Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 250: Minh Vương lạc ấn, hôn ước sắp tới

Chương 250: Minh Vương lạc ấn, hôn ước sắp tới Tôn Thiên Trì mi cốt không thấy rồi? Trương Cửu Dương cùng Nhạc Linh liếc nhau, đều có thể nhìn thấy sự ngưng trọng trong mắt nhau. Một cái tên lúc đầu đã bị hắn lãng quên lại một lần nữa nổi lên... Hắc thiên kế hoạch! Trong lòng của hắn sinh ra cảm giác lạnh lẽo, đôi mắt nhắm lại, ánh mắt tựa như lưỡi đao, khiến Lão Cao đứng bên cạnh chợt cảm thấy áp lực, phảng phất như có gai ở sau lưng. Lão Cao không khỏi âm thầm kinh ngạc, tu vi hiện tại của Tiểu Cửu, thật sự là mỗi ngày một khác, đặc biệt là sau khi đột phá đệ tứ cảnh, càng làm cho hắn cảm thấy sâu không lường được. Cái cỗ khí thế vô tình tản ra kia, cho dù là Lý Diễm cũng kém một bậc. Thật không biết Tiểu Cửu tu ra Kim Đan phẩm tướng gì, chẳng lẽ giống như Nhạc đầu cũng là thượng thừa Kim Đan? Ngày đó Trương Cửu Dương phá cảnh tuy động tĩnh không nhỏ, nhưng Nhạc Linh canh giữ ở ngoài động, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiến đến, cho nên đám người cũng chỉ biết hắn tu ra Kim Đan, nhưng rốt cuộc là Kim Đan trình độ gì, lại chỉ có Nhạc Linh một người biết được. Trương Cửu Dương thì âm thầm suy nghĩ, trong lòng đối với Song Diện Phật càng thêm kiêng kỵ. Lúc đầu hắn giả trang Họa Bì Chủ đêm đó có thể nói là đại công cáo thành, dẫn Bàn thiên đụng núi để Xương người cà sa luyện chế thất bại, lại giả trang Song Diện Phật tàn sát Vạn Phù lâu, để bọn chúng chó cắn chó, cuối cùng một chết một bị thương. Toàn bộ kế hoạch vô cùng thành công, lấy được chiến quả còn huy hoàng hơn cả dự tính. Hắn vốn cho rằng Song Diện Phật hiện tại đang núp ở trong một góc khác dưỡng thương, trong thời gian ngắn không dám lại nhảy ra làm loạn, lại không ngờ đối phương gan dạ cùng trí tuệ vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Thừa dịp Nhạc Linh phá cảnh thu hút sự chú ý của mọi người, Song Diện Phật vậy mà lẻn vào bên trong trụ sở Khâm Thiên giám, đánh cắp Tôn Thiên Trì mi cốt. Một chiêu này thật sự là ngoài dự liệu, khiến cho cả bàn cờ lại xuất hiện một biến hóa cực lớn. Huyền Phù sơn nhân mi cốt bị nát, nhưng Tôn Thiên Trì mi cốt lại còn nguyên, thân là chưởng giáo Vạn Phù lâu, lại là cường giả đệ ngũ cảnh, có lẽ có thể bù đắp được bộ Xương người cà sa kia. Hắc thiên kế hoạch, lại đem lần nữa đẩy tới! “Thật là một con cáo già!” Trương Cửu Dương nhịn không được cảm thán một tiếng, một chiêu xuất kỳ bất ngờ này, có thể xoay chuyển chiến cuộc, hóa chết thành sống, trí tuệ của Song Diện Phật quả thực không thể khinh thường. Đương nhiên, hắn cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch, chí ít Hắc thiên kế hoạch muốn trì hoãn, còn Song Diện Phật cũng bị thương không nhẹ. Chỉ là từ đại thắng ban đầu, biến thành tiểu thắng. Nhạc Linh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bất quá nàng cũng không trách cứ Lão Cao và những người khác, dù sao lúc đó mọi người đều bận giúp nàng độ kiếp, thêm nữa Song Diện Phật bản thân đạo hạnh thâm bất khả trắc, có sơ hở cũng là khó tránh khỏi. Nàng cùng Trương Cửu Dương cùng đi xem thi thể Tôn Thiên Trì, nhưng Song Diện Phật làm việc mười phần kín đáo và cay độc, hiện trường không để lại dấu vết nào. Sự tình lại một lần nữa lâm vào thế bí. “Hoàng Tuyền quả nhiên không phải dễ đối phó như vậy, chúng ta vẫn là chủ quan, lần này để hắn đạt được mục đích, lại muốn ngăn cản liền khó khăn.” Trương Cửu Dương nhìn qua mi tâm đẫm máu của Tôn Thiên Trì, nhíu mày. Song Diện Phật có được mi cốt, lại bị thương, lần này tất nhiên sẽ càng cẩn thận hơn, muốn tìm ra tung tích của hắn lần nữa, làm theo như trước để phá hư Hắc thiên kế hoạch là không thể. Điều chủ yếu nhất là, hắn hiện tại hoàn toàn không biết Hắc thiên kế hoạch là cái gì, hoàn toàn không có chỗ để bắt đầu. “Nếu không được, ta sẽ dùng thân phận Họa Bì Chủ đi thăm dò một lần.” Nhạc Linh lúc này liền cự tuyệt đề nghị này. “Sau khi Vạn Phù lâu bị hủy diệt, khó đảm bảo Song Diện Phật sẽ không nghi ngờ ngươi, coi như không có, chỉ cần ngươi chủ động đi thăm dò, hắn cũng sẽ lập tức ý thức được không thích hợp!” Trương Cửu Dương gật đầu tán thành. Xét về đa nghi cùng cảnh giác, Song Diện Phật còn hơn cả Họa Bì Chủ, lần trước Song Diện Phật sở dĩ sẽ thất bại thảm hại như vậy, là bởi vì ăn thiệt tin tức chênh lệch. Hắn nhận uy hiếp của Diêm La, mới nghĩ đến tìm giúp đỡ, sau đó chủ động tới tìm Họa Bì Chủ, hết thảy đều thuận lý thành chương, tự nhiên sẽ không bị nghi ngờ. Dù sao Diêm La cùng Họa Bì Chủ có thâm thù đại hận, ai có thể nghĩ đến cả hai đúng là cùng là một người? “Không sao, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.” “Bất luận kế hoạch gì tiến hành đều phải đặt trên nền tảng thực lực, bây giờ ta phá cảnh thành công, Song Diện Phật ngược lại bị thương, đạo trưởng ma tiêu, người phải sợ, cũng là hắn sợ chúng ta mới đúng.” Nhạc Linh vỗ vỗ bờ vai của hắn, thái độ ung dung không vội, lộ ra một sự tự tin và thần thái rạng rỡ. Thời điểm ngũ cảnh nàng đã nổi danh thiên hạ, bây giờ bước vào lục cảnh, không ai biết nàng hiện tại đến tột cùng mạnh đến mức nào. Ngay cả chính nàng cũng rất muốn biết. “Bây giờ ngươi vẫn muốn hồi kinh sao?” Trương Cửu Dương đột nhiên hỏi. Nhạc Linh nhẹ nhàng thở dài gật đầu nói: “Nhất định phải về, nếu không khó tránh khỏi sẽ để cho bệ hạ cảm thấy ta tự cao tu vi, vừa mới phá cảnh đã coi thường quân lệnh, cho dù là Khâm Thiên giám hay là Nhạc gia của ta, đều không thể làm cho quan hệ với bệ hạ trở nên xấu đi được.” Trương Cửu Dương gật đầu, khi một người đạt được một thành tựu nào đó, thì người đó đã không còn hoàn toàn là của mình. Nàng bây giờ, không thể nghi ngờ còn đại diện cho Khâm Thiên giám cùng Nhạc gia, nhất cử nhất động đều có thể mang đến ảnh hưởng lớn. Huống chi theo Gia Cát tiền bối nói, trong tay Hoàng đế còn nắm giữ một lực lượng thần bí khác, dùng để kiềm chế và giám sát Khâm Thiên giám, tuyệt không phải là vị vua hữu danh vô thực. “Sau khi ta đi, Thẩm gia sẽ nhờ ngươi trông nom.” “Yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì.” Trương Cửu Dương cũng gạt đi sự u ám, hắn hiện tại đã phá cảnh, còn tu ra Thuần Dương Kim Đan, đồng thời còn nắm giữ chiêu sát thủ thỉnh thần này. Mặc kệ Hắc thiên kế hoạch rốt cuộc đang mưu đồ gì, hắn đều có lòng tin chiến thắng. “Cái tập tranh này ta rất thích, thật ra ta cũng vì ngươi chuẩn bị một món quà.” Nhạc Linh lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt dậy sóng. “Quà gì?” “Ngươi nhắm mắt lại.” Trương Cửu Dương trong lòng giật mình, nhìn qua khuôn mặt tú mỹ nhưng vẫn lộ ra nét anh lãng của nàng, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng, còn có đôi môi mỏng như đao gọt, không khỏi có một chút ý động. Không thể nào, chẳng lẽ là nàng muốn... Ta rốt cuộc là nghĩ cái gì thế này? Nghĩ vậy, Trương Cửu Dương chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được đối phương từ từ tiến đến gần mình, trong mũi nghe thấy một hương thơm phảng phất hoa mộc lan, tươi mát tự nhiên, không chút tục tĩu. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều. Nhạc Linh nhẹ nhàng điểm một cái vào mi tâm của hắn, một cỗ khí tức nóng hổi mà bỏng rát tràn vào thức hải Trương Cửu Dương, dương cương mạnh mẽ, uy mãnh tuyệt luân. Thiên hỏa thủ hộ nguyên thần hình như có dị động, nhưng lập tức bình tĩnh lại, tựa hồ cảm giác được cỗ khí tức kia không có ác ý. Trương Cửu Dương từ từ mở mắt, thấy trên đầu ngón tay của nàng vẫn còn một chút tinh huyết lưu lại, đỏ thắm như lửa. “Ta đã gieo Minh Vương lạc ấn trong thức hải ngươi, Trương Cửu Dương, lúc nguy nan, ngươi có thể kích phát đạo lạc ấn này, dù ở chân trời góc biển, ta đều sẽ tìm đến ngươi.” Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, hiển nhiên pháp thuật này tiêu hao không ít tinh huyết. Nàng cười xinh đẹp, nói: “Dù sao ngươi là người của ta, bản tướng quân tự nhiên sẽ che chở ngươi.” Trương Cửu Dương nhìn nàng, trong lòng hơi động, hắn nhẹ nhàng cắn răng, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của nàng, tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng. Chết thì chết, cùng lắm là bị đánh một trận! Lần chia ly này cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, hắn không muốn nhẫn nhịn. Nhưng mà sự đau đớn trong dự liệu chưa từng xuất hiện, Nhạc Linh ngơ ngác đứng ở đó, mặc cho hắn ôm mình, thậm chí có thể cảm nhận được hắn gác cằm lên vai mình, bên tai nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Cái ôm lần này không giống như ở trong thế giới huyễn cảnh, khi đó Nhạc Linh mặc áo giáp, xúc cảm lạnh lẽo mà cứng nhắc. Hiện tại Nhạc Linh thì mặc một bộ áo ngủ màu vàng nhạt bên trong, bên ngoài tùy ý khoác một chiếc áo choàng đỏ, nhẹ như không có gì, mềm mại như bông vải. Bất quá Trương Cửu Dương ngược lại không nảy sinh chút tâm tư xấu xa nào, hắn chỉ đơn thuần muốn cho đối phương một cái ôm. “Lớn như vậy rồi, sao còn như đứa bé vậy, không sợ bị người chê cười sao?” Giọng Nhạc Linh vẫn thanh lãnh uy nghiêm, nhưng cơ thể nàng lại cứng ngắc đứng thẳng, hai tay nâng lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên, dường như có chút luống cuống. Ôm thì không thích hợp, đẩy ra thì tựa hồ cũng không thích hợp. Dù sao cũng là hảo huynh đệ...Hắn chỉ là có chút cảm động cùng không nỡ thôi mà... Cuối cùng nàng nắm chặt nắm đấm, cơ thể mềm mại căng ra, quay đầu đi chăm chú nhìn vào thi thể Tôn Thiên Trì, phảng phất như trên mặt thi thể có hoa. Không biết qua bao lâu, lâu đến khi cơ thể căng thẳng của nàng đã dần dần thả lỏng, nắm đấm cũng dần dần buông ra, Trương Cửu Dương mới buông lỏng vòng ôm. “Ngây thơ.” Nàng lạnh lùng mắng, ánh mắt cũng cuối cùng rời khỏi thi thể Tôn Thiên Trì, có chút thở dài. Trương Cửu Dương nhìn thấy vành tai nàng ửng đỏ, không khỏi cười cười. Nguy hiểm thật, vậy mà không bị đánh. “Về sau nếu ngươi dám làm như vậy trước mặt người khác, cẩn thận bản tướng quân đánh gãy chân của ngươi!” Nhạc Linh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, khí chất uy nghiêm và bá đạo, khí tràng của một chân nhân lục cảnh đủ khiến cho đại đa số người trong lòng run sợ.
Chỉ có Trương Cửu Dương một bộ da mặt dầy không sợ bỏng nước sôi, trêu chọc cười nói: "Vậy chẳng phải là nói, người trước không được, người sau lại có thể?" Tê! Một khắc sau, Trương Cửu Dương hít một hơi khí lạnh, ôm chân kêu thảm không thôi. Thì ra Nhạc Linh lại dùng thế sét đánh không kịp che tai hung hăng giẫm lên chân trái của hắn một cái, kim cương thần lực, Long Tượng chi uy, trực tiếp khiến mặt đất nứt ra từng đường. Cả gian phòng cũng hơi rung chuyển. "Đau đau đau!" "Nhạc Long Hổ, ngươi ấu trĩ quá đi!" "Giẫm chân, trẻ con mới dùng trò này!" Trương Cửu Dương bi phẫn lên tiếng. Nhạc Linh khóe miệng lộ ra ý cười, mắt tinh ranh đảo quanh, nhìn hắn cười như không cười. "Đúng nha, giẫm chân, cắn ngón tay, đều là trò trẻ con hay dùng, ta quả thật còn có trò người lớn hơn, Trương Cửu Dương..." Nàng xoay cổ tay chuẩn bị ra tay, toàn thân gân cốt đồng loạt phát ra tiếng động, tựa như Hổ Báo Lôi Âm. "Ngươi muốn thử không?" Nói là sáng sớm sẽ lên đường, nhưng vì chuyện của Tôn Thiên Trì, vẫn kéo tới giữa trưa. Bên ngoài phủ Thẩm, Nhạc Linh cưỡi con Tuyết Long câu kia, đã không còn là trang phục nữ nhi khi sáng, mà đã đổi một thân giáp nhẹ bó sát người làm bằng tinh cương. Ống giày tơ vàng, váy giáp ánh bạc, đai lưng Kỳ Lân hung hãn, vai hổ nuốt đầu, áo choàng đỏ rực, ngay cả trên mặt cũng đeo mặt nạ Minh Vương bằng thép lạnh, che đi khuôn mặt tuyệt đẹp, phong thái như ngọc. Chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời như sao. Thêm vào đó cây Long Hổ Bá Vương Thương nàng đang cầm, thật giống như thần tướng hạ phàm, uy phong lẫm liệt, mang một loại sức uy hiếp đáng sợ. Tuyệt không ai nghĩ đến, vị tướng quân bạch mã trông như chiến thần này, vậy mà lại là một mỹ nhân tuyệt sắc tư thái hiên ngang. Giờ khắc này, Nhạc Linh uy nghiêm cực độ, trong thoáng chốc, khiến Trương Cửu Dương cảm thấy nàng của buổi sáng khi còn được hắn ôm vào lòng, dường như chỉ là ảo ảnh. "Ngoại tổ mẫu, Trương Cửu Dương..." Ánh mắt Nhạc Linh quan sát trên người hai người mà bản thân nàng thương nhớ nhất, sau đó hít sâu một hơi, kéo mạnh dây cương, ánh mắt quả quyết. "Ta đi đây, hai người bảo trọng." "Giá!" Tuyết Long câu đi đầu, phía sau là người của Khâm thiên giám và thân binh của nàng, quân số tuy không nhiều, nhưng thanh thế mạnh mẽ, mang theo khí thế kim qua thiết mã. Nhạc Linh có thể dùng pháp thuật chạy về nhanh chóng, nhưng nàng còn phải áp giải rất nhiều thi thể đệ tử Vạn Phù lâu, cùng vật chứng, hồ sơ liên quan đến vụ án này, đây là chức trách của nàng với tư cách là Giám hầu. Đến khi bóng dáng nàng biến mất, Trương Cửu Dương mới thu lại ánh mắt. Quay đầu, vừa vặn chạm mặt Thẩm lão phu nhân, hắn vội vàng giấu đi sự thất vọng mất mát trong mắt mình, có chút xấu hổ. Lão phu nhân với dáng vẻ từng trải, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Người trẻ tuổi, là cái lúc ân ân ái ái như keo sơn, sao có thể luôn luôn phân biệt được chứ?" "Tiểu Cửu, làm khó cho ngươi rồi." Trương Cửu Dương vội vàng lắc đầu, còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe giọng lão phu nhân vang lên. "Bất quá khoảng cách tới ngày thành hôn của hai đứa ở Ký Châu cũng không còn nhiều thời gian, đến lúc đó hai đứa lại có thể gặp nhau." Trong lòng Trương Cửu Dương rung động. Sao hắn lại quên chuyện này chứ? Tính thời gian, dường như chỉ còn hơn một tháng... Hắn hắng giọng, chỉ có thể phụ họa vài câu, sau đó nói phải đến Tuyết Lư xem Nh·iếp đại sư, liền vội vội vàng vàng bỏ đi. "Người trẻ tuổi đúng là da mặt mỏng." Triệu lão gia tử ở một bên trêu chọc cười nói. Thẩm lão phu nhân lại lắc đầu cười, nói: "Ngươi thật sự cho rằng Linh nhi và Tiểu Cửu sẽ theo ước định, đàng hoàng đi Ký Châu thành hôn sao?" Triệu lão gia tử cau mày nói: "Chẳng lẽ bọn họ còn đang diễn kịch?" Vậy cái diễn xuất này có điểm lợi hại, vừa rồi cái loại không nỡ cùng thất vọng mất mát, ngay cả lão già như ông đây cũng không nhìn ra bất cứ sơ hở nào. "Bọn họ cho rằng mình đang diễn trò." "Ai, chí ít trong thời gian ngắn, lớp vỏ bọc này rất khó bị đánh vỡ, Tiểu Cửu thì còn tốt, tính Linh nhi quá cường thế, lại có ý chí lăng vân, sợ là sẽ không dễ dàng cúi đầu." "Chỉ sợ bọn họ nghĩ đến chuyện kéo dài hôn ước thôi, lý do rất dễ tìm, nào là phá án, bế quan các loại, đợi thời gian lâu, tự nhiên sẽ chẳng giải quyết được gì." Thẩm lão phu nhân ánh mắt sâu thẳm, hai con cáo già nhỏ, chơi toàn là chiêu nàng dùng cả rồi. "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lão phu nhân mỉm cười, đầu gậy rồng trong tay khẽ gõ nhẹ xuống, lộ vẻ hết sức trấn định, dường như đã tính trước mọi việc. "Yên tâm, ta tự có diệu kế, từ cái lúc chúng nó đồng ý hôn ước, liền đã tiến vào khuôn phép rồi." Dừng một chút, bà khẽ hừ một tiếng. "Bọn chúng kéo được, chẳng lẽ ta lại không kéo được sao?" "Ta còn đang chờ bế cháu ngoại cơ mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận