Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 7: thịt heo

Chương 7: Thịt heo
Bảy ngày sau.
Trương Cửu Dương ngồi xếp bằng trên phiến đá xanh, tắm mình trong ánh mặt trời mới mọc, kết thúc buổi tu luyện Chung Ly Bát Đoàn Cẩm hôm nay, mở mắt ra, con ngươi đen trắng rõ ràng, càng thêm trong trẻo có thần.
Trong cơ thể, luồng nhiệt lưu kia đang chậm rãi lớn mạnh, thân thể hắn cũng đang trở nên cường tráng hơn, mỗi lần tu luyện xong, đều có thể cảm nhận được thể phách biến hóa, tuy nhỏ bé nhưng lại như nước chảy nhỏ giọt thấm lâu.
Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm hắn đều nghe thấy tiếng cầu nguyện của Vương thẩm, trong đầu bức chân dung Chung Quỳ đang quỳ, sau khi nuốt vào từng sợi hương hỏa, trở nên càng thêm linh khí, sắc thái cũng dần dần lan rộng.
Đáng tiếc, vì hương hỏa quá ít, bức chân dung cũng không thể hiện ra thêm nhiều điều thần dị.
Nhưng Trương Cửu Dương có một loại dự cảm, chờ hắn hấp thu đủ hương hỏa, bức chân dung sẽ lộ ra bí mật thật sự.
Trong thời gian này, hắn đã thử tự mình dâng hương cho Chung Quỳ, nhưng vô ích, dùng tiền nhờ người khác dâng hương cũng không được, dường như chỉ có người có tâm thành mới có thể khiến hương hỏa được thần minh tiếp nhận.
Nói cách khác, muốn nhanh chóng để lộ bí mật của chân dung, hắn cần phải giúp Chung Quỳ Thiên Sư tiến hành tuyên truyền, phát triển tín ngưỡng.
Được thôi, hay là muốn làm thầy mo.
Vì vậy hôm nay Trương Cửu Dương quyết định mở hàng lại, bày quầy bán bói toán.
Hắn đặc biệt chọn một chỗ rất xa so với cây cầu đá trắng, vừa dọn xong đồ nghề, vậy mà đã có người tới."Tiểu Cửu, ngươi giúp ta tính toán, tài vận của ta ra sao?"
Một ông lão tóc trắng phơ bước lên hỏi trước.
Trương Cửu Dương nhìn đôi tay run rẩy của ông ta, cùng với những nếp nhăn sâu trên mặt, không nhịn được an ủi: "Đại gia, nhìn từ tay của ngài, cái tài vận này nha, còn ở sau đầu cơ."
Đại gia cho mấy đồng tiền, vui vẻ đi mất.
Không bao lâu sau, lại có người đến xem bói, thậm chí còn xếp hàng, khác hẳn với cảnh không một bóng người đến trước đây."Tiểu Cửu, Vương thẩm đều nói với chúng ta, ngươi thật là có bản lĩnh, đã chữa lành cho chồng của bà ấy bị trúng tà ma bệnh!"
"Nhanh cho ta tính toán, năm nay có cưới được vợ không?"
"Còn có ta, ta muốn mua đồ trừ tà, gần đây luôn cảm thấy âm sưu sưu..."
Trương Cửu Dương lúc này mới hiểu, thì ra mấy ngày nay Vương thẩm đã giúp hắn tuyên truyền, bà ấy bán thịt trong huyện, là người hào sảng trượng nghĩa, rất có uy tín, lại thêm chuyện trúng tà trừ quỷ vô cùng thu hút, cho nên đã sớm lặng lẽ lan truyền trong huyện.
Bây giờ ai mà không biết, Lâm mù lòa có một vị cao đồ, thanh xuất vu lam mà thắng với lam.
Mỗi ngày kết thúc công việc, Trương Cửu Dương mệt mỏi đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, tiền kiếm được chỉ là phụ, mỗi người đến xem bói, hắn đều sẽ đưa một tấm chân dung Chung Quỳ, cũng không biết họ có làm theo yêu cầu mà đi dâng hương hay không.
Ừm, có lẽ còn phải kết hợp với câu chuyện về Chung Quỳ để tiến hành tuyên truyền.
Ví dụ như Chung Quỳ bắt quỷ, Chung Quỳ gả muội, nếu có thể lan truyền trong dân gian, thì không cần hắn tuyên truyền, người dân tự động sẽ đi dâng hương tế bái, khẩn cầu che chở.
Bất quá, việc này cần phải có kế hoạch kỹ càng, tạm thời không thể gấp được.
Trương Cửu Dương thu dọn đồ nghề, chuẩn bị về nhà, những ngày này hắn càng hòa nhập vào thị trấn nhỏ dân phong thuần phác này, chuyện nữ quỷ gì đó đã bỏ xa phía sau, hắn chỉ muốn có cuộc sống tốt cho mình."Tiểu Cửu, khoan hãy đi."
Giọng nói quen thuộc vang lên, Trương Cửu Dương nhìn lại, thì ra là Vương thẩm, bà ấy đang đứng dưới bóng cây, trên tay cầm theo một miếng thịt heo lớn màu mỡ."Tiểu Cửu, thẩm trước đó nói rồi, muốn cho con thịt ngon."
Dừng một chút, khuôn mặt mập mạp của bà ấy nở nụ cười, nhấn mạnh: "Đây là thịt heo ngon nhất đấy, thẩm đặc biệt giết đưa cho con, mau cầm cất đi."
Miếng thịt kia hoa văn rõ ràng, bóng bẩy, dường như vừa giết không bao lâu."Thẩm, không cần đâu, tiền của con đưa đủ rồi —"
"Con nhất định phải nhận lấy."
Vương thẩm đột nhiên thu lại nụ cười, đôi mắt đen sẫm yên lặng nhìn hắn, gằn từng chữ.
Trương Cửu Dương nhíu mày, hắn không thích kiểu mệnh lệnh này, nhưng nghĩ đối phương cũng có ý tốt, nên không nói gì, tiến lên nhận lấy thịt.
Vương thẩm lần nữa nở nụ cười, nói: "Trời nóng, thịt dễ hỏng, nhớ về nhà ăn ngay."
Nói xong, bà ấy quay người rời đi, dáng đi lại khập khiễng.
"Thẩm, chân của người sao thế?"
Vương thẩm dừng lại, hơi liếc mắt nhìn, cười nói: "Không sao, chỉ là lúc mổ heo bị nó đạp trúng thôi."
Nhìn bóng dáng bà ấy dần khuất xa, Trương Cửu Dương khẽ nhíu mày, quan sát miếng thịt heo trên tay, mỡ màu vàng nhạt tỏa ra một mùi tanh khiến người ta buồn nôn...
Đêm xuống.
Trương Cửu Dương vẫn chưa về nhà, mà đến phía đông huyện, nơi này tương đối vắng vẻ, có ít hộ gia đình, nhà của Vương thẩm ở ngay chỗ này.
Nhìn từ xa, cửa nhà treo hai ngọn đèn lồng đỏ, ánh sáng yếu ớt nhảy múa trong bóng đêm, ẩn ẩn hiện hiện.
Trương Cửu Dương gõ cửa, nhưng không ai trả lời, hắn nhẹ nhàng đẩy, cửa lớn từ từ mở ra, vậy mà không khóa.
Một mùi máu tươi xộc vào.
Điều này không có gì lạ, Vương thẩm lấy mổ heo làm nghề, trong nhà cũng nuôi rất nhiều heo, có mùi máu tanh là chuyện bình thường, nhưng kỳ lạ là, nhà Vương thẩm nuôi nhiều heo như vậy, mà xung quanh lại không nghe thấy một tiếng heo kêu nào, im lặng đến lạ thường.
Một con chó béc giê lớn đang gục ở đó, nó tên là Đại Tráng, Vương thẩm thường xuyên cho nó ăn thịt heo và xương heo, nuôi nó béo tốt, vô cùng hung dữ.
Nhưng bây giờ, ngay cả khi Trương Cửu Dương đi đến bên cạnh, nó cũng không hề sủa tiếng nào.
Dùng tay chạm vào, ánh mắt Trương Cửu Dương ngưng tụ, vì dưới bụng con chó lại bị xé một lỗ lớn, nội tạng bên trong đã không cánh mà bay.
Mà trong miệng chó, ngậm một mảnh quần áo dính đầy máu.
Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, tiếp tục đi lên phía trước.
Đi ngang qua chuồng heo, hắn phát hiện nơi đó càng thêm tanh máu, nội tạng văng tứ tung, máu me be bét, ngay cả những con heo nhỏ vừa mới sinh cũng bị giết chết.
Cộc! Cộc! Cộc!
Từ trong phòng chính, một tiếng dao phay chặt thịt đột ngột vang lên, không nhanh không chậm, xuyên qua ánh nến mờ nhạt, trên cửa sổ giấy hắt ra một bóng người mập mạp.
Trương Cửu Dương im lặng siết chặt cành liễu trong tay, chậm bước chân, từ từ tiến lên.
Trên cửa sổ giấy có lỗ thủng, hắn ghé mắt cẩn thận nhìn vào trong, đập vào mắt trước hết chính là Vương thẩm đang chặt thịt.
Trên mặt của bà ấy dính đầy máu, trên thớt đã đầy thịt băm, bên cạnh còn đặt một bàn... tay người.
Trương Cửu Dương lập tức cảm thấy buồn nôn, nhưng điều buồn nôn hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Vương thẩm vén quần lên, để lộ một bắp chân bị mất một miếng thịt, rồi dùng dao phay cắt một miếng ở đó, cả quá trình diễn ra vô cùng bình tĩnh, phảng phất như cái bắp chân đang chảy máu đó không phải của bà.
Không nghi ngờ gì nữa, Vương thẩm đã bị con quỷ kia nhập, còn chồng của bà ta thì có lẽ đã...
Chẳng lẽ tấm chân dung Chung Quỳ kia không trấn áp được ác quỷ sao?
Trương Cửu Dương rất nhanh đã tìm ra câu trả lời, chỉ thấy trên vách tường ở chính giữa dán tấm chân dung Chung Quỳ, bây giờ chỉ còn một nửa, còn bị một vết máu đỏ sậm thấm vào.
Trong truyền thuyết dân gian, máu kinh nguyệt của phụ nữ, chính là thứ âm độc nhất, có thể làm mất linh các pháp khí đạo gia hoặc một số tượng thần đã khai quang.
Bởi vậy, một số đạo sĩ cực đoan, thậm chí còn chuyên đi mua băng vệ sinh của phụ nữ về chế thành pháp bảo.
Trương Cửu Dương trong nháy mắt hiểu ra, con quỷ kia đã thừa cơ nhập vào người Vương thẩm khi bà ta đi ra ngoài, sau đó dùng máu kinh của Vương thẩm làm ô uế chân dung, cuối cùng hoàn toàn khống chế bà ta.
Còn về miếng thịt heo mà Vương thẩm đưa hôm nay, không nghi ngờ gì nữa... chính là của chồng bà ta."Ngươi không cứu được hắn, trừ khi nói cho ta biết Lỗ Diệu Hưng ở đâu?"
Trương Cửu Dương nhớ lại lời uy hiếp của nữ quỷ đêm đó, trong lòng bùng lên một cơn giận dữ.
Nữ quỷ sở dĩ muốn mình ăn thịt, đơn giản chỉ là để giễu cợt và khoe khoang, người mà ngươi muốn bảo vệ, cuối cùng không phải cũng bị ta giết sao, thậm chí ta còn muốn đùa bỡn ngươi bắt ăn thịt hắn.
Nói không chừng ngày mai còn muốn hỏi xem ăn có ngon không...
Trương Cửu Dương siết chặt cành liễu, ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
Mẹ nó, lão tử ăn ngươi!
Cô~
Vừa vặn, bụng lại đói....
Bạn cần đăng nhập để bình luận