Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 41: Tạo súc tà thuật, đêm trăng yêu nhân

Chương 41: Tạo súc tà thuật, đêm trăng yêu nhân
"Tiểu cô nương này tên là Tú Lan, nhắc tới cũng kỳ quái, cha mẹ của nàng làm nghề buôn bán thảo dược, nhưng không lâu trước đột nhiên mất tích, rồi sau đó tiểu cô nương này liền tự nguyện bán mình đến chỗ ta."
Trương Cửu Dương đã chi tiền, để tú bà mời đại phu đến khám bệnh cho nàng, nhưng xem vẻ mặt ngưng trọng của đại phu, chỉ sợ tình huống không mấy khả quan.
Tú bà liếc nhìn thanh kiếm trong tay Trương Cửu Dương, nuốt ngụm nước bọt, vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn kể lai lịch của tiểu cô nương này ra.
Ngay lúc nãy, nàng từ chối không chịu đưa Tú Lan ra khỏi phòng hoa liễu, rồi sau đó liền thấy tiểu đạo sĩ kia đột nhiên rút kiếm, thân kiếm thập phần kỳ dị, vậy mà đỏ rực như ngọc, chém đôi một tảng đá xanh lớn bên cạnh hắn!
Đạo sĩ thu kiếm vào vỏ, ánh mắt sắc bén, khiến nàng không dám cãi lời, thành thành thật thật theo lời hắn phân phó đi làm.
"Kỳ lạ hơn chính là, khác với những nữ tử vừa mới bắt đầu xấu hổ với việc tiếp khách, nàng không chỉ háo hức tiếp khách, mà còn càng nhiều càng tốt, mặc kệ giá cả cao thấp đều không từ chối ai cả."
"Các cô nương đều nói, nàng là lãng đề tử trời sinh."
"Đạo gia, ngươi cũng biết, làm nghề này của chúng ta, thế nào cũng sẽ gặp phải một vài khách nhân kỳ quái, đưa ra vài yêu cầu quá đáng, thế là các cô nương khác không chịu tiếp những khách nhân đó, đều giao cho nàng cả."
"Nàng cũng không từ chối ai, chưa đến một tháng đã tiếp gần hai trăm khách người!"
Trong lòng Trương Cửu Dương nặng trĩu, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao nữ tử này tuổi còn trẻ, đã bị đưa vào chốn hoa liễu, mà còn bị thương nghiêm trọng như vậy.
"Thật ra ta cũng đã khuyên nàng, muốn kiếm tiền cũng không nên vội vàng, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ không chịu nổi, nhưng nàng đều không nghe, nhất định phải làm vậy."
Tú bà thấy đôi mắt lạnh lùng của Trương Cửu Dương, trong lòng run lên, vội vàng nói vài lời tốt cho mình.
Đúng lúc này, đại phu đi ra, lắc đầu với hai người, ra hiệu rằng đã hết cách cứu chữa.
Trương Cửu Dương im lặng một lát, rồi sau đó đột nhiên ném cho tú bà một thỏi bạc.
"Tìm một cái quan tài tốt để đưa nàng an táng tử tế, ta sẽ quay lại tìm ngươi."
"Nếu như lười biếng, thì cứ nghĩ đến tảng đá kia."
Dứt lời Trương Cửu Dương không thèm vào nhà nhìn thi thể của cô nương kia, mà ánh mắt lạnh băng, sát khí lạnh thấu xương, mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng bay trong gió đêm.
"A Lê lát nữa đi theo sát ta."
Tú bà đang ngạc nhiên không hiểu đạo sĩ kia đang nói với ai, chỉ nghe xung quanh đột nhiên vang lên một giọng trẻ con trong trẻo.
"Cửu ca, tỷ tỷ kia đi rồi."
Tú bà giật mình kinh hãi, rõ ràng xung quanh không có ai, sao lại có giọng con gái?
Hơn nữa... ai đi rồi?
Không đợi nàng kịp suy nghĩ nhiều, cửa phòng đột nhiên bị một luồng gió lạnh thổi mở, tú bà cảm thấy người lạnh run, rồi sau đó trước mắt một thoáng hoảng hốt, mơ hồ nhìn thấy Tú Lan vừa mới nằm trên giường bệnh.
Đối phương hơi cúi người với nàng, rồi sau đó nhìn Trương Cửu Dương một chút, muốn nói gì đó nhưng lại không tự chủ được bay về phía xa.
"Nàng đang cảm ơn ngươi trong thời gian qua đã chiếu cố nàng."
Giọng Trương Cửu Dương vang lên, rồi sau đó tay cầm trường kiếm, mũi chân chạm đất một cái, hướng về phía xa mà đi.
"Hãy an táng tốt cho nàng, coi như là tích chút âm đức cho mình."
Thanh âm dần dần xa, đến khi tú bà bình tĩnh lại, mới phát hiện đạo sĩ kia đã biến mất không thấy đâu.
Nàng cúi đầu nhìn thỏi bạc trong tay, chẳng hiểu tại sao, đột nhiên cảm thấy có chút bỏng tay...
...
Trong đêm tối, thân ảnh Trương Cửu Dương nhanh như quỷ mị, hắn không có luyện qua khinh công hay độn thuật gì, nhưng dựa vào một thân pháp lực tinh thuần cùng thể phách hơn người, chạy như bôn mã, nhẹ như chim én.
Chỉ là hơi hao tổn pháp lực, may là pháp lực của hắn trong thời gian này đã có chút tiến bộ, vẫn còn có thể chống đỡ được.
Chạy một khắc đồng hồ, hồn phách Tú Lan đang bay tán loạn mới chậm lại.
"Cửu ca, ta muốn chặt đao thứ nhất!"
A Lê cầm theo hai thanh đao phay màu hồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sát khí đằng đằng, đêm nay nàng thực sự rất tức giận.
Nàng có thể cảm nhận được tỷ tỷ kia là một người rất ôn nhu hiền lành, vậy mà lại bị tà ma bắt nạt đến mức này, tên tà ma đó thật đáng chết!
Nàng phải băm nó thành trăm mảnh giống như băm nhân bánh!
Trương Cửu Dương không nói gì, nhưng trong mắt hàn mang càng lúc càng nhiều, thanh trảm quỷ kiếm trong tay truyền đến từng đợt nhiệt lưu, hơi rung động trong vỏ, dường như cảm nhận được sát khí trong lòng kiếm chủ.
Thanh kiếm ba thước bên hông, lại bày ra sự bất bình của con người...
...
Một lát sau, hồn phách Tú Lan đi đến trước một khu trạch viện ở phía đông thành.
Hí ~
Dưới mái lều, hai con lừa dường như cảm nhận được điều gì đó, phát ra tiếng kêu bi thương, cố gắng giãy khỏi dây thừng trên người, thậm chí làm cho cơ thể đầy vết máu.
Hồn phách Tú Lan bên cạnh hai con lừa hồi lâu, không chịu rời đi.
Trương Cửu Dương ẩn mình trên mái hiên, lặng lẽ đánh giá một màn này, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Không đúng, đây không phải là lừa, lừa không thể có ánh mắt nhân tính hóa như vậy.
Loại đau lòng cùng bi thương đó, ngay cả Trương Cửu Dương cũng bị lây nhiễm.
Không hiểu, hắn nhớ đến lời tú bà nói.
"Cha mẹ của nàng làm nghề buôn bán thảo dược, nhưng không lâu trước đột nhiên mất tích..."
Một suy đoán táo bạo hiện lên trong đầu hắn.
Chẳng lẽ hai con lừa này chính là Tú Lan...?
Trong "Liêu Trai Chí Dị" đã từng ghi chép câu chuyện tương tự, có thuật sĩ tinh thông tạo súc thuật, có thể biến con gái thành lừa và dê, dùng lừa bán kiếm tiền.
Cha mẹ của nàng, có lẽ đã trúng phải một loại pháp thuật tạo súc, vì vậy mới có thể đột nhiên "mất tích".
"Nhanh vậy đã chết?"
Một thân ảnh từ trong nhà bước ra, hắn mặc đồ hồng, khuôn mặt tuấn tú nhưng giữa mày mang theo vẻ tà khí, nhìn hồn ma Tú Lan với ánh mắt chán ghét.
"Thật là đồ phế vật, vốn còn muốn đưa ngươi luyện thành dịch quỷ, ai ngờ chút oán khí này, thật lãng phí phù câu hồn của ta!"
Hắn không ngờ, Tú Lan sau khi trải qua những tra tấn không ra người, cuối cùng lại sinh bệnh mà chết, linh hồn gần như không có oán khí.
Việc này làm kế hoạch luyện dịch quỷ của hắn thất bại, nhưng không sao, điều hắn thật sự muốn tra tấn... chính là hai vợ chồng kia.
"Con gái các ngươi thật thiện lương, ha ha ta thích, sau này ta sẽ chậm rãi tra tấn nàng, để nàng vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Hai con lừa phát ra tiếng kêu phẫn nộ.
Người đàn ông cười ha hả, giọng nói càng lúc càng lạnh, tràn đầy hận ý.
"Lần này, cuối cùng các ngươi cũng hiểu được tâm tình của ta."
Hắn nhặt lên con dao bổ củi bên cạnh, chậm rãi đi về phía hai con lừa kia.
Hồn ma Tú Lan muốn ngăn cản, nhưng hắn há miệng phun một ngụm yêu phong, thổi Tú Lan đập vào tường.
"Ta nói nếu ngươi tiếp sáu trăm khách thì sẽ thả cha mẹ ngươi."
"Đáng tiếc ngươi đã không làm được."
"Nhưng nói thật cho ngươi biết, cho dù ngươi làm được, ta cũng sẽ giết bọn họ, rốt cuộc... ta chính là muốn chơi chết cả nhà ngươi!"
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, tràn đầy khoái cảm báo thù.
Đêm nay, hắn muốn ăn thịt lừa nướng.
Nhưng ngay khi con dao bổ củi trong tay hắn sắp hạ xuống, thần sắc đột nhiên biến đổi, tay bắt ấn quyết, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thân ảnh lóe lên, chui ra ngoài ba trượng.
Oanh!
Một thanh đao phay màu hồng chém gãy cọc gỗ, sắc bén vô cùng.
"Đạo chích phương nào, dám đánh lén —— "
Sưu!
Lời còn chưa dứt, một lưỡi đao phay khác trong tay A Lê xoay tròn phóng ra, nhanh như sao băng, người đàn ông chỉ kịp nghiêng người tránh né.
Đao phay màu hồng lướt qua mặt hắn, rồi sau đó găm sâu vào vách tường.
Một giọt máu tươi rơi xuống, bộ phận bị thương của người đàn ông xuất hiện vài sợi lông đỏ, phía sau xuất hiện một cái đuôi màu đỏ.
A Lê duỗi tay ra, lưỡi đao phay màu hồng đang ghim vào tường lại bay trở về, tay nàng cầm song đao, váy trắng dần chuyển sang đỏ, sát khí đằng đằng nhìn người đàn ông, hai bím tóc dựng đứng lên trời.
"Lệ quỷ?"
Người đàn ông hơi cau mày, trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ.
Oán khí của con bé này hơi nặng, nhưng ta với nó không có oán hận gì, tại sao muốn ra tay?
"Tiểu súc sinh, ta khuyên ngươi mau cút đi, đừng làm trễ nải Hồ gia ta làm việc tối nay, nếu không ta sẽ bắt ngươi về luyện thành dịch quỷ!"
Nhưng vừa mới nói xong, hắn liền nghe thấy một giọng nói chậm rãi vang lên, đó là âm thanh ma sát giữa thân kiếm và vỏ kiếm.
Trong đêm tối, một đạo kiếm mang đỏ rực chậm rãi rút khỏi vỏ.
Trương Cửu Dương rút kiếm tiến lên, quanh thân hình như có kiếm khí vô hình lượn lờ, thổi đạo bào tung bay, tóc cũng bay phất phới.
"Cửu ca, hắn mắng ta!"
A Lê có chút tủi thân.
"Ta nghe thấy rồi."
Trương Cửu Dương thản nhiên nói: "Lát nữa sẽ rút lưỡi của hắn ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận