Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 44: Hòe yêu quỷ lâm

Chương 44: Hòe yêu quỷ lâm.
Chung Quỳ trước mặt, bầy quỷ bình đẳng.
Trương Cửu Dương mặc dù không phải Chung Quỳ, nhưng mang trong mình ăn quỷ thần thông, có thể nói là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn của quỷ vật, chỉ thấy hắn há miệng hút vào, trong bụng tựa như Hoàng Tuyền U Minh, dung nạp khí âm sát từ tám phương.
Mặc dù lão hồ ly oán khí sâu nặng, làm ra vẻ muốn đồng quy vu tận, cuối cùng vẫn bị Trương Cửu Dương nuốt trọn, hút vào bụng.
Lão hồ ly không hổ có sáu mươi năm đạo hạnh, vẫn còn ý định giãy dụa, bụng Trương Cửu Dương có chút phình lên, dường như có vật gì đó đang sôi sục bên trong.
A Lê nháy mắt mấy cái, nghi ngờ hỏi: "Cửu ca, ngươi mang thai?"
Trương Cửu Dương: "..."
Ầm!
Trong bụng phát ra tiếng sấm, nhờ ăn quỷ thần thông, bụng của hắn như một cái lò lửa chuyên thiêu đốt lệ quỷ, chỉ chốc lát sau, động tĩnh của lão hồ ly ngày càng nhỏ, cuối cùng dần dần im bặt.
Bụi về với bụi, đất về với đất, linh hồn ngươi thuộc về ta.
Trương Cửu Dương ợ một cái, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, để A Lê hộ pháp cho mình, chuẩn bị tiêu hóa hoàn toàn bữa ăn khuya đêm nay.
Từng sợi oán niệm xung kích vào đạo tâm của hắn, nếu là trước đây, hắn có lẽ còn hơi khẩn trương, nhưng giờ thì hoàn toàn không hề hấn gì, đạo tâm như một khối thép rèn trăm luyện, mặc cho oán niệm xung kích cũng bất động.
Tối nay hắn chém giết hồ yêu, giải quyết ân oán, trong lòng hào hùng cuồn cuộn, ý chí tăng cao, tâm cảnh cũng đã có sự thăng tiến.
Trong tĩnh tọa, hắn cũng thấy được một chút về cuộc đời của lão hồ ly.
Nó vốn là một con hồ ly đỏ ở núi Lục Bàn ngoài thành Thanh Châu, ngẫu nhiên ăn được sơn tinh nên khai mở linh trí, sau đó tu luyện pháp lực bằng cách hấp thụ ánh trăng, ba mươi năm sau thì bái Bắc Đẩu hóa hình, ban đầu nó chỉ trộm gà vịt để ăn, sau dần thì không nhịn được mà ăn thịt người.
Từ đó trở đi, đã không thể ngăn cản được nữa.
Bất quá vì không gây sự chú ý, nó chỉ ăn thịt những người đi săn hoặc hái thuốc trong núi, mà tần suất cũng không cao.
Cho đến một ngày, con trai duy nhất của nó bị người giết chết, nó mới giận dữ rời núi.
Không biết qua bao lâu, Trương Cửu Dương chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trở nên trong trẻo hơn, đạo bào không gió mà bay, quanh thân pháp lực tràn đầy, dường như đã nhận được không ít lợi ích.
Tu vi của hắn lại một lần nữa tiến bộ, tiếp tục như vậy, đoán chừng khi trăm ngày quan vừa đến, hắn sẽ có thể trực tiếp thử xung kích đệ tam cảnh.
Tốc độ tu hành như vậy, nếu truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ đỏ mắt ghen ghét.
Nhưng trong mắt Trương Cửu Dương lại lộ ra một tia sợ hãi.
"A Lê, chúng ta đi mau!"
Vừa rồi thật là nguy hiểm, hắn trong ký ức của lão hồ ly thấy được một cảnh tượng kinh khủng, ngay tại khu rừng rậm rạp này, ẩn giấu một con hòe yêu đáng sợ!
Hòe yêu đó có một ma lực kinh khủng, bất cứ ai nhìn thấy nó, đều sẽ như mất hồn, nảy sinh ý muốn tự sát, rồi tự tay treo cổ mình trên cây hòe.
Trong số đó, thậm chí còn có những người có tu vi!
Lão hồ ly có được Tạo Súc thuật và luyện dịch quỷ pháp thuật là do tìm được trên người những đạo sĩ bị treo cổ trên cây hòe.
Vừa rồi lão hồ ly bị hắn truy sát không ngừng, cố ý thay đổi phương hướng, chuẩn bị dẫn hắn đến địa giới của hòe yêu kia, mượn đao giết người.
Nghĩ đến đây, Trương Cửu Dương lạnh toát cả sống lưng, may mắn là mình ra tay rất nhanh, nhanh hơn một bước dùng phi kiếm đâm chết lão hồ ly, nếu không kết quả thật khó nói.
Bây giờ hắn cảm thấy khu rừng này âm u, cây cối cao lớn khác thường, cành lá rậm rạp, che khuất phần lớn ánh trăng trên đỉnh đầu.
Gió đêm thổi, xung quanh xào xạc rung động, bóng cây lay động tựa như bầy quỷ dạ hành.
Có một sự lạnh lẽo khó hiểu.
A Lê có chút tiếc nuối nhìn bộ da lông nát bét của lão hồ ly, đáng tiếc không thể cho Cửu ca làm một bộ quần áo, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu lại song đao, chui vào âm ngẫu.
Trương Cửu Dương lập tức đi theo ký ức để quay về, nhưng đi được một đoạn, hắn chợt dừng lại, nhận thấy có điều không đúng.
Sao vẫn chưa rời khỏi khu rừng này?
Trước mặt vẫn là một vùng cây cối mênh mông, dường như vô tận, hoàn toàn không thấy đường ra.
Với tốc độ của hắn, đáng lẽ đã sớm ra ngoài rồi mới đúng.
Chẳng lẽ là quỷ che mắt?
Trương Cửu Dương lắc đầu, chuyện này không thể nào, hiện tại hắn tu hành đã có một chút thành tựu, A Lê càng ở bên cạnh hắn, nếu có quỷ vật che mắt, tuyệt đối không thể không phát hiện được.
Có lẽ là lạc đường?
Rừng núi sâu thẳm, khó phân biệt phương hướng, lạc đường là chuyện thường xảy ra, Trương Cửu Dương cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này.
Hắn vận khí nhảy lên, thân thể bay lên không trung, đạp một cái lên cành cây, nhẹ nhàng lên ngọn cây, nhẹ nhàng như lông vũ, hơi lay động theo gió đêm.
Cuối cùng hắn đã thấy vùng đất hoang phía xa.
Thì ra thật sự là lạc đường, Trương Cửu Dương thở dài một hơi, đổi vị trí rồi rơi xuống đất tiếp tục đi.
Lần này chắc không có vấn đề gì nữa.
Nhưng lại đi thêm một khắc, trước mắt vẫn là bóng cây lay động.
Vù vù!
Gió thổi cây rung, âm thanh không còn yên tĩnh nữa, ngược lại khiến người có một cảm giác lạnh sống lưng, như thể có thứ gì đó bẩn thỉu đang ẩn nấp, rình mò trong bóng tối.
Tay cầm chém quỷ kiếm của Trương Cửu Dương hơi siết chặt.
Đến nước này, hắn có thể xác định mình không phải lạc đường mà là gặp tà ma!
Lần nữa nhảy lên ngọn cây, lần này hắn không còn tiết kiệm pháp lực, mà giẫm lên ngọn cây hướng vùng hoang vu xa xôi mà lao đi, rất nhanh, hắn thấy một cảnh tượng kinh hãi rung động lòng người.
Chỉ thấy những cây cối phía xa... vậy mà đang di động!
Theo hắn di chuyển, những cây cối kia cũng chậm rãi dịch chuyển, lặng lẽ thay đổi phương vị, để hắn càng cách xa lối ra hơn.
Cỏ, thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu tà ma?
Trương Cửu Dương sau lưng lạnh toát, may mà hắn có tu vi bên mình, nếu là người bình thường, dù có là thợ săn dày dặn kinh nghiệm, cũng sẽ sống sờ sờ bị vây khốn ở đây!
Nơi đây nguy hiểm, chạy là thượng sách!
Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, tiếp tục giẫm lên ngọn cây hướng phía xa lướt tới, lại không ngờ không bao lâu sau, trong rừng liền sinh ra màn sương trắng dày đặc.
Sương mù bao phủ cả khu rừng, dù hắn vận pháp lực vào mắt, cũng chỉ nhìn được trong phạm vi mười trượng, xa hơn nữa thì vô cùng mơ hồ.
Thế là hắn lại lạc đường.
"A Lê, có thể tính ra làm thế nào để đi ra đây không?"
Trương Cửu Dương rơi xuống đất, tạm thời nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, đồng thời liên lạc với A Lê.
Một lúc lâu sau, âm ngẫu truyền đến giọng nói mông lung của nàng.
"Cửu ca, ta, ta như không xác định..."
"Chỉ mơ hồ thấy được một con đường, nhưng lại không rõ ràng..."
Trương Cửu Dương lên tiếng: "Không sao, cứ dựa theo trực giác của ngươi đi."
Đến giờ chỉ có thể đánh cược một lần.
Hắn tin tưởng vào khả năng bói toán của A Lê.
"Vâng ạ, Cửu ca, trước đi về phía nam ba trăm bước, rồi sau đó rẽ đông, chú ý phía trước hình như có một cái hào sâu..."
A Lê bắt đầu hướng dẫn, Trương Cửu Dương rút kiếm bước đi, tinh thần căng thẳng, một tay khác bóp kiếm quyết, tùy thời chuẩn bị cho phi kiếm rời vỏ.
Bất quá A Lê hướng dẫn vẫn rất đáng tin cậy, đi không bao lâu, hắn đã cảm thấy xung quanh có vẻ thông thoáng hơn rất nhiều, tinh thần cũng thả lỏng phần nào.
Có vẻ đường đi là đúng.
"Cửu ca, lại rẽ phải, chúng ta sẽ ra được ngay thôi~" A Lê cũng rất vui vẻ.
Trương Cửu Dương gật gật đầu, nhưng khi vừa rẽ sang, toàn thân hắn không khỏi run lên, sững sờ tại chỗ.
Khung cảnh quỷ dị ấy thật đáng sợ, làm người ta rùng mình.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, một cây hòe cao lớn sừng sững đứng đó, cành cây xiêu vẹo như bàn tay của quỷ, đáng sợ nhất là, bên dưới mỗi nhánh cây đều có một thi thể treo lủng lẳng, dày đặc, khẽ lay động trong gió....
Bạn cần đăng nhập để bình luận