Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 3: nửa đêm quỷ gõ cửa

Chương 3: nửa đêm quỷ gõ cửa Quỷ nhãn vào bụng.
Một loại cảm giác thỏa mãn lớn lao trong nháy mắt bao trùm lấy Trương Cửu Dương, như uống nước đá vào ngày hè, toàn thân lỗ chân lông đều thư thái vô cùng, chủ yếu nhất là, loại cảm giác đói bụng sâu tận xương tủy cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Bụng hắn phát ra từng đợt thanh âm như sấm, trong đầu óc Chung Quỳ Tước Quỷ Đồ chiếu sáng rạng rỡ, Chung Quỳ trong tranh tựa hồ sống lại, sát khí bức người.
Quỷ nhãn chính là đồ vật cực âm, người thường ăn vào như ăn thạch tín, nhưng Trương Cửu Dương ăn xong không những không sao, vùng đan điền còn giống như một cái lò lửa đang cháy hừng hực, tiêu hóa phân giải lấy con quỷ kia nhãn lực, rồi sau đó tưới nhuần toàn thân, lưu chuyển khắp kinh mạch.
Mặc dù là lần đầu ăn quỷ, nhưng Trương Cửu Dương lại có một cảm giác quen thuộc kinh người, phảng phất mình đã ăn rồi trăm ngàn vạn lần, ăn quỷ, cơ hồ thành một loại bản năng khắc vào huyết mạch.
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ bí mật của bức «Chung Quỳ Tước Quỷ Đồ» trong thức hải.
Chung Quỳ, vốn là tiến sĩ ở Chung Nam Sơn thời Đường, một thân tướng mạo kỳ dị, cương trực công chính, khi thi đình trúng Trạng Nguyên, lại vì dung mạo mà bị bãi miễn, nên giận đụng Kim Loan điện, hy sinh vì nghĩa. Vào thời Thiên Bảo, Đường Huyền Tông bị bệnh ghẻ lở ở Ly Sơn hành cung, chữa trị lâu ngày không khỏi, đêm mộng thấy một đại hán tướng mạo kỳ vĩ bắt tiểu quỷ nuốt chửng, tự xưng là Chung Quỳ, chuyên ăn ác quỷ, Huyền Tông tỉnh mộng, lập tức khỏi bệnh, cho nên phong làm Thánh Quân chúc phúc trấn trạch, danh tiếng Chung Quỳ liền lưu truyền thiên hạ.
Bức «Chung Quỳ Tước Quỷ Đồ» trong đầu Trương Cửu Dương giao cho hắn một loại thần thông gần như bản năng —— ăn quỷ!
Có lẽ đây cũng là bản mệnh thần thông của Thiên Sư Chung Quỳ.
Cho nên hắn mới thường cảm thấy đói khó nhịn, cho dù ăn no cơm cũng không được việc, bởi vì sau khi có được thần thông ăn quỷ, đồ ăn chân chính của hắn sớm đã không còn là ngũ cốc nhân gian, mà là... ác quỷ!
Cảm nhận được lực lượng không ngừng tràn lên từ vùng đan điền, Trương Cửu Dương trong lòng vô cùng hưng phấn.
Thần thông này thật sự quá lợi hại, nếu như hắn không ngừng ăn ác quỷ, có phải hay không không cần tu hành liền có thể trực tiếp thành tiên?
Nhưng mà sau một khắc, lại như có một chậu nước lạnh dội vào đầu.
Phù!
Trương Cửu Dương cảm giác mình phảng phất rơi vào một dòng sông băng giá, bên tai phảng phất có lệ quỷ đang gào khóc, vô số tâm tình tiêu cực bắt đầu tràn vào đầu óc hắn.
Phẫn nộ, thống khổ, giãy dụa, không cam lòng, oán hận...
Thân thể của hắn không ngừng chìm xuống, chung quanh càng trở nên đen kịt, trong làn nước sông lạnh lẽo, mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng, kia giống như... là một cây cầu?
Sau một khắc, bóng tối hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
Hô!
Trương Cửu Dương bỗng nhiên mở hai mắt ra, hô hấp vô cùng gấp gáp, trán đầy mồ hôi, hắn vẫn đang ở trong nhà mình, xung quanh đừng nói là có nước, ngay cả vại nước cũng không có cái nào.
Vừa rồi kia là... ký ức của nữ quỷ?
Trương Cửu Dương ẩn ẩn hiểu ra điều gì, thần thông ăn quỷ không phải hoàn mỹ không tì vết, hắn sẽ tiếp nhận oán niệm của quỷ vật, cùng nhìn thấy một số hình ảnh khắc sâu trong ký ức khi quỷ vật còn sống.
Giờ phút này hắn vẫn còn sợ hãi, chỉ là nuốt vào một con mắt, đã thiếu chút nữa bị những cảm xúc âm u kia bao phủ, nếu như ăn vào toàn bộ nữ quỷ, chỉ sợ hắn hôm nay sẽ vạn kiếp bất phục.
Trực giác nói cho hắn biết, nếu mình thật sự không chống nổi sự xung kích của oán niệm, có lẽ kết cục sẽ rất thê thảm.
Xem ra thần thông ăn quỷ này, đối với hắn mà nói cũng là một thanh kiếm hai lưỡi.
Bất quá Trương Cửu Dương cũng có thể hiểu được, dùng thân thể phàm nhân khống chế năng lực của thần minh, nhất định phải trả giá, đối với Chung Quỳ thì những oán niệm này tựa như hạt bụi, nhưng đối với Trương Cửu Dương, lại như một ngọn núi lớn.
Lần đầu ăn quỷ, nhìn chung, tuy quá trình có chút mạo hiểm, nhưng kết quả vẫn làm người kinh ngạc.
Trương Cửu Dương giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, cơ thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, trên cánh tay nổi lên đường cong cơ bắp trơn tru, vén áo lên, cơ bụng ẩn hiện.
Trực tiếp từ một kẻ ốm yếu bệnh tật, trở thành một nam nhi thân cường thể kiện.
Ngoài ra, điều khiến Trương Cửu Dương kinh ngạc nhất chính là trong cơ thể có một luồng nhiệt như ẩn như hiện như sợi tóc, theo ý hắn mà di chuyển, điều khiển dễ dàng như cánh tay.
Chẳng lẽ đây chính là linh lực hoặc pháp lực trong truyền thuyết?
Hắn có thể cảm giác được, chính vì có một tia nhiệt lưu này, khiến sinh mệnh của hắn trên bản chất phát sinh một loại thuế biến, mà không chỉ đơn thuần là người bình thường có thân thể khỏe mạnh.
Chỉ là rốt cuộc là loại thuế biến gì, vẫn cần tìm tòi tỉ mỉ.
Hôm nay thu hoạch quá lớn, Trương Cửu Dương lộ rõ vẻ vui mừng, bên ngoài cửa sổ đã tối đen, trông chỉ như mới nuốt một con mắt quỷ, thời gian lại không biết trôi qua bao lâu rồi.
Hắn nằm trên giường mình, giấu lá bùa trong lòng, tay cầm cành liễu, mặc dù xung quanh một mảnh tối đen, nhưng trong lòng không còn e ngại, chỉ là quá hưng phấn mà khó có thể đi vào giấc ngủ.
Trương Cửu Dương dứt khoát nghiên cứu luồng nhiệt trong cơ thể, không biết qua bao lâu, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhưng cũng không lâu sau, hắn liền bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.
Cộc! Cộc! Cộc!
Trương Cửu Dương mặc xong quần áo, đẩy cửa ra xem xét, xung quanh vẫn một màu đen kịt.
Đêm tựa hồ càng sâu, cả mặt trăng trên trời cũng khuất trong mây, nhưng hắn lại phát hiện, mình vậy mà có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng trong bóng tối, thậm chí không cần đèn.
Bốn phía im ắng vô cùng, ngoại trừ tiếng đập cửa khiến người tỉnh mộng, thậm chí cả tiếng ve kêu và chó sủa cũng không nghe thấy.
Thật không bình thường!
Tiếng đập cửa vẫn vang lên, không ngừng kiên trì.
"Ai vậy?"
Trương Cửu Dương cất tiếng hỏi.
Tiếng đập cửa đột ngột dừng lại, rồi sau đó vang lên một giọng có chút quen thuộc.
"Là ta, Vương thẩm của ngươi!"
Trong lòng Trương Cửu Dương khẽ động, lại là Vương thẩm bán thịt heo trong huyện, hôm nay nàng đưa thịt heo cho mình còn đặt ở trên thớt gỗ trong phòng bếp đâu.
Chỉ là giờ khuya khoắt thế này, Vương thẩm sao lại gõ cửa nhà mình?
"Tiểu Cửu, mau mở cửa nhanh, cứu người nhà ta với, hắn bị trúng tà rồi!"
Trương Cửu Dương đi tới cửa, đang định mở cửa, lại cẩn thận thêm chút, hỏi: "Vương thẩm, một cân thịt heo giá bao nhiêu?"
Người ngoài cửa tựa hồ rơi vào trầm mặc.
Trương Cửu Dương trong nháy mắt da gà nổi lên, nắm chặt cành liễu trong tay, nếu đối phương thật sự là Vương thẩm, tuyệt sẽ không đến một cân thịt heo bao nhiêu tiền cũng không biết!
Hắn đã đọc qua không ít truyện chí quái, bên trong từng đề cập, có một số quỷ vật không thể vào nhà hại người, sẽ giả làm người quen của đối phương, sau đó gõ cửa gọi người ra, thừa cơ gây họa.
Chẳng lẽ hôm nay hắn gặp phải một kẻ như vậy?
Tốt sau một khắc, âm thanh ngoài cửa lại vang lên lần nữa.
"Một cân thịt heo không phải tám tiền sao? Ta nói tiểu Cửu à, ngươi mở cửa nhanh đi, chậm trễ nữa chồng ta lại nguy mất!"
"Coi như thẩm van ngươi được không?"
Giọng Vương thẩm hết sức sốt ruột, đã mất hết chủ kiến.
Trương Cửu Dương do dự một chút, nghĩ tới chuyện hôm nay ở bờ sông, nàng quan tâm giúp đỡ mình, vẫn thở dài một tiếng, mở cửa lớn ra.
Trong bóng đêm, Vương thẩm đang cõng một người đàn ông, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, không ngừng thở dốc, vẻ mặt lo lắng.
Nhà nàng ở đầu huyện phía đông, cách chỗ này một đoạn đường, nghĩ là trong tình thế cấp bách phải cõng chồng chạy một mạch tới đây.
Ánh mắt Trương Cửu Dương ngưng tụ lại.
Trong bóng đêm, người đại hán sau lưng nàng lại chậm rãi lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu với hắn, bàn tay tạo dáng Niêm Hoa, một đại hán bảy thước, lại phát ra tiếng the thé giống như phụ nữ.
"Mắt của ta... ngon không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận