Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 109: Nguyệt Thần mị thuật

Chương 109: Mị thuật của Nguyệt Thần
Trương Cửu Dương đi trên đường phố thành Thanh Châu, khác với lần trước là lần này không mưa, tâm trạng của hắn cũng hoàn toàn khác biệt. Tựa như một xiềng xích nặng nề cuối cùng bị chém đứt, cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thuyền nhẹ đã qua Vạn Trùng Sơn.
Trong thức hải, viên Hoàng Tuyền lệnh kia dường như đã tiêu hao phần lớn sức mạnh, lại trở nên ảm đạm, nhưng khác với trước đó là bây giờ nó vẫn giữ lại một năng lực. Trương Cửu Dương chìm ý thức vào trong đó, sau đó liền cảm thấy được giữa thiên địa, mấy lệnh bài khác đang hô ứng lẫn nhau. Không cảm nhận được vị trí, nhưng có thể giao lưu. Giống như group chat ở hậu thế vậy.
Trương Cửu Dương nghĩ ngợi, chọn lệnh bài chữ Canh, chính là lão Thất Táo Bạo Ca.
Sau một khắc, thông qua cái Hoàng Tuyền lệnh thần kỳ này, ý thức của Trương Cửu Dương vượt qua núi sông, từ nam chí bắc thiên địa, xin cùng lệnh bài chữ Canh tiến hành giao lưu nguyên thần.
"Lão Thất, ở đây không?"
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương cũng muốn giao lưu.
Không để Trương Cửu Dương chờ quá lâu, bên kia liền đáp lại, nhưng kèm theo tiếng thở dốc dồn dập. Giọng tà âm quen thuộc kia, khiến Trương Cửu Dương nháy mắt nhớ lại mấy tác phẩm nghệ thuật ở kiếp trước.
"Lão Cửu, chuyện gì?''
Giọng Táo Bạo Ca vẫn táo bạo như vậy, thỉnh thoảng lại kèm theo ba tiếng ‘học’.
Trương Cửu Dương: "..."
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút, cái người tên Nguyệt Thần kia là nam hay nữ, sao mãi không thấy mặt, còn kênh kiệu hơn cả ta, hơi khó chịu."
Nghe vậy, Táo Bạo Ca lập tức hứng thú, không biết nghĩ tới điều gì, tiếng ‘học’ càng thường xuyên hơn.
"Lão Cửu, ngươi không biết, cô nương Nguyệt Thần kia dâm đãng cỡ nào đâu!"
"Giọng nói đó, cái mị thuật đó, mỗi lần hội họp Hoàng Tuyền chỉ cần có nàng, ta về nhà là phải đại chiến một trận để giải tỏa, sướng!"
"Nhưng mà cô nương đó đạo hạnh thực sự rất cao, dưới váy không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái quỳ gối, vậy mà vẫn không ai có thể chiếm được lợi, bọn ta chỉ nên nghĩ thôi, chứ đừng có thật đi tìm khổ ăn..."
Giọng Táo Bạo Ca có chút sợ hãi, như thể từng bị thiệt thòi ở phương diện này.
"Hơn nữa cô nương kia có không ít đồ tốt, đều là kỳ trân dị bảo hiếm thấy trên đời, là khách hàng lớn của Hoàng Tuyền bọn ta đó, mỗi lần nàng xuất hiện, ai ai cũng đổ xô đến rất đông, nếu chọc giận nàng thì thiệt to đấy..."
Táo Bạo Ca không có quá nhiều đề phòng với Trương Cửu Dương, đương nhiên, nói cũng không phải là chuyện cơ mật gì, những chuyện này, dù hắn không nói thì lão Cửu sau này cũng sẽ tự mình biết.
Trương Cửu Dương im lặng ghi nhớ thông tin về Nguyệt Thần, là nữ, am hiểu mị thuật, đạo hạnh cao, thân phận thần bí, có rất nhiều kỳ trân dị bảo... Đây chính là lợi ích từ việc đánh vào nội bộ Hoàng Tuyền.
Trong hồ sơ của Khâm Thiên Giám, tin tức về Hoàng Tuyền thường chỉ đôi ba câu, mà phần lớn vẫn chỉ là phỏng đoán không chứng cứ. Liên quan đến ba nữ trong Hoàng Tuyền, Nguyệt Thần, Huyền Tố và Thái Âm, lại càng không có ghi chép nào. Thế nhưng bây giờ, sau một lần hội họp Hoàng Tuyền, hắn đã mò ra không ít tin tức quan trọng.
"Lão Cửu, thấy ngươi hừng hực thế, lần tới họp mặt có cần Thất ca đây đưa cho ngươi vài cô em không? Yên tâm, chất lượng tuyệt đỉnh, cao to vạm vỡ xương rộng, cực phẩm!"
Biểu cảm của Trương Cửu Dương lập tức đông cứng lại.
Gu thẩm mỹ đặc biệt này thực sự không dám khen, trong nháy mắt, hình tượng Nguyệt Thần hắn vừa dựng lên lập tức sụp đổ.
Có thể khiến lão Thất động lòng đến thế, Nguyệt Thần phải béo đến cỡ nào?
Vội vã kết thúc giao lưu với lão Thất, Trương Cửu Dương do dự một chút, nhớ tới thân ảnh thanh khiết như tiên tử dưới làn khói mây kia, quyết định liên lạc làm quen với Thái Âm một chút. Muốn tạo thành mối quan hệ cho mình, có hai điểm cực kỳ quan trọng, một là trở thành một thể lợi ích chung, hai là giao lưu thường ngày và giữ gìn.
Nhưng lần này, Thái Âm lại chậm chạp không để ý đến hắn.
Trương Cửu Dương đành thôi vậy.
Những người khác hắn tạm thời không muốn liên hệ, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, huống chi hắn thiết lập nhân vật là hung dữ, lạnh lùng, sát khí nặng, chủ động quá cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng ngay khi nguyên thần của hắn chuẩn bị rời khỏi Hoàng Tuyền lệnh, một đạo ý thức giáng lâm, chủ động liên lạc với hắn.
Là lệnh bài chữ Bính - Nguyệt Thần! Trương Cửu Dương hơi chấn động trong lòng.
Trầm ngâm một lát, hắn chọn chấp nhận lời đề nghị giao tiếp của đối phương.
Trong khoảnh khắc, lệnh bài chữ Bính và lệnh bài chữ Nhâm thiết lập một loại liên kết huyền diệu nào đó, có thể giao lưu bằng nguyên thần, đối thoại bằng ý thức.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Tiếng cười lười biếng mà vũ mị, trong trẻo lại mang theo một tia giảo hoạt không dễ phát hiện, như một bình Nữ Nhi Hồng vừa được ủ ấm, chỉ cần ba chén, đã có thể khiến người say tận xương tủy.
"Diêm La phải không? Nghe nói ngươi nóng tính lắm..." Nàng hơi dừng lại, như đang liếm đôi môi đỏ, cười duyên nói: "Có muốn tỷ tỷ giúp ngươi hạ hỏa không?"
Âm thanh ấy tựa như có một ma lực kỳ lạ, tùy ý có thể xuyên thấu vào nơi sâu kín nhất trong lòng người, khơi dậy những dục vọng nhục nhã, dơ bẩn, hay bí ẩn kia. Trương Cửu Dương chỉ cảm thấy huyết mạch trong cơ thể đang sôi trào, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, dục hỏa bị cưỡng ép đè nén ở Bách Nhật Quan Trũng lại có xu thế bộc phát.
Hít sâu một hơi, hắn thầm vận "Trùng Dương chân nhân Kim Quan Ngọc Tỏa Quyết" dần dần làm dịu đi cơn nóng bức kia. Nhưng mà ngay sau đó, giọng Nguyệt Thần lại vang lên, khinh mạn mà hài hước, lại ẩn chứa một tia trêu chọc khó hiểu.
"Lâu vậy không trả lời, không phải là đang nghe giọng tỷ tỷ..."
"Rồi đang làm gì đó chứ... chuyện không nên làm sao."
Trong nháy mắt, cơn khô nóng vừa mới lắng xuống lại có xu thế trỗi dậy.
Trương Cửu Dương ý thức được không ổn, là mị thuật!
Dù sao hắn cũng là người tu đạo, hơn nữa còn tu hành "Trùng Dương chân nhân Kim Quan Ngọc Tỏa Quyết" trăm ngày quan vững như bàn thạch, sao có thể không chịu nổi đến vậy? Thảo nào lão Thất lại kiêng kỵ nàng đến thế, chỉ mị thuật này thôi, đã rất hãi hùng rồi!
Hắn tranh thủ thời gian tưởng tượng đến dáng vẻ của Nguyệt Thần, cao lớn vạm vỡ xương rộng, cao tám thước, nặng như núi Thái Sơn, lại cố ý nũng nịu nói chuyện... Trong khoảnh khắc, cảm giác mê hoặc biến mất.
"Cút." Trương Cửu Dương lạnh lùng nói.
Nguyệt Thần vì vậy mà giật mình, sau đó cười ha hả không ngớt, nói: "Diêm La thật là bá đạo, thiếp thân chỉ là trêu chọc ngươi một chút thôi, sao lại giận thật thế?"
Nàng đã thu hồi mị thuật, nhưng cho dù thế, âm thanh vẫn có một cảm giác quyến rũ trời sinh, tê dại đến tận xương, làm lòng người chập chờn. Trong lòng Trương Cửu Dương có chút sợ hãi.
Nguyệt Thần này, hóa ra đang dùng mị thuật để dò xét lai lịch của hắn, nếu hắn không đứng vững, tất nhiên sẽ bị xem thường, thậm chí là miệt thị.
"Có gì nói nhanh, có rắm thì thả." Giọng hắn càng trở nên băng lãnh, thậm chí xen lẫn sự tức giận khó kìm chế.
Nguyệt Thần không hề tức giận, cười nói: "Nghe danh Diêm La có thể sai khiến vạn quỷ, thiếp thân vô cùng ngưỡng mộ, chỗ ta có một số bảo vật có thể tăng thực lực quỷ vật, không biết Diêm La đại nhân có hứng thú không?"
"Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn ngươi... tương lai dẫn dắt vạn quỷ, giúp ta một lần, thế nào?"
Giọng Trương Cửu Dương vẫn đạm mạc.
"Vậy phải xem bảo vật của ngươi thế nào."
"Ha ha, thiếp thân sao có thể để Diêm La đại nhân thất vọng được, cho dù ngài muốn nô gia tự mình hầu hạ, cũng không phải không thể -"
Trương Cửu Dương trực tiếp kết thúc lần liên lạc này.
Ý thức của hắn rời khỏi Hoàng Tuyền lệnh, ánh mắt lộ ra một tia cười lạnh.
Nguyệt Thần thật không đơn giản, trong miệng một câu thật cũng không có, vừa mới trao đổi nhiều như vậy, không chỉ không để lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào, mà còn không chút dấu vết tìm hiểu hắn.
Ban đầu bày ra bộ dáng nữ vương muốn chiếm thế chủ động, phát hiện hắn không bị mị thuật mê hoặc, hơn nữa mười phần bá đạo cường thế, liền lập tức thay đổi sách lược, chủ động đặt mình vào thế yếu, một bộ dạng ủy khuất cầu toàn.
Thật sự là biết nắm thóp đàn ông.
Trương Cửu Dương lắc đầu, lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trên là những thông tin liên quan đến người trong Hoàng Tuyền mà hắn thu thập được. Ví như Song Diện Phật là Phật môn, đa mưu túc trí, Tinh Thần bí thuật, rất nhiều đồng nam đồng nữ đỉnh đầu. Họa Bì Chủ thì âm tàn, mang thù, độc nhãn, đạo họa bì, có da mặt Gia Cát Vũ. Hắn nghĩ nghĩ, lại thêm cho lão Thất một nhãn hiệu - háo sắc, gu thẩm mỹ đặc biệt. Nguyệt Thần thì thêm mị thuật, hải vương và phú bà ba nhãn hiệu này. Nhãn hiệu của Thái Âm chỉ có một, tiên tử.
Còn về thiên can thứ năm Huyền Tố và người thần bí nhất Thiên Tôn, như trước vẫn là trống không.
Gấp sổ lại, Trương Cửu Dương mỉm cười.
Đã hắn gọi Diêm La, vậy quyển sách này, về sau sẽ gọi "Sinh Tử Bộ" đi.
Hắn vừa đi về nhà, vừa khẽ hát một giai điệu nào đó.
"Xuyên rừng biển, khóa tuyết nguyên, khí trùng Hán Hương!"
"Trữ hào tình tráng chí diện đối quần sơn..."
Một bóng người bay về phía hắn, dường như đã chờ đợi từ lâu.
A Lê nhào vào lòng hắn, đầu dụi tới dụi lui, giống như một con thú con thấy người thân, vô cùng vui vẻ. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi: "Cửu ca, ngươi hát là cái gì vậy?" Trương Cửu Dương mỉm cười, nói: "Đánh hổ lên núi." Sau bảy ngày, kinh đô, Bạch Hổ các. Nhạc Linh chưa mặc giáp trụ, chỉ mặc một bộ chiến bào màu đỏ, dáng vẻ uyển chuyển thẳng tắp, mái tóc dài như thác nước buộc thành đuôi ngựa, giữa mày một điểm đỏ như ngọn lửa rực rỡ. Đây là nàng tự phong pháp nhãn. Không chỉ phong pháp nhãn, còn dùng một miếng vải đen che mắt lại, tay cầm Long Tước đao chưa rút ra, ngọc lập giữa lá thu bay, sát khí đập vào mặt. Ở đối diện nàng là hơn mười vị mặc áo giáp, cầm binh khí tinh nhuệ, mỗi một người đều là tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm trận mạc, là những kẻ kiêu binh ngạo tướng trong quân Phẩn Châu. Nhưng lúc này bọn họ nhìn Nhạc Linh ánh mắt lại tràn đầy sợ hãi. "Tiếp tục, ai có thể làm ta lùi một bước, thưởng ngàn vàng!" "Ai làm ta bị thương, thưởng vạn vàng!" Các binh sĩ nghe thấy phần thưởng lớn như vậy, cuối cùng cũng bị kích thích đấu chí, liều mạng bất chấp đau đớn, giơ đao thương xông lên chém giết. Nhạc Linh chỉ dựa vào thính lực và võ nghệ ngàn rèn, bộ pháp phiêu dật, luôn tránh được đao binh trong gang tấc, tìm ra sơ hở trong trận. Đao pháp của nàng đại khai đại hợp, vung bút thành văn như linh dương móc sừng, đạt đến đỉnh cao, Long Tước đao dù chưa ra khỏi vỏ, trong tay nàng như một con giao long lật mình, một mãnh hổ xuống núi. Chỉ trong chốc lát, mấy chục binh sĩ nghiêm chỉnh huấn luyện lại ngã dưới đao của nàng, dù mặc áo giáp, nhưng lực của Nhạc Linh quá lớn, qua lớp áo giáp vẫn đau nhức. Nàng tháo miếng vải đen che mắt, chậm rãi mở đôi mắt trầm tĩnh sáng ngời, khí khái anh hùng ngút trời. "Nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục." Nghe vậy, các binh sĩ đều lộ ra vẻ cười khổ. Minh Liệt hầu vì vụ án Quỷ Vương Thanh Châu, bị bệ hạ phạt cấm túc một tháng tại Khâm Thiên Giám, trong thời gian này nàng dường như tâm trạng rất tệ, thường xuyên hành hạ bọn họ luyện tập. Võ nghệ của Minh Liệt hầu siêu phàm nhập thánh, sao họ có thể chống lại, dù phong pháp nhãn, bịt kín mắt cũng không phải đối thủ. May mà Minh Liệt hầu đôi khi cũng chỉ điểm võ công cho bọn họ, cũng không thể coi là chịu đòn vô ích. "Chờ một chút." Lúc bọn họ đang nghỉ ngơi chuẩn bị đứng dậy tiếp tục bị đánh, Nhạc Linh đột nhiên mắt sáng lên, giọng nói hiếm thấy có chút kích động. Tiểu Khánh Kị cưỡi gió mà đến. "Ta đến đưa tin cho chủ nhân nhà ta!" Trong mắt nàng hiện lên vẻ vui mừng, Khánh Kị có thể đến đưa tin, có nghĩa Trương Cửu Dương đã trở lại! Quả nhiên, nàng mở thư, trên đó chỉ có một chữ quen thuộc: "An." Phía dưới vẽ mặt Trương Cửu Dương, vẻ đắc ý, dáng vẻ ta lợi hại, tuy chỉ là vài đường nét phác thảo đơn giản, vẫn sống động như thật. Khóe miệng nàng bất giác nở nụ cười, cả người như trút được gánh nặng, đến cả đôi mày sắc bén cũng trở nên nhu hòa. "Gã này, cũng không biết viết thêm vài câu." Nàng gấp thư lại, cất vào lòng. "Tướng quân, chúng ta còn luyện không?" Một binh sĩ cẩn thận hỏi. Nhạc Linh liếc họ một cái, cười nói: "Không cần, cho các ngươi nghỉ mấy ngày, mỗi người thưởng mười vàng, đi nghỉ ngơi cho tốt." Các binh sĩ nhao nhao kích động nói: "Đa tạ tướng quân!" Nhạc Linh liền đi ngay đến viện của Gia Cát Vân Hổ giám chính, không khách khí chút nào nói: "Ta phải đi Thanh Châu một chuyến ngay lập tức, cho ta mượn Tuyết Long câu một chút." Gia Cát Vân Hổ vội vàng cất cuốn "Nhục Bồ Đoàn" giấu dưới mặt bàn, uống trà giả bộ trấn định, lắc đầu nói: "Không được, bệ hạ nói, ngươi nhất định phải —" "Nếu không ta sẽ nói cho mọi người biết, ngươi lén đọc —" "Tướng ở ngoài, quân lệnh có thể không nhận sao!" Gia Cát Vân Hổ lập tức đổi giọng. Nhạc Linh cười như không cười nói: "Nhưng đây là kinh đô mà." "Ngoài hoàng cung cũng tính là bên ngoài mà, đương nhiên, lời này không được nói lung tung... " Gia Cát Vân Hổ giơ ba ngón tay lên, nói: "Ba ngày, ta chỉ có thể giúp ngươi che giấu ba ngày." "Năm ngày." "Bốn ngày." "Thành giao." Nhạc Linh cười nói: "Đa tạ, nhưng ta còn muốn mượn ngươi một thứ." "Thứ gì?" "Hũ rượu ngự tứ trăm năm của bệ hạ ——" "Tuyệt đối không được!" "Nhục Bồ Đoàn." ". . . Cho ta nửa vò đi." "Thành giao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận