Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 252: Long nữ vào xuân mộng, Tứ Hải Long Vương Đồ

Chương 252: Long nữ vào xuân mộng, Tứ Hải Long Vương đồ màn đêm.
Trương Cửu Dương khoanh chân nhắm mắt, ở trong viện trên tảng đá tu hành, thầm vận huyền công, thiên địa linh khí chen chúc mà tụ, tựa như một phương to lớn đỉnh lò. Mà hắn chính là Kim Đan trong lò. Ánh trăng làm thuốc dẫn, linh khí làm đan tài, Tý Ngọ trên lửa, không ngừng rèn luyện uẩn dưỡng lấy viên Thuần Dương Kim Đan này, Kim Đan nguyên bản chỉ có lớn chừng trái nhãn, tại trong tu hành một chút xíu biến lớn. Quá trình này phi thường chậm chạp, Trương Cửu Dương lấy Thiên Nhãn nội thị mới có thể thấy được. Đợi đến khi Kim Đan từ long nhãn biến thành lớn chừng quả trứng gà, chính là lúc hắn đột phá đến đệ ngũ cảnh, đến lúc đó, cần phải trên kim đan khắc họa Cổ Kinh, mượn kinh văn chi lực giao phó Kim Đan linh tính, tương đương với để ‘Thai nhi’ có linh hồn. Cho nên đệ ngũ cảnh tên là nuôi Thánh Thai. Minh khắc kinh văn phẩm giai càng cao, nuôi ra Thánh Thai lại càng lợi hại, đợi đến hàng Thánh Anh lúc xuất hiện dị tượng liền càng đáng sợ. Tỷ như Nhạc Linh minh khắc là «Hàng Tam Thế Kim Cương Minh Vương Lôi Hỏa Chân Kinh», Thánh Anh hàng thế lúc trực tiếp Nhị Nhật Đồng Huy, oanh động thiên hạ. Đương nhiên, nếu Kim Đan phẩm chất không đủ cao, lại cố sức khắc họa Cổ Kinh lợi hại đến uẩn dưỡng, kết quả rất có thể là quá bổ không tiêu nổi, hoặc là Kim Đan vỡ vụn không chịu nổi, hoặc là nuôi ra cũng là tử anh. Cho nên thượng thừa Kim Đan mới có thể như vậy bị người truy phủng, không chỉ có chiến lực càng mạnh, còn tiềm lực vô hạn, càng về sau kéo ra chênh lệch lại càng lớn. Trương Cửu Dương bây giờ mới vào đệ tứ cảnh, khoảng cách đệ ngũ cảnh nuôi Thánh Thai còn rất xa xôi, đương nhiên phải nắm chặt từng chút thời gian, không lãng phí bất kỳ thời gian nào. Hôm nay thử dao nhỏ, dưới sự gia trì của Thuần Dương Kim Đan, uy lực Thiên Nhãn cũng tăng lên rất nhiều, vậy mà có thể in vào linh hồn người khác cùng trong trí nhớ, sau đó tiến hành thẩm phán. Hắn phi thường chờ mong, theo tu vi không ngừng mạnh lên, Thiên Nhãn đến cùng có thể đạt tới tình trạng gì? Từng sợi hương vụ dâng lên, A Lê giúp hắn đốt hàng chân hương, mà lại khác với trước kia chỉ dùng một cây, lần này là tận mấy cái cùng một chỗ nhóm lửa. Tiểu nữ quỷ cơ hồ đều nhanh say, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng ợ no. Không biết qua bao lâu, Trương Cửu Dương xây xong một cái đại chu thiên, từ từ mở mắt, nhìn những hàng chân hương này, khe khẽ lắc đầu. Không thể nói là không có tác dụng, chỉ có thể nói cực kỳ có hạn. Sau bốn cảnh, hiệu quả hàng chân hương liền giảm bớt nhiều, đối với Kim Đan mà nói, những hương vụ dược lực này quá hỗn tạp, kém xa lực thiên địa đến tinh thuần, còn phải rèn luyện hồi lâu, cuối cùng có thể sử dụng chưa tới một thành. Đặc biệt hắn tu thành vẫn là Thuần Dương Kim Đan cử thế vô song, pháp lực tinh thuần đến cực điểm, ở phương diện này yêu cầu càng cao. “Kỳ quái, vậy Thái Âm vì sao lại đồng ý giao dịch với ta?” Trương Cửu Dương đột nhiên nhớ tới Thái Âm, nữ tử thần bí trong Hoàng Tuyền này chính là bởi vì hàng chân hương mà cùng hắn kết minh, nhiều lần thái độ tươi sáng ủng hộ hắn. Sau bốn cảnh dược lực liền giảm bớt đi nhiều, huống chi là lục cảnh đâu? Chẳng lẽ nàng muốn cho thủ hạ sử dụng, bồi dưỡng thế lực? Tựa hồ cũng chỉ có lời giải thích này, bất quá Trương Cửu Dương trước mắt vẫn chưa từng nghe nói Thái Âm có thế lực gì, duy nhất một cái vẫn là con cự kình dưới chân nàng giẫm khi lần trước gặp mặt. Khi hắn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm. Chớp mắt, kết quả phát hiện là A Lê ngủ thiếp đi, hoặc là nói vì tham hương mà ‘say’ ngã, nằm trên bãi cỏ, một bên ngáy ngủ một bên chảy nước miếng. Trương Cửu Dương lắc đầu cười cười, phất tay áo vung tắt những hàng chân hương kia, sau đó cởi áo ngoài khoác cho nàng, sợ nàng cảm lạnh, còn cố ý ôm nàng về phòng, đặt ở trong chiếc quan tài nhỏ màu hồng kia. Vừa đắp vào vách quan tài, lại phát hiện tiếng lẩm bẩm vẫn vang dội như cũ. Quan tài nhà nào mà cách âm kém vậy? Nghĩ ngợi Trương Cửu Dương lại lắc đầu cười cười, mặc kệ là quan tài nhà nào, chắc là cũng sẽ không cân nhắc vấn đề cách âm đi… Nghe tiếng lẩm bẩm của A Lê, Trương Cửu Dương cũng không buồn ngủ, liền cầm lấy mấy quyển tập tranh bắt đầu nghiên cứu. Thẩm lão phu nhân nghe nói hắn muốn học vẽ một chút, trực tiếp vung tiền vạn kim, đem hiệu buôn tranh chữ đồ cổ nổi tiếng nhất thành Dương Châu cho mua hết, chuyên môn thu thập họa tác của các danh gia cho hắn. Nếu không phải Trương Cửu Dương cự tuyệt, lão phu nhân thậm chí còn định ngạnh sinh sinh mời Ngô Đạo Tử, bậc Thái Đẩu trong giới hội họa ở xa Ung Châu về, tự mình dạy hắn vẽ một chút. Ngoài cửa sổ gió xuân thổi qua, tiếng ếch kêu vang vọng. Bóng đêm càng ngày càng sâu. Không biết có phải những bức họa này có tác dụng thôi miên hay không, Trương Cửu Dương cảm giác càng ngày càng buồn ngủ, thậm chí bắt đầu ngáp. Mí mắt dần dần nặng nề, nương theo tiếng lẩm bẩm của A Lê, hắn gối lên tập tranh, cũng chầm chậm tiến vào giấc mộng đẹp. Ánh nến có chút phiêu động, soi ra một đạo bóng nhàn nhạt, nhưng quỷ dị chính là, trong phòng lại không có một ai…. Trương Cửu Dương mơ một giấc mơ kỳ quái. Hắn mơ thấy mình mặc tân lang phục, cưỡi ngựa cao đầu, đem tân nương tử cưới về, mặc dù cách khăn đỏ cô dâu nhìn không thấy tướng mạo, nhưng tư thái lại thướt tha uyển chuyển, thon dài thẳng tắp. Da thịt lộ ra cũng đều trắng như ngọc. Chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt sắc! Giữa tiếng ồn ào của mọi người, hắn ôm tân nương tử vào lòng, thân thể mềm mại nhẹ nhàng, mấy sợi tóc đen rủ xuống trên mặt Trương Cửu Dương, vô cùng dễ chịu. Sau khi đã bái thiên địa, rốt cục đến khâu động phòng hắn mong đợi nhất, gặp tân nương tử ngồi im lặng trên giường thêu, tư thái ưu nhã, khí chất cao quý, dù không nhìn thấy dung mạo vẫn làm người say mê. Trương Cửu Dương kìm lại kích động trong lòng, cầm như ý ngọc trên bàn, nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu đỏ của tân nương tử. Một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, lông mày kiếm chau lên, mắt phượng ngậm sương, dọa cho hắn tỉnh cả rượu. “Nhạc nhạc nhạc, Nhạc Linh?!” Trương Cửu Dương giật nảy mình, hỏng hỏng, sao mình lại thật sự thành thân với Nhạc Linh rồi? Sau này làm sao đi thanh lâu được đây? “Ngươi, ngươi sao còn giấu Long Tước đao dưới chăn?” “Tê, dưới giường còn có Bá Vương Thương nữa?” “Cứu mạng nha!” Trương Cửu Dương muốn chạy, nhưng nửa bước vừa bước ra khỏi cửa liền bị một cỗ cự lực khó mà chống cự lôi về, liền khung cửa cũng bị bẻ gãy. Nhạc Linh mũ phượng khăn quàng vai một thương nhấc hắn lên giường, sau đó bá khí dùng mũi thương điểm cổ hắn, khẽ nâng cằm, lộ ra đường cằm lạnh lùng. “Cởi quần áo.” Nàng ánh mắt nhìn xuống, thản nhiên nói: “Đừng ép ta dùng bạo lực.” Trương Cửu Dương: “???” Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu ý thức được không đúng, Nhạc Linh sao lại làm ra chuyện này. Mình đây là… nằm mơ? “Nhanh lên.” Nhạc Linh dùng mũi thương đụng đụng hắn, tiếp tục uy hiếp. Trương Cửu Dương nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ, trong hiện thực hắn không dám, nhưng nằm mơ thì không vấn đề gì đúng không? Nếu nằm mơ cũng không dám, hắn còn đáng mặt đàn ông sao? Không nhịn được, làm! Trương Cửu Dương trực tiếp tiến lên, coi như không thấy mũi thương trước cổ. Nhạc Linh hơi kinh ngạc, vội dời mũi thương, nhưng chính trong chớp mắt đó, Trương Cửu Dương nháy mắt ôm eo nàng, xoay người đè nàng xuống giường, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng lạnh lùng kia. Ngoài dự liệu, Nhạc Linh tựa hồ không giãy dụa. Trương Cửu Dương nhắm mắt lại hôn cuồng nhiệt, chỉ cảm thấy mồm miệng thơm ngát, như lên tiên cảnh. Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh táo lại, mở mắt, nói: “Nhạc Linh, xem ngươi còn dám hay không ——” Âm thanh hắn ngập ngừng, ánh mắt kinh ngạc. Trước mắt đâu còn là Nhạc Linh, mà là một nữ tử áo trắng như tuyết, tóc dài như mực, cơ thể lưu chuyển tiên quang tuyệt mỹ, đôi mắt màu lưu ly kia còn tinh khiết hơn cả thiên trì trên tuyết sơn. “Ngao, ngao, Ngao Ly?” Hắn chấn kinh tột độ, khung cảnh bốn phía cũng phát sinh biến hóa cực lớn, không còn ở trong phòng, mà là bên Vân Mộng trạch, dưới ánh trăng sóng nước chầm chậm, trăm hoa đua nở. Long nữ chân trần an tĩnh nằm trong bụi hoa, tuyết áo nửa hở, hơi có chút xộc xệch, là vừa rồi động tác vô ý khi hôn sâu của hắn. Nàng ngồi dậy, tóc xanh như suối rối tung, vân khí biến thành váy lụa mỏng nhẹ nhàng phiêu động, phác họa ra đường cong kinh người. “Trương Cửu Dương, cái loại cảm giác này có chút kỳ lạ, nhưng mà…” “Ta không ghét đâu.” Thanh âm của nàng vẫn linh thiêng như vậy, nhưng lại khiến lòng Trương Cửu Dương dấy lên một ngọn lửa vô danh. Lúc này Long nữ, vẫn thanh nhã tuyệt thế, mờ mịt xuất trần như trước, nhưng lại khiến người muốn khinh nhờn tiên tử hoàn mỹ không tì vết này, kéo nàng từ trên cao xuống nhân gian. Bạch bích sinh hà, thanh huy nhuộm mực. “Trương Cửu Dương, ta thích cái cảm giác này đó.” Nàng nằm trong bụi hoa, thoải mái nói ra ý nghĩ trong lòng, không hề che giấu, đôi mắt màu lưu ly truyền tải một loại cảm xúc nào đó. Dù sao cũng là mộng, mặc kệ nó! Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, vươn tay, kéo đai lưng lụa của tiên tử, nhẹ nhàng giải khai. Tuyết áo như liên, từ từ nở rộ… Không biết qua bao lâu. Âm Dương giao hội, thiên nhân hóa sinh. Trương Cửu Dương cuối cùng cũng cảm nhận được thế gian cực lạc, yêu thích vuốt ve làn da bóng loáng như ngọc, vuốt mái tóc óng ánh như tơ. Giấc mơ này cũng chân thực quá đi!
Hắn tặc lưỡi lấy làm lạ, trong lòng hơi động, không biết có thể hay không để cho Nhạc Linh cũng xuất hiện, dù sao bọn hắn thế nhưng là bái thiên địa. Dù sao là giấc mộng của hắn, hẳn là có thể tâm tưởng sự thành đi. Tỉ như Nhạc Linh chạy tới, hắn duỗi ra một tay nói, ngươi tới đúng lúc đấy, sau đó trái ôm phải ấp, nga hoàng nữ anh. Nhưng mà Long nữ thanh âm ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng vang lên: "Trương Cửu Dương, đây không tính là mộng đâu." Trương Cửu Dương tinh thần chấn động, nhìn về phía trong ngực tiên tử, chẳng biết tại sao, nhìn cặp mắt màu lưu ly kia, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xa lạ. Rõ ràng hai người đã ở trạng thái thân mật nhất, lại dường như so với bình thường còn xa cách và lạnh lùng hơn. "Thật xin lỗi, ta lừa ngươi." Thanh âm của nàng lạnh xuống, ánh mắt biến hết sức phức tạp. "Trương Cửu Dương, về sau đừng dễ dàng tin tưởng người phụ nữ khác... Trừ bạo lực nữ." "Ngao Ly, ngươi đang nói cái gì?" Trương Cửu Dương nhíu mày, nhưng trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm chẳng lành. Hắn vươn tay muốn ôm đối phương, nhưng mà sau một khắc, thân thể lại kịch liệt chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, khó tin nhìn Long nữ. Thức hải bên trong, Quan Tưởng Đồ đột nhiên tỏa ánh sáng chói lọi, run không ngừng, cuối cùng vậy mà bay ra một bức họa, như bị xé toạc một tờ. Trương Cửu Dương đầu nháy mắt vô cùng đau nhức dữ dội, tựa như linh hồn đều bị xé rách một góc. Nhưng hắn vẫn cố nén cơn đau dữ dội, thấy rõ tấm Quan Tưởng Đồ bay đi kia. Tứ Hải Long Vương Đồ! « Đạo pháp hội nguyên » quyển một có ghi, Tứ Hải Long Vương là phương đông Đông Hải Long Vương, phương nam Nam Hải Long Vương, phương tây Tây Hải Long Vương, phương bắc Bắc Hải Long Vương. Còn gọi là Đông Hải Quảng Đức Long Vương, Nam Hải Quảng Lợi Long Vương, Tây Hải Quảng Nhuận Long Vương, Bắc Hải Quảng Trạch Long Vương. Trương Cửu Dương nhìn thấy tấm « Tứ Hải Long Vương Đồ » bay vào trong cơ thể Ngao Ly, sau đó nàng cả người đều lưu chuyển một loại thần quang óng ánh, mỗi một sợi tóc đều chiếu sáng rạng rỡ, dù thân không mảnh vải, lại có vẻ thần thánh trang nghiêm, khiến người không sinh nổi một tia khinh nhờn. Tứ hải chi thánh, thủy mạch chi tôn! Từ ngón chân như bạch ngọc bắt đầu, chiếc váy tiên trắng như tuyết từng tấc từng tấc hiển hiện, cửu thiên vân khí hóa thành làn khói sa mờ ảo phiêu bạc, không gió mà bay, phiêu nhiên như tiên. Nàng lơ lửng giữa không trung, mắt cụp như trăng, trong con mắt màu lưu ly hiện lên một tia không nỡ và áy náy. "Trương Cửu Dương, ta phải đi." "Đi? Ngươi muốn đi đâu?" Cơn đau dữ dội dần dần lắng xuống, nhìn Ngao Ly trước mắt hoàn toàn xa lạ, Trương Cửu Dương đã ý thức được đây không phải là một giấc mộng đơn giản. Hắn ẩn ẩn có dự cảm, có lẽ về sau, hắn khó có thể gặp lại Ngao Ly. Ngao Ly vẫn chưa chính diện trả lời câu hỏi này, nàng tránh ánh mắt Trương Cửu Dương. "Xin ngươi đừng giận chó đánh mèo đến Tiểu Nha, ta..." "Ta không xứng làm bạn của ngươi đâu." Nói xong câu đó, tay nàng bắt ấn quyết, thân thể vậy mà dần dần nhạt đi. "Đừng đi, nói cho rõ ràng!" Trương Cửu Dương nổi giận, bỗng nhiên tiến lên níu lấy ống tay áo của nàng, trong mắt bốc lên ngọn lửa màu đỏ vàng, một thân pháp lực bị thôi động đến cực hạn. Ầm ầm! Toàn bộ thế giới tựa như đang rung chuyển, sau đó như tấm kính vỡ tan thành mảnh nhỏ. "Ngao Ly!" Trương Cửu Dương bỗng nhiên bừng tỉnh, trên giường há mồm thở dốc, toàn thân mồ hôi như mưa rơi, tập tranh gối đầu đều bị mồ hôi thấm ướt. Trong quan tài, tiếng lẩm bẩm của A Lê còn vang lên, ngoài cửa sổ trăng vẫn sáng, tiếng ếch kêu không dứt, tựa hồ chưa qua bao lâu. Trương Cửu Dương cúi đầu, thấy trong tay mình vậy mà đang cầm một sợi cạp váy màu xanh nhạt. Con ngươi hắn rung động, vừa rồi quả nhiên không phải là mộng! Ngao Ly lấy nguyên thần nhập mộng, cố ý làm loại chuyện đó với hắn, sau đó thi pháp lấy đi tấm « Tứ Hải Long Vương Đồ ». Nàng biết Quan Tưởng Đồ tồn tại? Chưa kịp để hắn tỉnh táo lại, từng sợi khí tức lạnh lẽo tràn vào tứ chi bách hài của hắn, tinh khiết không lẫn tạp chất, Kim Đan trong đan điền như được nếm mỹ vị, bắt đầu điên cuồng thôn phệ. Trong cơ thể loạn cả lên, Trương Cửu Dương chỉ có thể lập tức đả tọa. Một lát sau, Thuần Dương Kim Đan vừa tu luyện hai canh giờ gần như không có biến hóa, vậy mà liền bắt đầu tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Những khí tức lạnh lẽo liên tục tràn vào, khiến Kim Đan càng thêm óng ánh. Cuối cùng khi những khí tức lạnh lẽo hoàn toàn hết, Kim Đan đã lớn hơn một vòng rõ rệt, mà lúc này bầu trời mới vừa hửng sáng. Trong vòng một đêm, hắn không chỉ hoàn toàn vững chắc tu vi, mà còn bước thêm một bước lớn, bù lại mấy năm khổ tu. Mở mắt, Trương Cửu Dương lại không hề vui mừng, ngược lại vô cùng lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận