Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 550: Viêm Dương côn thép, Long Giao thạch

Chương 550: Côn thép Viêm Dương, đá Long Giao
"Hoàng hậu đến! !"Ngay khi Hoàng Đế chuẩn bị buông chén, đột nhiên một giọng nói the thé vang lên, sau đó không khí căng thẳng xung quanh bỗng chốc thay đổi.
Trương Cửu Dương rõ ràng thấy được, trong mắt Hoàng Đế lóe lên một tia do dự.
Không chần chừ bao lâu, Hoàng Đế liền đặt chén trà xuống, ánh mắt sắc bén cùng vẻ ngạo mạn đều biến mất không thấy, lại trở thành một bộ dạng người vô hại.
Cách đó không xa, một bóng dáng đoan trang xinh đẹp tuyệt trần ngồi trên phượng liễn, mặc một bộ phượng bào màu vàng kim, đầu đội trâm cài bướm khảm châu ngọc, tóc búi cao, khí chất uy nghiêm, chỉ là tận sâu đáy mắt có vẻ lo lắng.
Khi thấy trong ngự hoa viên vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Hoàng Đế và Trương Cửu Dương đều bình yên vô sự, không khỏi thở phào một hơi.
"Hoàng hậu hôm nay sao lại có hứng thú đến ngắm hoa?"
Hoàng Đế vẻ mặt tươi cười, thậm chí tự mình đứng dậy đi đón nàng, trông có vẻ rất thân mật.
Nhưng hoàng hậu lại lùi lại một bước, uyển chuyển thi lễ, nói: "Thần thiếp nghe danh tiếng Trương thiên sư Long Hổ sơn đến đây, liền muốn mời hắn ra tay chúc phúc cho Thụy nhi, mong bệ hạ thứ lỗi."
Hoàng Đế vội vàng đỡ hoàng hậu dậy, vỗ tay nàng cười nói: "Thụy nhi là thái tử của trẫm, trẫm sao lại trách cứ? Bất quá thời gian trước, chẳng phải nàng đã mời Phương Viên đạo trưởng Thái Bình quan rồi sao?"
Hoàng hậu lắc đầu nói: "Không giống, dù sao Phương Viên đạo trưởng cũng không phải là quan chủ, còn Trương chân nhân là tôn sư một giáo, tông sư Đạo môn, thần thiếp nghe tiếng người rộng truyền đạo pháp, công đức vô lượng, nếu Thụy nhi có được hắn chúc phúc, thần thiếp mới an lòng."
Hoàng Đế liếc qua Trương Cửu Dương đang im lặng điều tức, lại liếc mắt nhìn hoàng hậu, cuối cùng quyết định.
"Thì ra là thế, hoàng hậu đợi một chút, trẫm còn vài lời muốn nói với Trương chân nhân."
Tiêu hoàng hậu âm thầm thở dài một hơi, lại lần nữa hành lễ, chậm rãi cáo lui, trong lễ tiết không hề có nửa điểm sơ sót, tiến lui đúng mực, nhưng lại giấu kín vẻ sắc sảo.
Hoàng Đế lại trở về lương đình ngồi xuống, cười nói với Trương Cửu Dương: "Trương chân nhân, xem ra phải làm phiền ngươi đi một chuyến Khôn Ninh cung rồi."
"Có thể vì thái tử chúc phúc, cũng là vinh hạnh của bần đạo."
Trương Cửu Dương cười nhạt một tiếng, vẫn không kiêu ngạo không tự ti, nhưng trong lòng đang suy tư, hoàng hậu đến thật đúng lúc, dường như là để cứu hắn.
Lẽ nào nàng thật sự là Nguyệt Thần?
Bất quá xem ra, Hoàng Đế đối với vị Tiêu hoàng hậu này cũng rất kính trọng.
Nhạc Linh từng nói, Tiêu hoàng hậu tuy là phụ nữ ngoại tộc, nhưng lại hiền lành thục đức, cương trực công chính, không chỉ ở trong cung, mà ngay cả trong triều cũng có không ít uy vọng.
Mà hiện nay Bắc Liêu Hoàng Đế Tiêu Trí Phong là anh trai ruột cùng mẹ, càng là "Lang Chủ" hùng tài đại lược, Bắc Liêu dưới tay hắn phát triển không ngừng, đã có thế lực hùng mạnh.
Cho nên Tiêu hoàng hậu tuy không có thân thích trong triều, nhưng không ai dám xem nhẹ nàng, ngay cả Hoàng Đế cũng phải nhường nàng ba phần.
Hôm nay gặp mặt, quả đúng là vậy.
Hoàng Đế lẳng lặng nhìn Trương Cửu Dương, đột nhiên nói: "Không biết Trương chân nhân có hứng thú với vị trí quốc sư hay không?"
Trương Cửu Dương nhướn mày, kinh ngạc nói: "Giống như Gia Cát Thất Tinh vậy sao?"
Hoàng Đế gật đầu nói: "Không sai."
Trương Cửu Dương nghĩ nghĩ, rồi cười lắc đầu nói: "Bần đạo không có chí lớn như vậy, sao dám so sánh với Gia Cát quốc sư, bệ hạ nói đùa."
Hoàng Đế lại đầy ý vị nói: "Nếu Trương chân nhân thật không có hứng thú, sao lại cứ mãi truy hỏi tin tức về Gia Cát quốc sư?"
Ánh mắt Trương Cửu Dương ngưng lại, một lần nữa dò xét vị Hoàng Đế mập mạp trước mắt.
"Sáu trăm năm trước, cái chết của Gia Cát quốc sư rất kỳ lạ, lúc đó Khâm Thiên Giám đã truy tra nhiều năm, có lưu lại một phần hồ sơ, đó là cơ mật tối cao của Đại Càn ta, trẫm nghĩ ngươi nhất định sẽ rất hứng thú."
Cái chết của Gia Cát!
Trong lòng Trương Cửu Dương hơi động, Nhạc Linh từng đề cập đến phần hồ sơ đó, cũng nói toàn bộ Đại Càn, chỉ có giám chính và Hoàng Đế mới biết được vị trí giấu phần hồ sơ đó, có tư cách tìm đọc.
Người của Bạch Y Minh có thể cướp được hồ sơ hủy diệt Ngọc Đỉnh cung, nhưng dù bọn hắn có dốc hết toàn lực, cũng tuyệt đối không thể cướp được hồ sơ về cái chết của Gia Cát.
Nhạc Linh đã suy đoán, trong phần hồ sơ đó nhất định chứa một bí mật kinh người nào đó, mới có thể bị phong kín suốt sáu trăm năm không thấy ánh mặt trời.
"Bệ hạ nguyện ý cho ta xem qua?"
Hoàng Đế cười nhạt nói: "Trẫm đương nhiên là có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Hoàng Đế liếc nhìn bàn cờ, nói: "Trẫm đang chuẩn bị tổ chức La Thiên Đại Tiếu, đến lúc đó, trẫm hy vọng ngươi có thể trở thành đạo môn đệ nhất chân chính."
"Đến lúc đó, trẫm tự nhiên sẽ đem phần hồ sơ đó đưa đến trước mặt ngươi."
Trương Cửu Dương phát hiện mình có chút nhìn không thấu vị Hoàng đế bệ hạ này, đối phương vừa nãy còn có ý muốn giết hắn, nhưng giờ đây lại hy vọng hắn có thể đoạt được danh hiệu đệ nhất Đạo môn. Không đợi Trương Cửu Dương trả lời, Hoàng Đế liền vỗ tay, rất nhanh đã có một đội thị vệ khiêng đến một cái rương nào đó.
Cái rương kia cũng không tính là quá lớn, nhưng phải cần mấy vị thị vệ võ nghệ cao cường, thân thể cường tráng, hợp lực lại mới miễn cưỡng nhấc được, bước đi cũng rất khó khăn.
Khi cái rương được đặt xuống, càng khiến bụi đất tung bay, bốn phía đều cảm thấy chấn động.
Trên rương được cột bằng những sợi xích dày đặc, lại đều là huyền thiết trân quý, phía trên treo đầy sáu chiếc khóa lớn, còn có phù lục phong ấn, trận văn.
Chỉ riêng việc mở khóa gông trên rương cũng phải mất chừng một khắc.
Khi mở rương ra, có hai luồng sức mạnh phun ra, một đạo là dòng nhiệt nóng rực như nham thạch, khiến nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên, gỗ tử đàn trên đình nghỉ mát cũng xuất hiện một vết cháy đen.
Còn một luồng sức mạnh khác lại mềm mại như nước, giống như hàng ngàn lớp sóng nước liên miên không dứt, hóa thành những làn mây sương mờ ảo, khiến khung cảnh xung quanh tựa chốn thần tiên.
Trương Cửu Dương tập trung nhìn, phát hiện đó là hai loại khoáng thạch kỳ lạ.
"Bên trái tên là côn thép Viêm Dương, chính là thiên thạch trải qua Địa Mạch Chi Hỏa thiêu đốt ngàn năm biến thành, tuy chỉ lớn bằng bàn tay, lại ẩn chứa toàn bộ nhiệt lực của địa mạch một ngọn núi lửa, là kỳ vật chí dương chí cương của thiên hạ."
"Về phần khoáng thạch bên phải, là đá Long Giao sinh ở đáy biển vạn trượng, nghe nói chính là di thể của Giao Long thượng cổ biến thành, hấp thụ sức mạnh thủy mạch, trải qua mấy ngàn năm lắng đọng mới có thể hóa thành khoáng thạch."
Hoàng Đế liếc nhìn A Lê và Thiệu Vân sau lưng Trương Cửu Dương, cười đầy ẩn ý.
"La Thiên Đại Tiếu, muốn khảo nghiệm không chỉ có chưởng giáo, mà còn có những đệ tử xuất sắc trong môn phái, hai vị này là cao đồ của Trương chân nhân, có tư chất rồng phượng, lại chỉ thiếu binh khí tiện tay, chẳng phải đáng tiếc sao?"
Trong lòng Trương Cửu Dương khựng lại, lập tức ý thức được, trong Long Hổ Sơn cũng có mắt thần của Hoàng Đế.
Thiệu Vân từ trong Quan Tưởng Đồ ngộ ra thương pháp Tam Tiêm Lưỡng Nhận, còn A Lê thì ngộ ra thương pháp Hỏa Tiêm Thương, nhưng lại đều khổ vì không có binh khí vừa tay, không thể thi triển được.
Lần này hắn vào kinh, cũng là muốn tìm cho họ binh khí phù hợp.
"Trương chân nhân là truyền nhân Ngọc Đỉnh Cung, trong Ngọc Đỉnh Cung không thiếu thuật luyện khí cao minh, trẫm cũng không cần lo thay, hai thứ này, Trương chân nhân cứ cất giữ đi."
A Lê và Thiệu Vân nhìn nhau, nhìn khối côn thép Viêm Dương mà động lòng.
Thương pháp Hỏa Tiêm Thương của nàng, đang cần một cây trường thương chí dương chí cương.
"Năm đó khi trẫm còn là thái tử, Thiệu Minh từng giúp trẫm, bây giờ con trai của hắn thành cao đồ của ngươi, khối đá Long Giao này, đưa cho hắn là hợp."
Hoàng Đế nhìn Thiệu Vân gật đầu nhẹ, cười nói: "Chờ sau La Thiên Đại Tiếu, trẫm sẽ xem xét lại, rửa sạch oan khuất cho phụ thân ngươi, sẽ không để cho Thiệu gia các ngươi, lại chịu oan ức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận