Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 538: Linh nghiệm Bạch Vân tự

Chương 538: Linh nghiệm Bạch Vân tự
Trương Cửu Dương sở dĩ dám đến kinh thành, dựa vào chính là Bất Diệt Kim Thân tu luyện đến đại thành này.
Thần thông này tuy không thuộc một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Bạch Vân tự, nhưng nếu thật bàn về uy lực thì có lẽ trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, chỉ có đả Quả Vi Nhân cùng Minh Vương pháp mới có thể so sánh.
Bất Diệt Kim Thân chính là tâm huyết cả đời của Bàn Nhược thần tăng, bao gồm hầu hết các thuật khổ luyện trên thế gian, tầng thứ nhất Thiết La Hán có thể sánh ngang tam cảnh, tầng thứ hai Ngân La Hán có thể sánh ngang ngũ cảnh, mà tầng thứ ba Bất Diệt Kim Thân thì có thể sánh ngang thất cảnh!
Lục cảnh xưng chân nhân, thất cảnh xưng đại năng, bát cảnh giả, Lục Địa Thần Tiên!
Tu hành càng cao, mỗi cảnh chênh lệch càng lớn, giữa lục cảnh và thất cảnh có một hố sâu khó vượt qua, nhưng Bàn Nhược thần tăng có thể dựa vào tài năng tuyệt thế, lấy nhục thân không gì không phá nổi, cưỡng ép phá vỡ hố sâu này.
Trương Cửu Dương lúc trước chỉ chạm đến cánh cửa tầng thứ ba, nhưng muốn tu thành dù sao vẫn cách một tầng, cho đến khi hắn thu được nhục Thân Thành Thánh thần thông của Nhị Lang chân quân, mới hoàn toàn kích phát tiềm năng nhục thân, một lần phá tan gông xiềng.
Nếu không có Nhị Lang chân quân giúp đỡ, có lẽ mười năm nữa hắn cũng chưa chắc tu thành được Bất Diệt Kim Thân chân chính.
Cảm nhận được lực lượng cường hoành đến không thể tưởng tượng nổi trong nhục thân, tựa như một quyền có thể đánh nát trời cao, trong lòng Trương Cửu Dương có chút xao động.
Năm đó hắn dựa vào một tia sức mạnh Chân Linh mà Bàn Nhược thần tăng để lại, từng thi triển qua một lần Bất Diệt Kim Thân, đồng thời đối mặt với Họa Bì Chủ lục cảnh và Yêu Long lục cảnh trong Động Dương hồ.
Trong tình huống một mình chống lại hai, hắn tùy tiện đánh trọng thương Yêu Long, còn suýt dùng nắm đấm đập chết tươi Họa Bì Chủ.
Khi đó hắn cảm thấy Bất Diệt Kim Thân thật sự quá mạnh, nhưng đợi đến khi hắn chân chính tu ra Bất Diệt Kim Thân, mới phát hiện mình từng xa xa chưa phát huy được chân chính lực lượng kim thân.
Pháp lực Bàn Nhược thần tăng để lại lúc đó vẫn quá ít, nếu lúc đó hắn có kim thân chi lực như bây giờ, Yêu Long căn bản không thoát được, Họa Bì Chủ cũng không có cơ hội sống đến Hoàng Tuyền yến mở ra.
Cho nên, lúc này hắn đối mặt với hộ quốc bát trận đồ uy chấn thiên hạ, lại có thể một mình mạnh mẽ giằng co mà không rơi vào thế hạ phong.
Không biết qua bao lâu, những trận văn huyền diệu rườm rà bắt đầu chậm rãi tiêu tán, khí thế khủng bố như băng tuyết tan chảy.
Kinh thành, lần nữa trở lại bình tĩnh.
Giữa trời đất, chỉ còn đạo thân ảnh kim quang chói lóa, vĩnh hằng bất diệt, chiếu sáng rạng rỡ, khiến ánh trăng đêm cũng phải thất sắc.
Hộ quốc đại trận, chủ động rút lui.
Trận chiến này, dù là Trương Cửu Dương hay hộ quốc đại trận đều có ý thu liễm, không lan đến dân thường, nhưng những ba động pháp lực như sóng to gió lớn, tựa như ngọn đuốc trong đêm tối, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của tu sĩ.
Rất nhiều người nhận ra Trương Cửu Dương và Nhạc Linh.
Ban đầu, bọn họ tưởng rằng Trương Cửu Dương vào kinh quá kiêu căng, pháp lực biến động dữ dội sẽ khiến trận pháp tự động vận hành nghênh địch.
Cho dù là Trương Cửu Dương, chắc cũng phải chịu thua thiệt.
Nhiều người trẻ tuổi mới vào kinh, ỷ có chút pháp lực liền tùy tiện làm bậy, bị trận pháp giáo huấn xong mới biết lợi hại.
Ai ngờ được, Trương Cửu Dương lại một quyền đánh nát cái Kim Hồng trận, sau đó còn trực diện hộ quốc bát trận đồ, cuối cùng còn thắng?
Dù sao hộ quốc đại trận tự động tán đi, điều này cho thấy, dù là bát trận đồ uy chấn thiên hạ sáu trăm năm, cũng không thể trấn áp Trương Cửu Dương.
"Long Hổ sơn, Trương Cửu Dương, vậy mà lợi hại đến mức này sao?"
"Nhanh, nhanh chóng thông báo cho tông môn trên dưới, bất kỳ ai cũng không được trêu chọc đệ tử Long Hổ sơn!"
"Trước kia Long Hổ sơn chính thức khai tông lập phái, chúng ta không gửi chút lễ hạ nào, bây giờ bù có kịp không?"
Từng phong mật thư bay về khắp Cửu Châu, nhanh chóng truyền bá sự việc đêm nay.
Tròng mắt màu vàng óng của Trương Cửu Dương khẽ liếc nhìn xung quanh, lập tức khiến những người âm thầm dò xét kinh hãi, vội vàng thu hồi Pháp Nhãn thần thông, không dám nhìn thêm nữa.
Lúc này hắn mới thu hồi Bất Diệt Kim Thân, kim quang lấp lánh tán đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, phảng phất kim thân biến thành tượng bùn.
Vừa rồi còn ngạo nghễ thiên hạ không ai bì nổi, lúc này đã thần hoa nội liễm, phong mang vào vỏ, áo trắng thanh lịch, tuấn tú xuất trần, lộ vẻ vô hại.
"Bây giờ ngươi hết lo chưa?"
Trương Cửu Dương bước đến, nhẹ nhàng nắm tay nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Tính ra thời gian, bọn họ đã hai tháng không gặp, lúc này gặp lại, tự nhiên là nhìn thế nào cũng không đủ.
"Ngươi cũng là chưởng giáo một phái, sao vẫn chưa đứng đắn như vậy?"
Mặt nàng có chút đỏ ửng, nhưng không hề phản kháng, mà thu hồi Bá Vương Thương, tùy ý Trương Cửu Dương nắm tay mình tinh tế thưởng thức.
Vừa mới tân hôn đã vội chia xa, đặc biệt nàng bây giờ còn mang thai, nói không nhớ chồng là điều dối trá.
Người mạnh mẽ đến đâu, vào những đêm nửa tỉnh nửa mê cũng không thể kìm được nỗi nhớ.
"Yên tâm, Thiệu Vân không phải người ngoài, hắn là đệ tử ta vừa nhận."
Trương Cửu Dương mỉm cười, hắn đến từ Địa Cầu, cũng không bận tâm những điều đó, nắm chặt tay vợ không muốn buông.
"Đệ tử Thiệu Vân, ra mắt đại sư mẫu!"
Nghe sư phụ nhắc đến mình, Thiệu Vân vội vàng cúi người hành lễ, thái độ vô cùng cung kính, đặc biệt câu xưng hô có EQ rất cao.
Nhạc Linh không khỏi mỉm cười.
"Sư phụ ngươi trong thư thường xuyên nhắc đến ngươi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, không tệ."
Thiệu Vân lập tức cười tươi.
"Minh Vương tẩu tẩu, ngươi mang tiểu bảo bảo sao?"
A Lê từ bóng của Trương Cửu Dương nhảy ra, ôm lấy chân Nhạc Linh, như gấu túi leo lên, nghiêng tai nghe bụng nàng.
Trương Cửu Dương cũng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng.
Trong giây lát, hắn cảm nhận được một cảm giác huyết mạch tương liên kỳ diệu, phảng phất có thể cảm nhận được nhịp tim và niềm vui của sinh mệnh nhỏ bé đó.
Đến lúc này, hắn vẫn còn có chút hoảng hốt.
Hắn, Trương Cửu Dương, sắp có con rồi?
"Ba tháng, tính thời gian, xem ra là có thai lúc ở Bạch Vân tự..."
Trương Cửu Dương cười, trêu chọc nói: "Không ngờ chùa miếu ở đó cũng linh ghê."
Nhạc Linh liếc hắn một cái, nói: "Đừng có xúc phạm Phật Tổ, không phải là do lúc đó ngươi... thích gây chuyện sao?"
Trương Cửu Dương hơi khựng lại, sau đó thấy nàng nhẹ nhàng vuốt bụng, trên gương mặt cương nghị tuấn tú lại có vẻ dịu dàng hiếm thấy, dường như có nét đẹp mẫu tính.
Tim hắn cũng theo đó mềm đi.
"Chính là đứa nhỏ này hơi giống ngươi, thích nghịch ngợm gây chuyện, ta mới thai động, toàn làm ảnh hưởng đến việc phá án..."
Nói đến đây, Nhạc Linh không nhịn được bóp Trương Cửu Dương một cái, trút hết những uất ức trong lòng.
Dạo gần đây, nàng hoặc là tinh thần uể oải, hoặc là cơ thể mệt mỏi, có lúc còn đau bụng khó chịu, luôn mắc phải sai lầm liên tiếp.
"Đã mang thai rồi mà ngươi còn liều mạng thế, có ai mang thai ba tháng mà vẫn cầm đao múa thương với người ta không? Ngươi ngốc hả!"
"Một chức giám phó thôi, chúng ta không cần!"
Trương Cửu Dương càng nói càng tức.
Nhạc Linh chỉ cười nhìn hắn, im lặng không nói.
"Sao vậy, mặt ta có hoa hả? Nhạc Long Hổ, ngươi nghiêm túc cho ta!"
"Trương Cửu Dương, ngươi thật giống một người cha rồi."
Trương Cửu Dương nghe vậy trong lòng có chút vui mừng, vừa định khiêm tốn một phen thì lại nghe tiếng nàng vang lên.
"Nói nhảm lung tung cả lên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận