Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 488: Đáng sợ Tu La tràng

Sáng sớm, ánh nắng rải trên sông Long Đường, sóng nước lăn tăn, phong cảnh như tranh vẽ. Nhưng rất nhanh trên mặt sông liền bắt đầu xuất hiện dị thường, chỉ thấy từng sợi sương mù màu trắng từ trên nước tỏa ra, thỉnh thoảng vang lên tiếng lộp bộp lộp bộp, phảng phất như nước sông bị đun sôi.
"Nóng quá nóng quá nóng quá!" Một tiểu cô nương mặt mày hồng hào, xinh xắn từ trong sông leo lên, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân tỏa ra hơi nóng. Nàng sau khi lên bờ vội vàng tìm nơi yên tĩnh, đem bản thân vùi xuống đất, còn trên đầu cắm một đóa hoa nhỏ.
"Cửu ca không thấy ta, Cửu ca không thấy ta..." Lúc này nàng, đã biết mình gây họa, hơn nữa còn là đại họa tày trời! Hôn lễ vừa qua, Cửu ca lại đang hẹn hò cùng Long nữ tỷ tỷ, còn bị Minh Vương tẩu tử tóm gọn. Khung cảnh kia thật sự là quá kinh thiên động địa. A Lê đã bắt đầu nghĩ, nếu như Cửu ca không cẩn thận bị đánh chết, có phải nàng liền có thể cùng hắn đồng tu Quỷ đạo không.
Phù! Ngay khi trong đầu nàng một mớ hỗn độn, mặt sông vang lên một tiếng nổ lớn, tựa như bạo tạc làm bắn lên hai cột nước khổng lồ. Bọt nước văng tung tóe như ám khí bắn ra bốn phía, khiến cây cỏ bị đục thủng trăm ngàn lỗ, như mưa hoa lê. Có vài giọt thậm chí rơi trúng A Lê, nhưng nàng chỉ hơi run lên, liền không dám kêu đau.
Hai thân ảnh bay ra, một đạo đạp lửa mà đứng, phía sau là ba đầu sáu tay Minh Vương pháp tướng, tay cầm hỏa diệm kim thương, tư thế hiên ngang, uy mãnh bá đạo. Một thân ảnh khác lại áo trắng như tuyết, tóc đen như mây, chân trần đạp trên mây khí, tay cầm một thanh băng tinh trường kiếm, khí chất thanh lãnh thoát tục, thánh khiết tao nhã. Từng con Thủy Long quanh thân nàng lượn lờ, xoay quanh bay múa, thể hiện rõ phong thái Thủy Mạch Quân Vương.
Giờ khắc này, Nhạc Linh và Ngao Ly, tựa như lửa và nước, khó mà dung hòa.
"Tốt cho ngươi cái Bạch Nê Thu!" Nhạc Linh thanh âm như sấm sét, cầm thương giận dữ nói: "Cũng dám câu dẫn Trương Cửu Dương!" Ngày đại hôn, phát hiện tân lang mất tích bí ẩn, nóng lòng nàng lập tức tìm kiếm, cuối cùng phát hiện tân lang cùng bạn tốt của mình cấu kết. Hơn nữa lúc đó hình ảnh kia nàng cũng không xa lạ gì, dù sao nàng và Trương Cửu Dương cũng đều đã trải qua. Hai người lúc đó kịch chiến hăng say, có thể gọi là thiên lôi dẫn địa hỏa, đã hoàn toàn quên mình, ngay cả khi nàng đến cũng không hề hay biết. Một khắc này, phảng phất như nàng người vợ mới cưới, lại giống một người ngoài cuộc. Điều này khiến Nhạc Linh lập tức nổi trận lôi đình, nàng đường đường là Minh Vương, khi nào lại chịu đựng sự nhục nhã này? Nếu để truyền đi, sợ rằng sẽ bị người ta xem là trò cười.
"Hắn là quan nhân của ta, sao lại gọi là câu dẫn chứ?" Ngao Ly có chút hoang mang, ngược lại nở nụ cười với Nhạc Linh, nói: "Bạo lực nữ, lâu rồi không gặp, sao tính tình ngươi vẫn nóng nảy như vậy?"
Nhạc Linh cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi còn nói được à?"
"Còn quan nhân, các ngươi có ba sính sáu lễ, có cưới hỏi đàng hoàng, có phu thê giao bái, động phòng hoa chúc sao?"
Ngao Ly kinh ngạc nói: "Cần sao?"
"Không cần sao?"
"Đó là quy củ của nhân tộc các ngươi, Long tộc chúng ta không nhiều lời như vậy đâu."
"Nhưng Trương Cửu Dương là người!"
Ngao Ly nghĩ ngợi một chút, lắc đầu nói: "Nhưng ta thích hắn, hắn cũng thích ta, thế này không phải đã đủ sao, vì sao còn cần nhiều quy tắc như vậy?"
"Đây không phải là quy tắc, mà là nghi thức nhất định, nếu không thì ngươi không thể gọi hắn là quan nhân, càng không thể... làm loại chuyện kia, nếu không thì chính là phóng đãng!"
Hai người lâm vào tranh chấp, sau đó đồng thời nhìn về phía một chỗ trên sông Long Đường. "Trương Cửu Dương, ta nói đúng không?" "Quan nhân, ta nói đúng không?"
Giờ khắc này, A Lê cảm thấy một loại sợ hãi khiến cả quỷ cũng khó thở, thoáng nghĩ bản thân vào vai Cửu ca, hận không thể chết thêm một lần. Nàng một bên trốn tránh, một bên lặng lẽ mở hé mắt, nhìn chăm chăm vào mặt sông Long Đường, tìm kiếm tung tích của Cửu ca, trên đầu đóa hoa nhỏ lay động trong gió cô độc.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, yên tĩnh đến nghẹt thở. A Lê cảm giác ánh mắt hai vị tẩu tử đều đổ dồn vào mình, lập tức sợ hãi run rẩy, giống đà điểu chôn đầu xuống đất.
"Không liên quan đến A Lê nha, hai vị tẩu tẩu nói đều đúng..." Đúng lúc này, một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên, đương nhiên đó là giọng của Trương Cửu Dương.
"A Lê, ngươi thật sự hại Cửu ca rồi."
Sau một khắc, đóa hoa nhỏ trên đầu nàng biến thành hình dáng Trương Cửu Dương. Thì ra hắn cũng sớm trốn đi. Nhưng bây giờ thấy không tránh thoát, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ra mặt, đầu tiên là gõ một cái lên đầu A Lê, sau đó nhìn hai vị giai nhân thủy hỏa bất dung, lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết.
"Các ngươi nói đều đúng, nhân tộc có quy tắc của nhân tộc, Long tộc cũng có quy tắc của Long tộc... đều không sai, sai là tại ta!"
Lời giải thích này khiến Nhạc Linh và Ngao Ly đều ngẩn người.
"Là ta hái hoa ngắt cỏ, chân trong chân ngoài, Trương mỗ thực sự xấu hổ, không còn mặt mũi sống trên đời!" Nói rồi hắn giơ tay lên, chưởng ấn như hoa sen nở rộ, lưu chuyển đạo vận huyền diệu, chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh Ấn trong Ngọc Đỉnh ba mươi sáu pháp. Hắn lại vỗ lên đầu mình.
Tam hoa tụ đỉnh, độ ngươi thăng thiên! Đây là một chưởng nhìn như phiêu dật, lại ẩn chứa chân ý của Đạo gia, một chưởng đánh ra, có ba luồng thần lực tụ sinh, lần lượt là đại diện cho âm trung chi dương thận khí, đại diện cho dương bên trong chi dương chân khí, và đại diện cho âm dương bên trong chi dương tâm dịch chi khí. Trong Đạo Kinh có nói, âm trung chi dương, dương bên trong chi dương, âm dương bên trong chi dương, tam dương vào triều nội viện, tâm thần mới trở về Thiên Cung, đều là nguyên bản vậy.
Mà Trương Cửu Dương đã sớm tu luyện Tam Hoa Tụ Đỉnh Ấn đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, đạt đến cảnh giới 'Kim dịch luyện hình, thì khung xương kim sắc mà thể ra kim quang, kim hoa từng mảnh mà không tự hiện' . Cho dù người sáng tạo ra thần thông này sống lại, thấy Trương Cửu Dương thi triển Tam Hoa Tụ Đỉnh Ấn cũng phải tán thưởng không thôi, nói rằng con đường của ta không cô độc. Nhưng chưởng này của hắn lại đánh vào đỉnh đầu, nơi mệnh môn quan trọng nhất của tu sĩ.
Trong nháy mắt, Ngao Ly kinh ngạc, tay ngọc vung lên, từng con Thủy Long bay về phía Trương Cửu Dương, muốn ngăn cản chưởng này của hắn. Nhạc Linh lại lộ ra một tia nghi ngờ. Nàng hiểu rõ Trương Cửu Dương, tên này tuyệt đối không phải kẻ tự sát, nhất định là đang diễn kịch! Nghĩ đến đây, nàng lộ ra một nụ cười lạnh. Nhưng giây tiếp theo, nụ cười lạnh đó liền cứng đờ, con ngươi nàng ngưng lại, lộ vẻ kinh hoảng. Bởi vì Trương Cửu Dương vậy mà thật sự vỗ xuống, sau đó nôn ra đầy máu, khí tức trong nháy mắt trở nên uể oải không chịu nổi, thậm chí cả tai, mắt, mũi, miệng đều chảy ra máu tươi.
"Cửu ca!" A Lê kinh hô nhào tới, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Cái này...ác vậy sao?
Ngao Ly điều khiển Thủy Long vừa kịp đuổi tới, hoàn toàn không kịp ngăn cản, chỉ có thể rên rỉ một tiếng rồi hóa thành bọt nước tan biến. Thân ảnh Trương Cửu Dương lay động một cái, sau đó bất lực ngã xuống.
"Trương Cửu Dương!"
"Quan nhân!" Hai nữ cuối cùng không để ý đến việc cãi cọ nữa, trong nháy mắt bay đến bên Trương Cửu Dương. Nhạc Linh vừa nãy còn đáng sợ như hỏa thần, lúc này trên người không còn chút hỏa diễm nào, nàng đỡ Trương Cửu Dương sau lưng, để đầu hắn gối lên bộ ngực mềm mại. Ngao Ly thì trực tiếp nâng cằm Trương Cửu Dương lên, hôn lên, sẽ so với tính mạng còn trân quý Long châu vượt qua được. Long châu ẩn chứa mênh mông pháp lực, còn có một thân tinh hoa tính mệnh của nàng, đồng thời còn lưu lại không ít hoa sen tinh khí, đều dùng để tư dưỡng nhục thân của Trương Cửu Dương, trợ hắn chữa thương.
"Phu nhân, nương tử, ngàn sai vạn sai...đều là vì phu sai...khụ khụ..." Trương Cửu Dương hết sức yếu ớt nói: "Đừng cứu ta, cùng lắm nhìn các ngươi tự giết lẫn nhau, còn không bằng... để ta chết cho xong." Nói ra câu này xong, xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh trở lại. Trương Cửu Dương giả vờ suy yếu, không kịp quan sát, nhưng hắn biết, tiếp theo chính là ranh giới cuộc đời của hắn.
Cuối cùng, Nhạc Linh lên tiếng trước. "Ta sẽ không ầm ĩ với Bạch Nê Thu, ngươi đừng làm chuyện điên rồ, kỳ thật chuyện của các ngươi...ta cũng biết, chỉ là nhất thời...có chút khó chấp nhận thôi." Thật ra nàng hiểu rõ, Trương Cửu Dương và Ngao Ly sớm đã nảy sinh tình cảm, yêu mến nhau, khi đó nàng và Trương Cửu Dương còn gọi nhau là huynh đệ mà. Nếu không phải Bạch Nê Thu lấy đi Quan Tưởng Đồ rồi bị nhốt ở Bồng Lai Tiên Cung, có lẽ nàng cũng không thể đến trước một bước, nhanh chóng thành thân với Trương Cửu Dương.
Ngao Ly đau lòng lau máu trên mặt cho Trương Cửu Dương bằng đám mây trắng muốt của mình, cũng không do dự nói: "Ta không làm nương tử của ngươi cũng được, chúng ta làm bạn bè cũng tốt mà." Nhạc Linh thở dài một tiếng, nhìn Ngao Ly nói: "Đồ ngốc, các ngươi đều đã thành ra thế này, sao còn có thể làm bạn bè?"
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thôi, hết thảy tùy duyên vậy." Đối với Ngao Ly, thật ra nàng không hề ác cảm, đối phương hiền lành, chính trực, còn nhiều lần cứu Trương Cửu Dương, trong trận chiến với Họa Bì Chủ, lại càng cùng nàng kề vai chiến đấu, cứu tính mạng của nhau. Nghe tin nàng bị vây ở Tiên Cung, Nhạc Linh còn từng có ý định muốn cứu nàng ra.
Thật ra về chuyện của Trương Cửu Dương và Ngao Ly, trong lòng nàng sớm đã có dự cảm, cũng biết cuối cùng sẽ có một ngày phải đối mặt, chỉ là không ngờ sẽ đột ngột như thế, còn vừa đúng lúc diễn ra sau đám cưới không lâu. Nghe hai nữ đã không còn mùi thuốc súng, thậm chí như bắt đầu buông bỏ khúc mắc, ôn nhu nói rất nhiều lời, Trương Cửu Dương trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Đời người không dễ, toàn bộ nhờ vào diễn xuất! Đương nhiên, Ngao Ly dễ bị lừa, Nhạc Linh lại không dễ bị lừa, vì thế Trương Cửu Dương vẫn là tốn công phu, một chưởng kia đánh thật sự vào đỉnh đầu, chỉ là trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã vận chuyển ba phần Bất Diệt Kim Thân trong đầu. Đồng thời dùng kim quang của Tam Hoa Tụ Đỉnh Ấn che chắn ánh sáng của Bất Diệt Kim Thân. Cứ như vậy, bị thương sẽ không quá nặng, xấp xỉ người bình thường đi đường đụng vào khung cửa. Còn về những vết m·áu tươi kia đều là giả, là hắn vừa nãy nấp sẵn tiện tay hái quả dại rồi bôi lên, cũng làm chút tiểu p·h·á·p t·h·u·ậ·t ngụy trang thành m·áu tươi. Không sai, hắn đã sớm nghĩ xong cách giải quyết Tu La tràng, đó chính là giả c·hết. Đúng nghĩa đen của từ giả c·hết. Kiếp trước trên địa cầu, hắn cũng xem không ít các loại tiểu thuyết hậu cung, cách mà nhân vật chính thường dùng để hóa giải nguy cơ Tu La tràng, chính là tự mình bị thương. Cứ như vậy, nữ chính sẽ lập tức giận dữ biến mất, ngược lại quan tâm tới nam chính. Thậm chí sẽ còn bỏ qua ân oán, cùng nhau thay phiên chăm sóc nam chính, kéo dài mười ngày nửa tháng, mọi tức giận đều tan biến. Mà lúc này, nam chính lại nói thêm mấy câu đáng thương, đảm bảo sẽ khiến nữ chính cảm động không thôi. Trương Cửu Dương thử một lần, phát hiện tuy cẩu huyết nhưng thật có tác dụng! Hiệu quả không chê vào đâu được, Nhạc Linh và Ngao Ly vừa nãy vẫn còn tư thế như nước với lửa, giương cung bạt kiếm, giờ đã hòa hoãn như vậy. Đương nhiên, chiêu này hiệu quả tuy tốt nhưng cũng có rủi ro, đặc biệt nếu bị phát hiện là giả vờ, cái kết sẽ vô cùng thảm thiết. Giả c·hết có thể sẽ biến thành c·hết thật. Nhưng còn tốt, Trương Cửu Dương hữu kinh vô hiểm qua chuyện. Hắn lo nhất là bị Nhạc Linh nhìn ra sơ hở, dù sao thân là Khâm Thiên giám Giám hầu, sức quan s·á·t rất kinh người. May mà Nhạc Linh quan tâm nên rối loạn, bị hắn phun m·áu tươi dọa sợ. Thấy hai nữ đã hoàn toàn hòa hoãn, Trương Cửu Dương quyết định thừa thắng xông lên, sau này có được hay không cảnh nga hoàng nữ anh, ngồi hưởng phúc của mọi người, liền trông cậy vào lúc này! Hắn tiếp tục diễn kịch, run rẩy giơ tay, một tay kéo tay Nhạc Linh, một tay kéo tay Ngao Ly, sau đó đặt hai tay cạnh nhau. "Nếu ta c·h·ế·t đi, có thể khiến các ngươi tỷ muội hòa thuận, không sinh oán h·ậ·n, vậy ta...dù c·h·ế·t cũng không uổng. . Khụ khụ. ." Nhạc Linh lại thở dài một tiếng, nói: "Ta về sau sẽ không ngăn cản các ngươi nữa, nhưng mà. . . đừng ở trước mặt ta, như vậy ngươi vừa lòng chưa?" Nàng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, thật ra ở thế giới này, một chồng nhiều vợ là chuyện bình thường, những người đàn ông có chút bản lĩnh, ai mà không tam thê tứ thiếp? Ngay cả phụ thân nàng, tuy vô cùng ân ái với mẫu thân, nhưng cũng có mấy phòng th·i·ế·p thất. Chẳng qua nàng trời sinh tính tự cao tự đại, tự phụ không thua bất kỳ nam nhi nào trên thế gian, trước khi gặp Trương Cửu Dương, nàng thậm chí còn có lòng tin dùng thân phận nữ t·ử bước lên vị trí thứ nhất thiên hạ, trở thành người đứng trên đỉnh cao nhất của tiên đạo. Cho đến khi Trương Cửu Dương xuất hiện, thể hiện tài năng thiên phú và tốc độ tu hành khiến nàng cũng phải kinh ngạc. Trong lòng nàng không thể không thừa nh·ậ·n, người đàn ông xuất sắc như Trương Cửu Dương, rất khó chỉ có một thê t·ử. Ngao Ly cũng ôn nhu nói: "Ta về sau đều nghe lời bạo l·ự·c nữ " Nàng dừng một chút, sau đó sửa lời: "Nghe Nhạc tỷ tỷ, quan nhân, ngươi mau chữa thương đi." Đại công cáo thành! Trương Cửu Dương trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng vận chuyển thiên Độn k·i·ế·m ý để kiềm chế cảm xúc, sợ bị nhìn thấu sơ hở, hắn biết, chỉ cần kiên trì, là sẽ thắng lợi! Nhưng ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. "A? Cửu ca, m·áu này sao ngọt thế?" A Lê bĩu môi, ánh mắt nghi hoặc, sau đó lại đưa tay chấm vào v·ế·t m·á·u trên người Trương Cửu Dương, mút một ngụm, đôi mắt lập tức sáng lên. Ngọt ngào, ngon!
Bạn cần đăng nhập để bình luận