Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 43 : không niệm kinh thư không Tu Duyên, không cai thức ăn mặn không vào núi

"Chương 43: Không niệm kinh thư không Tu Duyên, không cai đồ mặn không vào núi"
"A Lê, băm!"
Trương Cửu Dương ra lệnh một tiếng, không có bất kỳ lời thừa nào, thanh trảm quỷ kiếm trong tay lại lần nữa bay ra, hướng phía cổ lão hồ ly kia đâm tới, đồng thời A Lê giơ lên dao phay, bổ về phía dưới hông đối phương.
Vừa nãy không chém trúng, khó tránh khỏi có chút chấp niệm.
Hai người phong cách chiến đấu lạ thường hòa hợp, dứt khoát, lưu loát, hung ác, âm hiểm.
Trong chớp mắt, đầu lão hồ ly lăn xuống đất, dưới hông càng là máu tươi văng ra.
Dễ chịu.
Trương Cửu Dương thu kiếm vào vỏ, canh giữ ở bên cạnh xác hồ yêu, chờ linh hồn của hắn xuất khiếu.
Lão hồ ly này tu hành một giáp, hồn phách thế nhưng là đồ đại bổ, Trương Cửu Dương tự nhiên không thể bỏ qua, cam tâm trông giữ xác người.
A Lê mang theo hai thanh dao phay nhỏ màu hồng, trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm.
Thời gian từng chút một trôi qua, Trương Cửu Dương chậm rãi nhíu mày.
Có chút không đúng.
Hắn dường như đã nhận ra cái gì, dùng chân đạp một cái vào xác hồ yêu kia, kết quả phát hiện lông tóc cùng huyết nhục cấp tốc hư thối thành bùn, chỉ có một cái đuôi đỏ rực là thật.
Huyễn thuật!
Trương Cửu Dương trong nháy mắt ý thức được, hồ yêu nhất tộc giỏi nhất huyễn thuật, lão hồ ly này lấy cái đuôi bị gãy làm giá phải trả, mê hoặc hắn cùng A Lê, vậy mà đã trốn mất.
Quả nhiên là yêu vật, tim bị đâm xuyên vẫn chưa chết?
Trương Cửu Dương cười lạnh một tiếng, trốn?
Hôm nay nếu có thể để ngươi chạy trốn, ta Trương Cửu Dương đời này không ra gì!
"Cửu ca, chỗ này có vết máu!"
A Lê thập phần hưng phấn nhìn lên vết máu trên đất, huyết dịch của hồ yêu có mùi tanh tưởi, cực kỳ dễ phân biệt.
Song đao trong tay nàng đói khát khó nhịn, đang chém đến cao trào, sao có thể chịu từ bỏ.
Nếu như ngay cả một con hồ yêu nhỏ nhoi cũng không chém chết được, sau này nàng còn làm sao quậy tung Địa Phủ, đại náo thiên cung?
"Đuổi."
Trương Cửu Dương không chút do dự lần theo vết máu đuổi theo, A Lê xách đao đuổi theo, vẫn không quên quay người an ủi tỷ tỷ kia một câu.
"Tỷ tỷ, không cần sợ, chờ Cửu ca và A Lê chém chết hồ yêu kia, cha mẹ của ngươi sẽ có thể biến trở về thôi~"
...
Dưới đêm trăng, Trương Cửu Dương đi theo vết máu một đường lao nhanh.
Ánh mắt của hắn sắc bén, thân hình mạnh mẽ như báo săn, theo vết máu đi tới một địa động ẩn nấp, chui vào rồi phát hiện vậy mà có thể ra khỏi thành.
Vết máu tiếp tục lan tràn về phía xa.
Có thể thấy được hồ yêu kia mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn có thể khống chế yêu phong, tốc độ không chậm.
Ra khỏi thành rồi, Trương Cửu Dương rút kiếm mà đi, ở vùng đất hoang vắng triệt để mở rộng tốc độ, dưới chân như có gió, pháp lực tinh thuần không ngừng quán thâu vào hai chân, kích thích các huyệt vị quan trọng như dũng tuyền, thái xung, thái bạch, côn lôn.
Hắn cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nhẹ nhàng, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng lại như khinh công mà bay đi, mũi chân chạm vào cỏ dại hoặc ngọn cây, chính là mấy trượng lướt qua.
Tiêu sái nhẹ nhàng, như tiên nhân bay trong gió.
Đây là trạng thái mà hắn chưa từng cảm nhận được ở cảnh giới thứ nhất, cũng chỉ có tu vi cảnh giới thứ hai mới có thể chống đỡ được tốc độ của hắn như thế này.
Không biết qua bao lâu, Trương Cửu Dương cảm thấy trán có chút đổ mồ hôi, lúc này hắn đã đến một khu rừng sâu.
Phía trước đã có thể trông thấy lão hồ ly gãy đuôi kia.
Đối phương dùng yêu phong, nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, khi thấy thân ảnh của Trương Cửu Dương thì sắc mặt càng thêm đại biến, oán độc nói: "Đạo sĩ thối, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
Một kiếm đâm thủng tim, chí ít đã hao tổn của nó hai mươi năm tu vi.
Giờ phút này nếu có thể trốn đi dưỡng thương thì hãy còn có khả năng khôi phục, nào ngờ tiểu đạo sĩ lại tàn nhẫn như vậy, quyết không buông tha nó.
Đã như vậy...
Nó đột nhiên thay đổi phương hướng, chạy về phía rừng sâu rậm rạp.
Nhưng mà chưa kịp chạy được bao xa, một tiếng kiếm minh đã vang lên, hùng hồn cứng cáp, như tiếng long ngâm, ánh sáng đỏ như điện lóe lên.
Thân thể lão hồ ly vẫn còn đang trốn, nhưng hai chân đã bay ra ngoài.
Nó thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay muốn kết ấn quyết, lại bị trảm quỷ kiếm trực tiếp đâm xuyên bàn tay, đóng trên một cây đại thụ.
Máu tanh tưởi của hồ yêu chảy xuống theo vỏ cây.
Trương Cửu Dương thở ra một hơi, thân thể có chút lảo đảo, nhưng vẫn ổn định.
Trận truy sát này hao phí không ít pháp lực của hắn, phi kiếm chi thuật cũng hao tổn tinh thần, nếu không phải đột phá cảnh giới thứ hai, thực lực tăng lên không nhỏ, có lẽ bây giờ lại giống lần trước té xỉu rồi.
Lắc đầu, hắn nén mỏi mệt trong lòng xuống, lạnh lùng đánh giá lão hồ ly này.
"Cửu ca, ngươi thật lợi hại!"
A Lê khoan thai mà đến, trong trận truy sát vừa nãy, nàng vậy mà suýt chút nữa không đuổi kịp Trương Cửu Dương.
"Hắc hắc, tiểu đạo sĩ, tính ngươi lợi hại, Hồ gia ta nhận thua!"
Lão hồ ly bị đóng trên cây cười dữ tợn, nói: "Chỉ tiếc vẫn chưa được ăn một bữa bánh thịt lừa, bất quá cho dù ngươi giết ta, cũng không cứu sống được cô nương kia."
Trương Cửu Dương im lặng một lát, sau đó nói với A Lê: "Cho ta mượn một thanh đao."
A Lê vội vàng ngoan ngoãn đưa lên.
Lão hồ ly dường như nhớ ra điều gì, cười càn rỡ.
"Còn có đôi vợ chồng kia, cho dù bọn họ biến trở lại thành người, cũng sẽ vĩnh viễn chịu nỗi đau mất con, có lẽ như vậy còn tốt hơn là giết bọn họ ha ha ha..."
Phập!
Trương Cửu Dương một đao cắt đứt cổ họng nó, tiếng cười im bặt.
Lão hồ ly trừng mắt hung tợn Trương Cửu Dương.
Phập!
Lại là một đao, hai mắt phun máu.
Trương Cửu Dương trầm mặc đến đáng sợ, một đao rồi lại một đao, đao nào cũng thấy máu, huyết dịch dâng trào thậm chí nhuộm đỏ cả đạo bào của hắn.
Không biết đến đao thứ bao nhiêu, lão hồ ly đã hơi thở thoi thóp, trong miệng đứt quãng phát ra âm thanh mơ hồ.
"Cầu... Cho... Thống... Khoái..."
Trương Cửu Dương ghé tai lại gần, hỏi: "Cái gì? Thống khoái?"
"Đã muốn thống khoái, vậy thì cứ từ từ mà hưởng thụ đi."
Hắn trong lòng cười lạnh, cho ngươi thống khoái, ai bảo ta thống khoái chứ?
Nghĩ đến cô nương tên Tú Lan vô tội kia, một hài tử đơn thuần hiền lành như thế, vì cứu cha mẹ, lại cam nguyện bán mình vào thanh lâu tiếp khách, chịu đủ các loại tra tấn không khác gì cầm thú.
Cuối cùng lại ở cái tuổi trăng tròn mắc bệnh nặng, chết trong kỹ viện không khác gì chó lợn mà không chút tôn nghiêm.
Nhưng dù vậy, nàng cũng không oán hận thế gian này là bao.
Tú bà Di Hồng viện chỉ khuyên nhủ vài câu thôi mà nàng cũng thầm ghi nhớ trong lòng, xem như người tốt.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Trương Cửu Dương trước sau đều cảm thấy, người lương thiện không nên bị bắt nạt như vậy.
Trước đây hắn không có năng lực, hiện tại hắn chỉ muốn chém thêm vài đao.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Dao dao cắm vào da thịt, từng tiếng lọt vào tai.
Trương Cửu Dương trong lòng có điều ngộ ra.
Không niệm kinh thư không Tu Duyên, không giới đồ mặn không vào núi.
Thanh kiếm nhàn du hồng trần qua, thiên đạo bất công ta đến trả.
Hắn thực sự hướng tới, không phải trở thành một đạo sĩ ăn chay niệm kinh, trốn đời tu hành, mà là tay cầm ba thước kiếm, chém hết đầu yêu ma.
Đạo sĩ đạo sĩ, chẳng phải là thay trời hành đạo chi sĩ sao?
Vừa nghĩ đến đây, lòng Trương Cửu Dương rộng mở trong sáng, đạo tâm sáng tỏ, chỉ cảm thấy hào tình vạn trượng, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.
Dưới đao đã là một bãi thịt nát.
"Phi, còn sáu mươi năm khổ tu đấy, sáu mươi đao cũng không chịu được."
Trương Cửu Dương lắc đầu.
Cùng lúc đó, một đạo hồn phách mờ ảo từ chỗ Nê Hoàn cung của hồ yêu nhảy ra, oán khí sâu nặng, khàn cả giọng, hướng về phía Trương Cửu Dương lao đến.
"Đạo sĩ thối, ta muốn giết ngươi!!!"
Trương Cửu Dương vỗ vỗ bụng mình.
"Ăn bữa khuya đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận