh âm của hắn hàm ý cảnh cáo.
Không phải sợ đạo sĩ kia, hắn tu hành trong núi hơn sáu mươi năm, lại có kỳ ngộ, tự phụ không kém ai, chỉ là thấy đạo sĩ kia mục hiện thanh quang, thần hoa lộ ra ngoài, sư thừa cũng không kém.
Tiểu đạo sĩ hiếu sát, lão đạo sĩ liền khó chơi.
"Thì ra là yêu quái."
Trương Cửu Dương gặp không ít quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp yêu.
Hắn xoa xoa bụng, nói: "Không sao, chết yêu cũng là thành quỷ."
Không có quỷ để ăn thì sao đây?
Rất đơn giản, chém chết nó tự nhiên thành quỷ.
Nam tử mặc áo hồng giận dữ, nói: "Yêu thì thế nào, các ngươi loài người ăn thịt chúng ta, lột da chúng ta, chẳng lẽ lại tốt hơn sao?"
Hắn chỉ vào hai con lừa kia nói: "Chính là hai người này, giết con ta!"
"Hồ gia ta chỉ có một đứa con, nó mới vừa mở linh trí, bất quá là muốn trộm ăn chút thảo dược, hai người này vậy mà giết nó!"
Trương Cửu Dương cạn lời.
Đến đây đã rõ chân tướng, con yêu quái này mở linh trí, vừa vặn gặp vợ chồng hái thuốc trong núi, liền thèm thuồng thảo dược của bọn họ. Người hái thuốc sống không dễ dàng gì, rất nhiều dược liệu quý giá đều phải mạo hiểm tính mạng trèo vách núi hái được, làm sao chịu bị tước đoạt, liền phản kháng giết nó.
Không ngờ, lại đưa đến một lão yêu quái, khiến nhà tan cửa nát.
"Nó chỉ là một đứa bé!"
Nam tử mặc áo hồng giận dữ hét, hai mắt đỏ ngầu.
"Đã ham đồ của người khác, thì đừng trách mất mạng."
"Trẻ con? Nó là con của ngươi, đâu phải của ta, đi ra ngoài, không ai có thể nuông chiều nó cả."
Thanh âm Trương Cửu Dương bình tĩnh nhưng lại lộ ra một tia trào phúng.
"Đúng vậy, nói như ngươi, A Lê cũng là trẻ con nha, đuôi của ngươi thật đẹp, có thể để ta chặt xuống làm áo choàng cổ cho Cửu ca không?"
A Lê thông minh lanh lợi, lập tức phản bác, khiến nam tử mặc áo hồng nhất thời không nói ra lời.
Nhân cơ hội hắn vừa mất tập trung, hàn mang trong mắt Trương Cửu Dương lóe lên, đã cầm kiếm xông tới, thân hình nhanh như báo săn.
Keng một tiếng kiếm reo, Trương Cửu Dương một kiếm vung ngang, ánh đỏ như điện, xẹt qua cổ nam tử mặc áo hồng.
Kiếm khí sắc bén xé rách làn da nam tử mặc áo hồng, chảy ra từng giọt máu tươi.
"Đồ loài người ti bỉ!"
Quanh người hắn xuất hiện gió yêu, ngàn cân treo sợi tóc tránh được một kiếm này, với uy lực của thanh trường kiếm màu đỏ càng có cái nhìn trực quan hơn.
Chỉ bị xé rách chút da mà đã có một luồng sát khí không ngừng chui vào vết thương, lấy đạo hạnh của hắn cũng nhất thời không cách nào cầm máu.
Nếu bị chém trúng chỗ hiểm, chỉ sợ sẽ toi mạng tại đây!
Trương Cửu Dương im lặng, chỉ tiếp tục vung kiếm lên, sát cơ trong mắt càng lúc càng mạnh.
Không ra tay thì thôi, đã động thủ liền muốn giết tới cùng, đối với loại yêu quái tùy ý hại người này, dùng bất cứ thủ đoạn nào đều không đủ.
Vút! Vút! Vút!
Lại là mấy kiếm chém tới, trong bóng đêm ánh đỏ lập lòe, chiếu ra hai đạo thân ảnh quỷ dị nhanh chóng.
Chém quỷ kiếm vô cùng sắc bén, pháp lực rót vào càng tự mang kiếm khí, trong chốc lát đã chém ra từng vết kiếm trên vách tường và mặt đất xung quanh.
Nhưng nam tử mặc áo hồng nhanh hơn Trương Cửu Dương, xung quanh người hắn như có một luồng gió yêu vô hình, cả người như cưỡi gió mà đi, mặc cho kiếm Trương Cửu Dương nhanh chóng, sắc bén thế nào, đều có thể tránh né thuần thục.
Quan sát một lúc, hắn dần thở ra nhẹ nhõm, thậm chí còn có thời gian nói chuyện.
"Tiểu đạo sĩ, pháp lực của ngươi tinh thuần, kiếm cũng lợi hại, nhưng cái kiếm pháp này nha..."
"Chậc chậc, thật sự là nát đến nhà rồi."
"Một thanh kiếm tốt như vậy, đi theo ngươi thật sự là lãng phí!"
Hắn không lưu tình chút nào, chê bai hết lời.
Trương Cửu Dương không hề nao núng, hắn biết đối phương nói đúng sự thật.
Hắn chưa từng học kiếm pháp, dựa vào thể phách hơn người, pháp lực tinh thuần, và sự sắc bén của chém quỷ kiếm.
Đối mặt người bình thường, như vậy là đủ dùng, còn quỷ vật tiên thiên bị chém quỷ kiếm khắc chế, chịu sự trấn nhiếp của thần kiếm nên không thể phát huy hết thực lực, cho nên hắn mới có thể không gì bất lợi.
Nhưng đối mặt yêu quái, nhược điểm trong kiếm thuật của hắn lộ rõ ra.
Rất nhiều đạo sĩ có sư thừa, đều luyện ba chín mùa đông, ba phục mùa hè, từ nhỏ luyện tập các kiến thức cơ bản, kiếm thuật cũng là một trong số đó.
Gia gia của Trương Cửu Dương tuy là đạo sĩ Chính Nhất, nhưng dường như đang mai danh ẩn tích, ngoài Chung Ly Bát Đoàn Cẩm, cũng không dạy hắn những thứ khác.
"Một đao chém chém chém!"
Thấy Cửu ca tạm thời gặp khó khăn, A Lê bắt được thời cơ, vung dao chém tới, vì vóc người không cao, hai thanh dao phay liền nhắm vào dưới hông nam tử áo hồng mà đi.
Trương Cửu Dương cũng nắm bắt thời cơ, ném chém quỷ kiếm ra, giống ám khí bắn về phía đối phương.
Nam tử mặc áo hồng giận dữ, lồng ngực phồng lên, rồi đột ngột phun ra một luồng gió yêu đen sì hôi tanh, thổi đến cây cối xung quanh lay động, cát bụi tung bay mù mịt.
Gió yêu này ẩn chứa mấy năm tu vi của hắn, không chỉ gào thét lạnh thấu xương, còn kèm theo khí độc.
Trong chốc lát, chém quỷ kiếm bị gió yêu thổi rơi, cắm nghiêng trên mặt đất, còn thân thể Trương Cửu Dương thì bị gió yêu thổi bay về sau, cày thành hai rãnh sâu trên mặt đất.
Tuy đã nhanh chóng nín thở, nhưng vẫn hít phải chút khí độc, may mắn hắn tu hành Ngọc Đỉnh huyền công, một trong những pháp môn thượng thừa nhất thiên hạ, pháp lực tinh khiết, không bị ảnh hưởng nhiều.
A Lê bị hắn ôm trong ngực, chút nữa đã bị thổi bay như diều giấy.
Nam tử áo hồng cười nhạo nói: "Hai tên phế vật, ngoài ném binh khí, các ngươi còn biết gì?"
"Thanh kiếm này, Hồ gia ta liền thu —"
Hắn chưa dứt lời, lại thấy Trương Cửu Dương trên mặt đột nhiên nở nụ cười, phảng phất như âm mưu đã thành, một dự cảm chẳng lành lập tức xông lên đầu.
Keng!
Chỉ thấy thanh trường kiếm màu đỏ cắm nghiêng trên đất trong nháy mắt bay lên, như thiểm điện xuyên thủng tim hắn, rồi lơ lửng trước người tiểu đạo sĩ, bị hắn nắm vào trong tay.
Nam tử mặc áo hồng phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, thân thể trong nháy mắt co nhỏ lại như quả bóng da xì hơi, biến thành một con hồ ly già lông đỏ, trên đầu rơi xuống một mẩu xương sọ người màu trắng.
Thấy tình hình này, Trương Cửu Dương không khỏi nhớ lại các tiểu thuyết chí quái tiền kiếp có liên quan đến truyền thuyết hồ yêu.
Nghe nói hồ ly khi tu thành yêu quái, sẽ chuyên đi nghĩa địa tìm xương đầu người chết, đội lên đầu hướng bái Bắc Đẩu Thất Tinh, nếu xương đầu vừa khớp, thì có thể hóa hình.
Bây giờ xem ra, truyền thuyết này cũng không phải không có căn cứ.
Ùng ục ~
Tim hồ yêu có một lỗ máu, không ngừng chảy ra máu tươi.
Ánh mắt nó vô cùng oán độc, biết mình chủ quan, không ngờ kiếm thuật của tiểu đạo sĩ này kém như vậy mà lại biết ngự kiếm!
Hắn cố ý giấu dốt, chính là vì ném kiếm đến gần mình, sau đó một kích tất sát.
Thật độc ác tâm tư, lũ loài người ti bỉ!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận