Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 254: Thần Kiếm xuất thế, bạch hồng quán nhật

Chương 254: Thần kiếm xuất thế, bạch hồng quán nhật.
Mênh mông trong biển Đông, một chiếc thuyền con xuôi dòng trôi qua. Trên thuyền có hai người kỳ quái, một là vị nam tử trung niên bụng lớn, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, mặc một bộ trường bào tay áo rộng, lỏng lẻo mười phần tản mạn. Hắn nằm ở trên thuyền con ngáy o o, đầy người mùi rượu. Một góc thuyền con, thì là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi ngồi ngay thẳng, mắt ngọc mày ngài, mày kiếm mắt sáng, khí chất thanh lãnh, gánh một hộp kiếm lớn, đang khoanh chân tu luyện.
Không biết qua bao lâu, bầu trời đột nhiên một tiếng sét, cuồng phong gào thét, mây đen giăng kín, dường như sắp có bão tố đến. Nhưng kỳ lạ là mặc cho biển cả sóng lớn cuộn trào, thuyền lá nhỏ vẫn bình yên bất động.
Soạt!
Sóng lớn đánh tới, cao chừng mấy trượng, hướng thuyền nhỏ đánh tới. Trung niên nam nhân kia ngáy khò khò, trong miệng lại phát ra một đạo kiếm khí, chém vỡ sóng lớn trong nháy mắt, hóa thành hư không. Hắn đại mộng bất tỉnh, mùi rượu nồng nặc, nhưng nước biển bốn phía lại không hiểu bình tĩnh lại, tạo thành sự chênh lệch rõ rệt với sóng biển gào thét ở nơi xa. Tựa như hai thế giới.
Trong mây đen, một đầu Bạch Long bay qua, cao hơn trăm trượng, vảy như ngọc, lấp lánh huỳnh quang, đặc biệt là đôi con ngươi màu lưu ly kia, từ trên xuống dưới, liếc nhìn thiếu nữ một cái. Bão tố trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại.
Bạch Long không dừng lại, tiếp tục bay về một hướng nào đó, chỉ là không hiểu sao, nó đột nhiên nhìn về phía sau một cái, tựa hồ nghe được âm thanh nào đó. Trong mắt rồng hiện lên một tia giãy dụa cùng chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn bay đi về phương xa.
"Thật là con rồng xinh đẹp!"
Trên thuyền con, trung niên nam nhân râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch không biết lúc nào ngồi dậy, đôi mắt có chút vẩn đục nhìn theo đầu Bạch Long đi xa, dường như có chút kỳ quái.
"Đầu Bạch Long này dường như không tầm thường nha, thú vị."
Thiếu nữ nghe vậy nhíu mày nói: "Sư huynh, sư phụ lệnh chúng ta xuống núi bắt yêu, ngươi không thể lại giống lần trước gây chuyện được!"
"Biết rồi, biết rồi, sư huynh ngươi không ngốc, con Bạch Long này rất lợi hại, ta đánh không lại, chút thịt của chúng ta còn chưa đủ nó nhét kẽ răng."
Thiếu nữ lắc đầu nói: "Ta thấy Bạch Long này tâm địa không tệ, vừa rồi còn cố ý giúp chúng ta làm dịu phong bạo."
"Đúng rồi sư huynh, nhìn hướng nó bay, chẳng lẽ là..."
Trung niên nam nhân vội lắc đầu nói: "Đừng nói, chỗ kia bất tường, nghe tới đã xúi quẩy rồi, được rồi, ta thật vất vả mới tỉnh, có gì ăn không?"
Thiếu nữ không chút biểu cảm lùi lại một bước, thản nhiên nói: "Lương thực không còn nhiều, chúng ta còn phải mấy ngày nữa mới tới Dương Châu, phải tiết kiệm mà ăn chút."
Trung niên nam nhân liếc nàng, con mắt nhỏ liếc dọc, dường như đang nghĩ cách làm sao mới có thể lừa gạt được "lương thực" ra. Nhưng mà, thiếu nữ dường như đã sớm nhìn thấu nội tâm của hắn, kiếm mắt ngưng lại nhìn hắn lạnh lùng. Dù không nói gì, cũng khiến nam tử trung niên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp tục nằm xuống, sờ bụng lớn, miệng niệm những câu vè lộn xộn:
"Thế nhân đều nói kiếm tiên tốt, nào biết kiếm tiên ăn không đủ no."
"Đói bữa nay, đói bữa sau, bụng muốn đói xẹp luôn..."
Hắn kêu trời trách đất, thiếu nữ không hề mảy may dao động, thậm chí còn lẳng lặng lấy ra một quyển bí tịch kiếm thuật, thấy vô cùng chăm chú, đồng thời như kiếm, trên không trung không ngừng ra dấu. Mà theo ngón tay thon dài của nàng chỉ huy, trong hộp kiếm không ngừng vang lên tiếng bảo kiếm tranh minh, như long ngâm....
Ba ngày sau.
Kiếm khí trên không Thẩm phủ đã có thế che khuất bầu trời, tích tụ đến cực hạn, không một con chim nào dám bay qua Thẩm phủ, nếu không sẽ hóa thành thịt nát trong nháy mắt. Ngay cả trời mưa, trên không Thẩm phủ cũng không có nước mưa rơi xuống, bởi vì mây đen sẽ bị kiếm khí xé rách, khiến tòa phủ đệ này dường như không phù hợp với thế giới xung quanh.
Tuyết Lư.
Trương Cửu Dương vuốt ve một thanh chủy thủ màu vàng nhạt, chủy thủ như vảy rồng, tổng thể hình giọt nước, mỏng như cánh ve, trên thân đao màu vàng nhạt có những đường vân đỏ, tựa như huyết mạch. Chủy thủ cực kỳ sắc bén, Trương Cửu Dương đã thử, ngay cả Bất Diệt Kim Thân của hắn cũng không chịu nổi, mà chủy thủ lại có sát khí cực nặng, bị thương sẽ có sát khí nhập thể, không ngừng chảy máu. Ngay cả Trương Cửu Dương khi bị chủy thủ cắt, cũng mất không ít thời gian để luyện hóa sát khí, mới cầm máu được vết thương. Có thể thấy được uy lực của nó.
"Sau này ta gọi ngươi là Long Lân vậy."
Trương Cửu Dương yêu thích không buông chuôi chủy thủ tinh xảo nhỏ nhắn này, đặt tên là Long Lân. Nghe được cái tên này, chủy thủ Long Lân dường như rất hài lòng, hơi run động, lại có chút giống tiếng rồng ngâm, những đường vân đỏ trên thân đao tự động lưu động, tựa như mạch máu của quái vật.
"Nhiếp đại sư, tay nghề của ngươi thật sự là thiên hạ đệ nhất!"
Trương Cửu Dương khen ngợi không thôi, cẩn thận cất chủy thủ Long Lân vào trong vỏ, rồi cất vào trong ngực, giữ gìn bên mình. Lại có một bảo bối tốt, có lẽ vào thời khắc mấu chốt có thể tạo nên tác dụng bất ngờ. Hơn nữa, cũng có thể làm phi đao để dùng.
"Cái này thì là cái gì, so với thanh Trảm Quỷ kiếm của ngươi, nó chỉ là đồ chơi nhỏ!"
Nhiếp Long Tuyền vuốt râu mỉm cười, trong mắt vô cùng đắc ý.
"Lần này lão phu ra biển tìm được khối vẫn thạch kia, thật là không tầm thường, không biết đã hấp thu bao nhiêu năm nhật tinh nguyệt hoa, linh khí dồi dào đến cực điểm, chỉ riêng chút phế liệu mà đã có uy lực như vậy, thật không biết khi dung nhập vào Trảm Quỷ kiếm ở phần lõi vẫn thạch sẽ ra sao nữa..." Trong giọng nói của ông tràn đầy sự chờ đợi. Đối với một luyện khí sư mà nói, không gì bằng việc rèn đúc ra một pháp bảo càng mạnh mẽ hơn khiến ông hưng phấn. Năm đó, Ngọc Sương dù có thể chế ngự ông, chính là đã từng hứa hẹn, nguyện ý dốc hết tài lực của Thẩm gia, để cung phụng cho việc luyện khí của ông. Bất kể ông luyện khí thành công hay thất bại, ý nghĩ có hoang đường đến đâu, thậm chí người trong gia tộc đều cảm thấy ông không làm việc đàng hoàng, không có thiên phú, nhưng Thẩm Ngọc Sương lại luôn tin tưởng ông, và không ngừng mang tới các loại vật liệu luyện khí trân quý. Mặc ông tiêu xài lãng phí. Lúc này mới có luyện khí đại sư Nhiếp Long Tuyền nổi danh thiên hạ về sau này.
"Nhiếp đại sư, Long Tước đao cũng là do ngài dùng khối vẫn thạch kia đúc lại, vì sao sự sắc bén lại hoàn toàn bị Trảm Quỷ kiếm đè xuống?"
Hôm nay là ngày khai lò, Trương Cửu Dương cảm nhận được kiếm khí mênh mông như biển trong lò, trong lòng không khỏi có chút nghi vấn. Theo lý mà nói, uy lực của Long Tước đao còn hơn Trảm Quỷ kiếm, tại sao sau khi đúc lại lại bị lấn át danh tiếng một cách triệt để? So với kiếm khí, đao ý lộ ra vô cùng không có cảm giác tồn tại.
"Ha ha, tiểu tử ngươi thật là ở trong phúc mà không biết hưởng."
Nhiếp Long Tuyền nhíu mày, làm bộ dáng không đứng đắn của người già, cười nói: "Nhạc nha đầu không cho ta nói, nhưng lão phu chính là không quen nhìn các ngươi thanh niên rườm rà, nhăn nhó dáng vẻ, ngươi không hỏi thì ta càng muốn nói cho ngươi! "Nhạc nha đầu cố ý nhờ ta chỉ dùng một chút ít vẫn thạch giúp nàng hàn lại đao gãy là được, còn lại phần lớn vẫn thạch, đều phải giữ lại đưa cho Trảm Quỷ kiếm của ngươi, muốn ta dốc hết tâm huyết vào thân kiếm... "
Trong lòng Trương Cửu Dương chấn động. Trước mắt hắn dường như lại hiện lên hình ảnh thân ảnh hiên ngang, mặc áo giáp bạc bào đỏ, tay cầm trường thương, nàng chưa từng nói với mình chuyện này. Bất quá ngẫm lại thì cũng không có gì lạ, tính cách của nàng vốn dĩ là như vậy, từ trước đến nay đều âm thầm trả giá, chưa từng để lộ.
Lão Cao từng nói, Nhạc Linh sẽ cố gắng dành phần lớn tiền trợ cấp cho mỗi một chiến tử hoặc tàn tật binh lính, nếu như không dành được, nàng sẽ tự bỏ tiền túi ra bù, rồi nói là do Khâm Thiên Giám đền bù. Những chuyện này nàng chưa bao giờ nói, Lão Cao cũng chỉ vô tình phát hiện được khi đi theo nàng một thời gian dài.
Đột nhiên, hắn có chút muốn gặp Nhạc Linh. Không biết tại sao, chính là đặc biệt nhớ gặp một lần, nhìn xem nàng ở kinh thành rốt cuộc sống thế nào, có bị bắt nạt không? Có bắt nạt người khác không?
"Tiểu Cửu, đừng phân tâm, hỏa hầu sắp đủ rồi, Thần Kiếm đã thành, chuẩn bị khai lò!"
Trương Cửu Dương lấy lại tinh thần, gật đầu, đưa tay hướng tới lò kiếm gần như bị liệt diễm bao phủ, trải qua bốn mươi chín ngày thiêu đốt, cho dù là lò hàn thiết có khả năng kháng hỏa cực cao cũng đã bị đốt thành màu đen cháy. Lần này sau đó, e là sẽ bị hỏng.
Mà ngay khi Trương Cửu Dương đưa tay tới gần lò luyện kiếm, bên ngoài Thẩm phủ có rất nhiều luồng khí tức bỗng nhiên ngưng tụ, vận sức chờ phát động....
Kinh thành, Khâm Thiên Giám.
Nhạc Linh rốt cục xử lý xong công vụ hôm nay, hạ bút xuống, thở nhẹ một hơi thật dài. Sau khi trở về kinh, bệ hạ bề ngoài ban thưởng cho nàng, vô cùng lôi kéo, nhưng nàng lại cảm nhận được ánh mắt của bệ hạ nhìn nàng đã có sự biến đổi cực lớn. Ở nơi sâu trong đôi mắt, thêm một tia kiêng kị. Tuy bệ hạ giấu kín rất kỹ, nhưng làm sao có thể qua được đôi mắt có thiên nhãn của nàng, chỉ là nàng cố ý giả vờ như không cảm nhận được.
Sau trận chiến ở Thần Cư Sơn, vết thương cũ của giám chính dường như tái phát, nên đã phân thêm nhiều việc cho nàng quản lý. Trên danh nghĩa tuy vẫn là Giám hầu, nhưng lại ẩn ẩn có quyền hạn của giám phó. Chỉ là, sau khi tiếp nhận nàng mới phát hiện việc xử lý những chuyện này tốn tâm tư đến nhường nào. Nào là sự kiêng kị từ bách quan, sự ngấm ngầm cản trở của bệ hạ, còn có cả thám tử của Bắc Liêu và Tây Vực... Rắc rối phức tạp, có phần hao tổn tâm trí. Khó trách giám chính nhiều năm như vậy vẫn không chữa lành được vết thương... Nhạc Linh khẽ thở dài, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía Dương Châu. Tính toán thời gian, Trảm Quỷ kiếm sau khi đúc lại cũng nên ra đời rồi, chỉ sợ sẽ có không ít tán tu liều lĩnh. Bất quá, với năng lực của Trương Cửu Dương, ứng phó chắc không có vấn đề gì lớn. Điều nàng thực sự lo lắng chính là, sau ngày hôm nay, Trương Cửu Dương xem như chính thức lộ diện trước mặt mọi người. Trước kia, Trương Cửu Dương phần lớn đều ở trạng thái không ai biết đến, cho dù có người biết cũng là do chú ý đến nàng rồi tiện thể tìm hiểu mà thôi. Nào là Minh Vương bên ngoài, vị hôn phu của Nhạc Linh, nhưng sau ngày hôm nay, Trương Cửu Dương đã triển lộ thực lực Thuần Dương Kim Đan, tư chất ngút trời này chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý của thế nhân. Côn Bằng giương cánh, nhất phi trùng thiên. Nhưng cũng vì vậy mà nhận càng nhiều sự chú ý, càng nhiều áp lực, thậm chí là càng nhiều sự toan tính. Đáng tiếc giờ phút này, nàng lại không thể ở bên cạnh Trương Cửu Dương. “Phá cảnh rồi, lại càng thêm không thể tự do.” “Ta thích nhất, quả nhiên vẫn là cùng ngươi kề vai chiến đấu, trảm yêu trừ ma.” Nghỉ ngơi một lát, nàng lấy ra một quyển tập tranh, rót pháp lực vào rồi ngắm nhìn những nhân vật nhỏ đang cử động bên trên, đặc biệt là khuôn mặt đắc ý của Trương Cửu Dương, trên mặt không khỏi nở một nụ cười. Nhưng mà, ngắm chưa được bao lâu, thì có thủ hạ gõ cửa, nói là Tần tướng đến bái phỏng. Nhạc Linh trong lòng thở dài, chỉ có thể yên lặng cất tập tranh đi, thản nhiên nói: "Mời hắn vào đi." Mặc dù trong lòng nàng vô cùng không thích vị quyền tướng này, nhưng đối phương chủ động đến bái phỏng, vẫn phải nể mặt. Nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu là Nhạc gia và Khâm Thiên Giám miệt thị triều đình. Sau khi lên lục cảnh, Nhạc Linh mới giật mình nhận ra, có thể chém vỡ yêu ma bằng Long Tước đao, nhưng lại không thể chém phá những bộ mặt giả dối của những người này. Một lát sau, Tần tướng giận đùng đùng rời đi, hiển nhiên là cuộc trò chuyện của hai người không hề vui vẻ. Nhạc Linh lặng lẽ thay một bộ y phục dạ hành, đẩy cửa ra, lại thấy giám chính đang canh giữ ở đó. "Nghe nói ngươi cãi nhau với Tần tướng? Chuẩn bị đi đâu?" Nhạc Linh trầm mặc một lát, nhìn về phía hướng Tần tướng rời đi, giọng bình tĩnh nói: "Bận bịu cả ngày, muốn đi xả giận." "Long Hổ, câu này không nên nói ra từ miệng của ngươi, phải biết, ngươi bây giờ là một vị chân nhân lục cảnh." "Đúng nha, ta bây giờ là một vị chân nhân lục cảnh..." Nhạc Linh để Gia Cát Vân Hổ lộ vẻ tươi cười, cũng may Long Hổ vẫn biết chừng mực. Nhưng ngay sau đó, giọng nàng lại đổi hướng: "Nhưng ai có thể ngờ, một tên côn đồ đầu đường, người chuyên trùm bao bố đánh lén, lại là một vị chân nhân lục cảnh?" Gia Cát Vân Hổ: "..." Tê! Nói hay quá có lý, hắn nhất thời càng không có cách nào phản bác. "Giám chính, ngươi muốn xem Kim Bình Mai đang động đậy không?" Gia Cát Vân Hổ cười lạnh một tiếng, nói: "Hối lộ ta à? Buồn cười!" Nói xong hắn phẩy tay áo bỏ đi, giọng nói lại u u vang lên: "Góc rẽ thứ ba ở Đông Tỉnh Nhai, Tam Đạo phường yên tĩnh nhất, đêm nay cũng không ai tuần tra." Dừng một chút, giọng hắn lại vang lên: "Giúp ta đạp hắn một cước nữa, mẹ nó, nhìn mặt lão già đó thấy ghét!" Giọng nói dần dần đi xa. Nhạc Linh nở nụ cười, nàng ngước mắt, dường như lại thấy nụ cười tuấn mỹ như ánh mặt trời của chàng trai áo trắng. Trương Cửu Dương, ta chỉ là đang tưởng tượng một chút thôi, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào? Quả nhiên, biện pháp xả giận của ngươi vẫn là tốt nhất... Tuyết Lư, Trương Cửu Dương khẽ chạm ngón tay vào kiếm lò, nhắm mắt lại, cảm nhận thanh thần kiếm đang sừng sững ở giữa liệt hỏa. Chuôi kiếm có màu đen tuyền, thân kiếm đỏ rực như ngọc, có khắc đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh. Nhìn bề ngoài thì có vẻ không thay đổi nhiều, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy trên thân kiếm có thêm rất nhiều đường vân tựa như những ngôi sao. Vừa tròn một trăm lẻ tám đạo, tượng trưng cho Thiên Cương ba mươi sáu tinh và Địa Sát bảy mươi hai tinh. Những đường vân Thiên Cương Địa Sát này, chính là khối thiên thạch huyền diệu đã được rèn vào Trảm Quỷ kiếm một cách hoàn hảo, cả hai đã hòa vào nhau như nước với sữa, không thể tách rời dưới tay nghề đạt đỉnh cao của Nhiếp đại sư. Người nắm giữ thanh kiếm này, như đang chấp giữ các vì sao. Ngoài ra, trên chuôi Trảm Quỷ kiếm còn xảy ra một sự biến hóa kinh người nào đó, chỉ khi nào Trương Cửu Dương cầm nó lên mới biết được. “Phá!” Theo tiếng ra lệnh của Trương Cửu Dương, thanh Trảm Quỷ kiếm đã yên lặng rất lâu bỗng nhiên phát ra ánh hào quang chói mắt, kiếm khí như núi lửa phun trào, bay thẳng lên trời cao! Răng rắc! Vách lò bị kiếm khí xung kích, không ngừng phát ra những tiếng vỡ vụn, từng vết nứt lan rộng, từ khe hở tràn ra kiếm khí và hỏa diễm, khung cảnh cực kỳ hùng vĩ. Từ góc độ của người khác mà nhìn, giống như Trương Cửu Dương chỉ vừa chạm nhẹ, cái kiếm lò đã nát bét. Ngâm! Sắc đỏ như rồng, bay lên chín tầng mây, kiếm khí đầy trời cũng như cuối cùng đã có nơi quy thuộc, lấy thanh thần kiếm màu đỏ làm trung tâm xoáy tròn như cơn lốc, khuấy động phong vân. Trên thành Dương Châu xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Trên trời có dải hào quang trắng xuyên qua Thái Dương, rất lâu sau vẫn chưa tan. Thần kiếm xuất thế, bạch hồng quán nhật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận