Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 127: Nửa đêm câu long

Chương 127: Nửa đêm câu rồng
Tại Trương Cửu Dương nói ra ba chữ Hoàng Ma Thần này, sắc mặt ông lão hơi đổi. Hắn còn muốn nói điều gì, mi tâm Trương Cửu Dương lại đột nhiên hiện ra một đạo vết dọc hình con ngươi, tách ra từng đạo kim quang, chiếu rọi lên người lão giả.
“Pháp Nhãn!” Lão giả kinh hô một tiếng, chiếc áo hoàng y trên thân nháy mắt biến thành vảy cá, cả người biến thành một con hoàng thần ngư dài ước chừng mấy trượng, nặng đến mấy trăm cân.
Cái gọi là lão Hoàng, chính là Hoàng Ma Thần.
Trương Cửu Dương thu hồi kim quang Pháp Nhãn, hắn mới một lần nữa biến trở về hình người, trong mắt vẫn còn vẻ kinh sợ, cung kính hành lễ nói: “Nguyên lai là tu ra Pháp Nhãn tiên sư, tiểu yêu có mắt không biết Thái Sơn, mong tiên sư chớ trách!”
Trương Cửu Dương lắc đầu.
“Ngươi ngay từ đầu liền biết ta là tu sĩ, cho nên mới hiện thân gặp nhau, về sau cố ý dẫn dụ ta phát hiện thân phận của ngươi, đối với ngươi sinh ra đồng tình cùng hảo cảm, để dễ ra tay giúp ngươi diệt trừ vị khách không mời kia, có phải vậy không?”
Vô luận là lúc leo lên động tác nhanh nhẹn, hay tốc độ câu lên hoàng thần ngư, cùng việc tự xưng lão Hoàng, mặc áo hoàng y, nói Hoàng Ma Thần già rồi, đều là cố ý dẫn dụ. Lão giả sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng nói: “Tiên sư thần mục như đuốc.”
“Ha ha, ngươi đúng là biết diễn kịch nha, tựa như vị thư sinh gặp phải vài chục năm trước, chỉ tiếc ngươi đánh sai chủ ý rồi.” Trương Cửu Dương không tiếp tục để ý hắn, mà là tiếp tục lẳng lặng thả câu.
Hoàng Ma Thần nghe uy phong, kỳ thực chẳng qua chỉ là một con cá vàng tinh, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng sắp hết thọ, không còn sống được bao lâu nữa. Trương Cửu Dương đã sớm thông tin với Nhạc Linh, hiểu rõ được rất nhiều tin tức liên quan tới vị Hoàng Ma Thần này.
Khâm Thiên Giám năm đó đối với việc Quy Hạp khẩu nhiều vụ tàu đắm do va vào đá ngầm còn nghi hoặc, cảm thấy có lẽ không phải là thiên tai, mà là có tà ma đang nhấc lên sóng gió, thông qua việc ăn người để tăng tiến đạo hạnh.
Lúc đó người của Khâm Thiên Giám đều chuẩn bị tra rõ, kết quả thật đúng lúc, năm đó vị trạng nguyên ở thi đình tâu với tiên đế về chuyện Hoàng Ma Thần bình an đưa đò qua sông, tiên đế vừa mở kim khẩu, liền phong thật nó là Hoàng Ma Thần.
Thêm vào nơi đó đột nhiên sóng yên biển lặng, bách tính cũng hết lời ca ngợi Hoàng Ma Thần, lòng quân cùng lòng dân cùng hướng, thành ra Hoàng Ma Thần được miễn tội.
Cho đến khi tiên đế băng hà, Khâm Thiên Giám nghĩ đến việc điều tra lại vụ án cũ, nhưng Hoàng Ma Thần lại phi thường thông minh, hắn nuôi đám trứng cá của mình béo tốt, thu hút rất nhiều người đến đây thả câu. Trong đó không ít đều là con em quyền quý thích câu cá. Hoàng Ma Thần liền để cho đám trứng cá cá con của mình bị những người có tiền kia câu đi, rồi lại vào mộng trò chuyện, từ đó thiết lập nên một loại quan hệ bí ẩn.
Không có tiền không có thế? Xin lỗi, đến cá còn câu không lên.
Cứ như vậy, hắn thiết lập nên một tầng lưới bảo hộ vô hình, quyền lực của Khâm Thiên Giám tuy lớn, nhưng cũng không thể hoàn toàn không màng triều chính, rất nhiều đại thần mượn danh tiên đế, ngấm ngầm cản trở điều tra vụ án Hoàng Ma Thần. Thêm vào việc Hoàng Ma Thần về sau càng làm việc càng kín kẽ, nên Khâm Thiên Giám cũng chỉ có thể cố hết sức mà thôi.
“Tiên sư, ta có chút tâm tư nhỏ, nhưng cũng không có lớn lao gì nha, ngược lại là thứ nghe nói nhập Hoàng Ma bãi kia, gây sóng gió, còn ăn người!”
“Ăn người?”
“Đúng vậy, ngài không biết, một đoạn thời gian trước, mấy người câu cá ở đây đều bị sóng nước cuốn vào, lúc vớt được, thi thể chỉ còn lại mấy bộ xương, bị gặm đến sạch sẽ!” Hắn kích động nói: “Lão phu vô năng, nhưng vẫn nhận được sự cung phụng của bách tính nhiều năm, vì diệt trừ kẻ này, mới phải dùng đến hạ sách này, hy vọng có thể có được sự đồng tình của tiên sư, xuất thủ hàng ma, trả lại cho bách tính một cái thái bình!” Hắn nói năng chính nghĩa, hùng hồn, tình cảm dạt dào.
Nhưng Trương Cửu Dương lại bất vi sở động, mà là nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, nói: “Chân tướng rốt cuộc thế nào, để ta câu nó lên, hỏi một chút sẽ biết.”
Thời gian từng chút trôi qua, mắt thấy hoàng hôn đã tới, lưỡi câu vẫn không nhúc nhích gì.
Trương Cửu Dương khẽ nhíu mày.
Hoàng Ma Thần đột nhiên nói: “Tiên sư, tên kia ăn cá vàng ở đây, đã không còn hứng thú với dê bò thịt thông thường, ngươi dùng cái này làm mồi sẽ không câu được.”
“Ồ? Ngươi có biện pháp gì?”
“Chi bằng dùng cá vàng trong thùng này làm mồi đi.”
Trương Cửu Dương liếc hắn một cái, đột nhiên cười nói: “Cá vàng… Ngươi không phải chính là con cá vàng lớn nhất sao?”
Hoàng Ma Thần nghe vậy khẽ giật mình, sau đó ánh mắt lộ ra một tia kiên quyết, liền từ trên thân móc xuống một mảng huyết nhục lớn, âm vang nói: “Nếu như có thể dùng thịt lão phu diệt trừ yêu này, trả lại cho nơi đây một cái thái bình, vậy lão phu tiếc gì thân này?”
Trương Cửu Dương mỉm cười, nói: “Bội phục, bội phục.”
Hắn đưa tay nhận lấy miếng huyết nhục đang ngọ nguậy kia, treo vào trên lưỡi câu đặc chế, tiếp tục thả câu.
Bóng đêm từng chút một buông xuống, trên mặt nước bắt đầu càng thêm bất ổn.
Dưới ánh trăng, bọt nước cuồn cuộn, loạn lưu như chạy, còn kèm theo vô số ám lưu, trong chốc lát, còn tưởng rằng đang câu cá ở trên biển. Không biết qua bao lâu, dưới đáy nước đột nhiên vang lên một đạo thanh âm kỳ dị. Như tiếng trâu nhưng không phải trâu, thâm trầm, nặng nề, lộ ra một loại hung hãn cùng bá khí vô hình.
Soạt!
Nước sông trong chốc lát càng mãnh liệt hơn mấy phần, dưới nước tạo thành từng vòng xoáy, phảng phất có quái vật khủng bố nào đó đang lặng lẽ lấy hơi.
“Tiên sư, nó đến rồi!”
Hơi thở Hoàng Ma Thần bắt đầu trở nên có chút gấp gáp, dường như đang khẩn trương.
Trương Cửu Dương mở ra Pháp Nhãn ở mi tâm, nhưng bởi vì cách quá xa, thêm vào mặt nước ngăn cản, chỉ có thể mơ hồ thấy có một con quái vật hình thể khổng lồ, đầy vảy giáp đang chạy thẳng tới lưỡi câu của hắn. Rõ ràng, huyết nhục của Hoàng Ma Thần có tác dụng.
Ầm ầm!
Trên bầu trời chợt vang tiếng sấm rền, xung quanh cuồng phong gào thét, có mùi tanh tưởi bốc lên.
Tí tách!
Trong nháy mắt, mưa đã bắt đầu rơi.
Tay cầm cần câu của Trương Cửu Dương vẫn không nhúc nhích gì, rốt cuộc, quái vật kia đã cắn câu, tuy nuốt vào huyết nhục của Hoàng Ma Thần, nhưng cũng bị lưỡi câu đặc chế đâm rách da thịt.
Rống!
Một tiếng rống khủng bố vang lên từ đáy nước, xung quanh gió nổi mây phun.
Trương Cửu Dương bỗng nhiên phát lực, bắp thịt cánh tay cuồn cuộn, thần lực có thể kéo đổ liệt mã nhưng vẫn không thể bù lại con quái vật dưới nước kia, thân thể từ từ bị kéo về phía trước. Mắt thấy phía dưới chính là vách đá lơ lửng, sắp bị kéo vào trong nước.
“Lão Hoàng, cùng nhau hỗ trợ kéo!”
Ánh mắt Hoàng Ma Thần khẽ động, tiến lên phía trước nói: “Tốt, ta giúp ngươi...”
Sau một khắc, trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, đột nhiên từ phía sau Trương Cửu Dương đẩy mạnh, la lớn: “Ta giúp ngươi đi gặp nó!”
Trương Cửu Dương bị rơi xuống nước, giữa không trung quay người nhìn về phía Hoàng Ma Thần, ánh mắt lại khác thường bình tĩnh, chậm rãi lộ ra một nụ cười. Nụ cười đó khiến Hoàng Ma Thần trong lòng sinh ra một cảm giác lạnh lẽo không hiểu.
Phù phù!
Cho đến khi bóng dáng Trương Cửu Dương rơi vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo trong lòng Hoàng Ma Thần mới dần dần tan đi, hắn che miệng vết thương của mình, tiện tay cầm một con cá vàng cắn đứt đầu, uống từng ngụm máu cá tanh hôi.
“Tiểu tử, tu ra Pháp Nhãn thì đã sao?”
“Miệng còn hôi sữa, gia gia ăn muối còn nhiều hơn cơm ngươi ăn!”
“Một mình ngươi ở đệ tam cảnh, xuống nước gặp nó hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng có thể tu ra Pháp Nhãn, nhất định là đệ tử chân truyền của đại phái, ngươi chết, tự nhiên sẽ có sư phụ sư bá của ngươi báo thù cho ngươi...” Ngay từ đầu, hắn đã chưa từng đặt hy vọng vào Trương Cửu Dương, mà là dùng Trương Cửu Dương làm mồi, nghĩ câu ra tu sĩ lợi hại hơn.
“Đương nhiên, tốt nhất là các ngươi lưỡng bại câu thương!”
Nhớ đến con quái vật chiếm đoạt thủy vực của mình, trong mắt Hoàng Ma Thần ngoài oán hận, còn lộ ra một tia tham lam.
Nếu như có thể ăn con quái vật kia, vậy thì mình không những có thể kéo dài số mệnh, còn tăng lên pháp lực rất nhiều!
Trong nước.
Trương Cửu Dương vẫn không có chút bối rối, kỳ thực hắn đã sớm biết bản thân thuần đấu sức không cách nào thắng nổi con quái vật kia, từ đầu đã muốn xuống nước một chuyến. Câu cá, chỉ là để trước tiên dụ nó ra, tránh đả thảo kinh xà.
Tiện thể thử xem chân diện mục của Hoàng Ma Thần.
Cần câu trong tay kéo hắn bơi đi nhanh chóng, đây là lần thứ hai hắn xuống nước, lần trước là vụ án Vân Nương, suýt chút nữa bị chết đuối trong nước. Hiện tại hắn lại không hề hoang mang, vận dụng tránh nước chú học được trong sách Tẩu Âm, còn có nhã hứng nhìn ngắm hoàn cảnh dưới nước. Phía trước có một cái đuôi thật dài, khuấy động đáy nước long trời lở đất. Không biết chạy bao lâu, đối phương tựa hồ cuối cùng mất kiên nhẫn, dừng lại. Trương Cửu Dương mỉm cười, cũng không định chiến đấu, bởi vì Long Nữ sớm đã nói cho hắn biết thân phận của đối phương.
Rống!
Hai con ngươi đỏ thẫm chậm rãi quay lại, như hai ngọn đèn lồng dưới đáy nước, vảy đen như lưỡi đao sắc bén.
Trên đầu mọc ra song giác, thân dài gần mười trượng, tỏa ra vẻ uy nghiêm bẩm sinh.
Đây rõ ràng là một con rồng, một con ấu long!
Dù đã biết trước, nhưng khi Trương Cửu Dương ở khoảng cách gần tiếp xúc với rồng ở dưới nước, vẫn có một loại rung động xuất phát từ sâu trong linh hồn. Phảng phất như gặp phải thiên địch của chuỗi thức ăn. Nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh lại, dùng pháp lực truyền âm.
“Này, ta là bạn của tỷ tỷ ngươi Ngao Ly, nàng bảo ta đến chiếu cố ngươi một thời gian.” Long nữ nhờ hắn giúp, chính là để ý đến đứa em gái bỏ nhà ra đi, còn bản thân nàng vì một vài chuyện mà tạm thời không thể phân tâm. Nàng đoán em gái bơi đến Bãi Hoàng Ma, nên bảo Trương Cửu Dương đến đó tìm rồi chăm sóc một thời gian ngắn, sau đó đưa về Vân Mộng Trạch. Nghe đến hai chữ Ngao Ly, cặp mắt đỏ au của ấu long hơi dao động, miệng rộng cũng khựng lại. "Được rồi, đi theo ta đi, trên bờ còn một lão già kia cần thu thập." "Lát nữa cho ngươi thêm đồ ăn." Trương Cửu Dương thả cần câu, quay người bơi đi. Nhưng hắn không thấy rằng, sau lưng hắn, ánh mắt con ấu long lại càng lộ ra vẻ khát máu và ngang ngược, sau một hồi do dự ngắn ngủi, nó đột nhiên há rộng miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn như cưa, một ngụm nuốt chửng Trương Cửu Dương. "Bạch Long Mã, vó hướng tây, chở Đường Tam Tạng đi cùng đồ đệ..." Dưới ánh trăng, A Lê khe khẽ hát khúc hát Cửu ca dạy nàng, dẫn theo Tam đại tướng quân thắng lợi trở về, Khánh Kị ngồi trên vai nàng, vui vẻ múa cái xiên. Quân đoàn Xương Binh lại dày thêm không ít, đã có gần hai trăm người. "A? Cửu ca đâu?" Nàng nhíu mày, song đao trong tay hiện ra, thần sắc trở nên lạnh lẽo, dường như biến thành người khác. Hoàng Ma Thần trong lòng giật mình, giả vờ không thấy nàng. "Ta hỏi ngươi, Cửu ca đâu?" Váy trắng của nàng dần bị máu tươi bao phủ, tóc cũng bắt đầu dài ra, oán khí và sát khí nồng nặc ùa đến, khiến xung quanh nổi lên gió âm. Hoàng Ma Thần biết không thể giả bộ được nữa, đành chỉ vào mặt nước nói: "Ngươi, ngươi nói là người trẻ tuổi vừa rồi đúng không, hắn, hắn bị quái vật dưới nước ăn rồi!" "Chuyện không liên quan đến ta, ta khuyên hắn rồi, nhưng hắn không nghe..." Ánh mắt A Lê chuyển thành màu đỏ như máu, lạnh lẽo đến cực điểm, khí thế khủng bố mà đẫm máu khiến Khánh Kị đang ngồi trên vai nàng cũng phải run rẩy. Keng! Nàng không nói một lời, vung đao chém Hoàng Ma Thần, nham hiểm độc ác, muốn chém ngang lưng hắn. Hoàng Ma Thần kinh hãi, vội lùi lại, nhưng vẫn bị đao sượt qua bụng, vảy cá cứng rắn hoàn toàn không cản được lưỡi dao phay màu hồng đáng sợ kia, âm khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn, còn mang theo một loại sức mạnh nguyền rủa, vết thương không thể lành lại, như trúng độc biến đen. "Thật là quỷ vật hung hãn, hắn chết rồi, chẳng phải ngươi vừa hay thoát khỏi sự khống chế sao?" "Ngươi không cảm tạ ta, sao lại muốn giết ta?" A Lê không nói một lời, chỉ giơ cao đao phay trong tay, máu tươi phủ lên màu hồng nàng yêu thích nhất. "Quái vật, ngươi cũng là quái vật!" Hoàng Ma Thần tự biết không địch lại, vội vàng biến thành chân thân rồi lao xuống nước. "Xương Binh nghe lệnh!" "Vâng!" "Theo ta xuống nước cứu Cửu ca, nếu Cửu ca chết rồi, ta muốn tất cả sinh linh ở vùng nước này, toàn bộ chôn cùng cho Cửu ca của ta!" Vừa dứt lời, A Lê một mình dẫn đầu lao xuống nước, oán khí ngưng thành máu tươi lan tỏa ra xung quanh. "Giết! ! !" Các Xương Binh cảm nhận được sự phẫn nộ và sát ý của Đô Xương Thần Vương, tất cả đều mắt đỏ ngầu, tiếng gầm chấn động trời đất, không hề sợ hãi cầm đao lao xuống nước. Âm khí cuồn cuộn dường như muốn lật tung Bãi Hoàng Ma, sóng lớn vỗ bờ, thế như lôi đình. Ngay cả Khánh Kị cũng đỏ mắt, giơ xiên lớn tiếng kêu giết, thề phải báo thù cho chủ nhân! Ấu long nuốt Trương Cửu Dương, định dùng răng cắn nát, nhưng ngay sau đó, trong cặp mắt đỏ ngầu của nó thoáng hiện vẻ thống khổ. "Ta chống!" Trong miệng nó mơ hồ vang lên tiếng của Trương Cửu Dương. Người kia không chỉ không chết, mà còn cứng như đá, không, còn cứng hơn đá, vì lúc đói nó cũng hay ăn đá, tuy khó nuốt, nhưng không khó nhai. Dù đau đớn, nó cũng không nỡ nhả ra, mà tiếp tục ra sức nghiền. "Ta chống! Ta lại chống!" "Cho ta chống! ! !" Miệng của nó bị ép mở ra, toàn thân Trương Cửu Dương toát lên ánh đồng cổ, trông xa như một pho tượng đồng không thể phá vỡ. Hắn dùng tay ấn đẩy miệng ấu long ra, răng nanh của nó cắn vào người hắn, phát ra tiếng kim loại, ma sát tóe ra tia lửa. Đồng La Hán, đao thương bất nhập! Đao thương ở đây không chỉ là vũ khí thông thường, mà bao gồm cả những thần binh chém sắt như bùn, ví dụ như trước khi biến thành Trảm Quỷ Kiếm thì có Thái Nhạc Kiếm. Dù là Trảm Quỷ Kiếm, Trương Cửu Dương cũng đã thí nghiệm rồi, chém lên người mình thì có thể phá phòng, nhưng vết thương rất nhạt. Răng rồng vốn sắc, nhưng ấu long thì chưa đủ lực, cho nên cắn vào người Trương Cửu Dương hầu như không tổn hại gì. Không chỉ vậy, răng của nó còn bị lung lay, máu tươi chảy ra. Cuối cùng, giằng co một hồi, nó không chịu được đành phun Trương Cửu Dương ra. Cùng Trương Cửu Dương bị phun ra còn có hai răng cửa của nó. Phanh! Trương Cửu Dương như đạn pháo cắm vào bùn đáy nước. Rống! ấu long tức giận dùng sừng rồng cứng nhất lao đến tấn công hắn, dường như muốn nghiền nát tên thức ăn đáng ghét này ra rồi lại ăn vào. "Phì!" Trương Cửu Dương phun ngụm bùn trong miệng ra, mắt lộ hung quang, dùng pháp lực truyền âm nói: "Hôm nay ta sẽ thay tỷ tỷ ngươi dạy dỗ ngươi cho tử tế!" Pháp Nhãn, khai! Linh Quan Quyết, khai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận