Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 212: Minh Vương luyện binh, tông môn trộm mộ

Chương 212: Minh Vương luyện binh, tông môn trộm mộ
Linh Quan miếu, hậu viện.
Tiếng long ngâm ẩn ẩn vang lên, nhưng người bình thường không thể nào nghe thấy, chỉ có người tu ra pháp lực mới có thể nghe được tiếng rống của giao long kia.
Người coi miếu chính là một vị tu sĩ cảnh giới thứ nhất, lúc này hắn tuy mặt ngoài trấn định, nhưng trong lòng lo sợ bất an.
Không biết cậu chủ ở hậu viện làm gì mà lại có tiếng long ngâm?
Chỉ nghe tiếng long ngâm kia thôi, trong lòng hắn đã khó mà kìm nén được cảm giác sợ hãi, thân thể có chút run rẩy.
Những khách hành hương đến tham bái tuy không nghe được tiếng long ngâm, nhưng cũng cảm nhận được một tia kiềm chế, người mắt tinh còn phát hiện, rất nhiều sâu kiến đều thành đàn rời đi.
Không biết qua bao lâu, hậu viện đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất lớn, sau đó toàn bộ núi Ngọc Tuyền hơi rung động, đá núi bốn phía văng ra, miếu thờ lại như có thần lực phù hộ, bình yên không động.
Người coi miếu tranh thủ thời gian chạy về phía hậu viện, thấy những phòng ốc mới xây không bao lâu đã sụp đổ một mảng, trên mặt đất khói đen bốc lên, có vết cháy đen rõ ràng.
Phảng phất như vừa trải qua một trận địa chấn và núi lửa.
Xong rồi, cậu chủ còn ở bên trong!
Sắc mặt người coi miếu trắng bệch, hắn là người do Thẩm lão phu nhân sắp xếp, tự nhiên biết rõ địa vị của Trương Cửu Dương ở Thẩm gia, đó là vị hôn phu tương lai của đại tiểu thư!
Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chỗ hắn, vậy hắn có chết vạn lần cũng khó chuộc tội.
Soạt!
Ngay khi hắn chuẩn bị xông vào đào thì từ trong đống đá vụn chui ra một thân ảnh, áo trắng có vết cháy đen, đầy bụi đất, tóc giả cũng suýt chút nữa bay ra, trông rất chật vật.
Trương Cửu Dương ho khan vài tiếng, phun ra toàn là khói đen.
Trong tay hắn vẫn nắm chặt cây gân rồng đang run rẩy không ngừng kia, giống như bóp vào chỗ hiểm của rắn độc, hồi lâu nó mới dần an tĩnh lại.
Luyện chế Phược Long Tác thất bại.
Hắn thấy được trong ảo ảnh Vương Linh Quan rút gân rồng, thoải mái luyện thành Phược Long Tác, còn tưởng quá trình không khó, chắc cũng không khác biệt mấy so với trảm Quỷ kiếm.
Nhưng hắn không ngờ rằng, luyện chế Phược Long Tác khó hơn trảm Quỷ kiếm vô số lần.
Trảm Quỷ kiếm lấy tài liệu là Thái Nhạc kiếm, Thái Nhạc tuy là danh kiếm truyền đời, nhưng dù sao cũng là vật chết, mà gân rồng của Tông Tam thì khác, chứa trong đó sát khí hung tàn của Yêu Long.
Hắn dùng thiên hỏa định luyện gân rồng, lại kích thích sát khí hung tàn trong đó, dẫn đến thủy hỏa bất dung, phát sinh nổ tung.
Nếu không kịp thời vận chuyển Bất Diệt Kim Thân, có lẽ hắn đã bị thương không nhẹ rồi.
Tổng kết lại chính là một câu, tu vi không đủ, không hàng phục được Yêu Long sát khí trong đó.
Trương Cửu Dương lộ ra vẻ mặt khổ sở, quả nhiên tu vi mới là thứ cơ bản nhất của một người, tu vi không đủ, thần thông lớn hơn nữa cũng không luyện thành được pháp bảo.
Nhất định phải nhanh chóng đột phá cảnh giới thứ tư!
Ánh mắt hắn kiên định, đi lên trước vỗ vai người coi miếu, cười nói: "Việc này không trách ngươi, ta sẽ đích thân nói với Thẩm lão phu nhân."
Nói xong hắn lắc mình biến hóa, hóa thành đám mây bay lên không trung, hướng Thẩm gia bay tới.
Một màn này khiến người coi miếu nhìn trố mắt há mồm, hắn tuy là tu sĩ, nhưng vì đạo hạnh thấp, chưa từng thấy qua thuật phi thiên, hôm nay coi như đã mở rộng tầm mắt.
...
Thẩm gia.
Khi Trương Cửu Dương hóa thành đám mây bay tới phía trên Thẩm gia, kinh ngạc phát hiện Nhạc Linh cũng ở đây.
Nàng lúc trước đi điều tra hồ sơ kia, đã biến mất mấy ngày, không ngờ hôm nay đột nhiên trở về, đang dạy A Lê, Ngao Nha và Khánh Kị đấu pháp.
Quá trình dạy rất đơn giản thô bạo, nàng mặc trọng giáp, đao không rời khỏi vỏ, để A Lê, Ngao Nha và Khánh Kị ba người hợp lực vây công nàng.
Sau đó từng người bị đánh bẹp dí.
Ngay cả Ngao Nha có nhục thân mạnh nhất, cũng bị nàng đánh đến khóc.
"Có biết vì sao Trương Cửu Dương đi ra ngoài không mang các ngươi không?"
"Vì các ngươi quá yếu."
Nhạc Linh không hề nể nang, một quyền đánh bay Ngao Nha đang biến thành Hắc Long, đối mặt với chiếc dao phay màu hồng xoay tròn bay tới phía sau cũng không né tránh, thậm chí không hề quay đầu nhìn, tùy tiện đưa tay ra, nhanh như chớp giật, nhẹ nhàng đón lấy dao phi của A Lê.
Thậm chí khi tay nàng dùng lực một chút, con dao phay màu hồng đã có linh tính phát ra tiếng kêu rên rỉ.
"Cực kỳ yếu đuối, thật sự mất mặt Lệ Quỷ."
Nói xong nàng nhẹ nhàng vung tay.
Oanh! ! !
A Lê còn chưa kịp chớp mắt, dao phong đã từ giữa trán cắt ngang tóc nàng, giả sơn phía sau đã bị con dao phay chém thành hai nửa, đá núi vỡ vụn rơi xuống đất sau đó nhanh chóng hóa thành bột mịn.
Đó là loại lực chấn động đặc biệt.
Thật sự quá nhanh.
A Lê thậm chí chỉ thấy được một đạo tàn ảnh mơ hồ.
Khánh Kị vung Lang Nha bổng dừng lại giữa không trung, mồ hôi lạnh như mưa, kinh khủng, quá kinh khủng.
Nhạc Linh búng tay một cái, trực tiếp bắn hắn bay đi, như đạn pháo ghim vào trong vách tường.
"Chỉ với thực lực này của các ngươi, chỉ làm vướng chân Trương Cửu Dương, A Lê, dạo này ngươi lười biếng rồi."
Ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Linh như dao, không giận tự uy, áo choàng sau lưng phần phật, khí thế mạnh mẽ dồn dập, uy hiếp tới mặt, khí thế rất đáng sợ.
Khuôn mặt tuấn tú hào hùng kia càng trở nên uy nghiêm tôn quý, khiến người khó mà nhìn thẳng.
"Muốn theo kịp Trương Cửu Dương, phải tiếp tục khổ luyện, tất cả bò dậy, luyện tập cho ta!"
Trong nháy mắt, ba tiểu gia hỏa vội vàng dựa theo yêu cầu của nàng khổ luyện, Ngao Nha cõng tảng đá lớn chạy vòng quanh, Khánh Kị khổ luyện bổng pháp trên nước, A Lê thì nghiêm túc luyện tập đao pháp.
Trước mặt Nhạc Linh đang giận dữ, không ai dám có nửa lời dị nghị.
Thấy một màn này, Nhạc Linh mới khẽ gật đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia vui mừng.
Dưới cái nhìn của nàng, A Lê ba người đều rất có tiềm năng, chỉ là Trương Cửu Dương đối với bọn họ quá ôn nhu, khiến tính tình của họ hơi có chút hư hỏng.
Nếu có thể huấn luyện nghiêm khắc, tương lai chắc chắn có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của Trương Cửu Dương.
"A Lê, còn có cả Xương Binh của ngươi nữa, không thể chỉ trốn trong doanh trại luyện tập, nếu là quân đội thì phải chú trọng chiến trận và phối hợp, như vậy mới phát huy được uy lực thật sự của Xương Binh."
"Tối nay, thả hết Xương Binh của ngươi ra, ta dạy cho ngươi cách luyện binh, bày trận, nhớ kỹ, thân là một thống soái, tuyệt đối không chỉ xông pha chiến đấu là đủ."
Thanh âm Nhạc Linh vang vọng, đanh thép hữu lực, trong cặp mắt anh khí hiện lên gợn sóng.
Nàng từng là kiêu tướng chỉ huy trên sa trường, được tiên đế phong làm quán quân tướng quân, lập nhiều chiến công, uy chấn biên cương.
Nếu không có vụ thảm án ở Quốc Công phủ, có lẽ bây giờ nàng không phải là Khâm Thiên Giám Minh Liệt Hầu, mà là Vô Địch Hầu ở trong quân Ký Châu.
Đúng lúc này, thần sắc nàng khẽ động, pháp nhãn giữa lông mày mở rộng, bắn ra một đạo kim quang nhàn nhạt, nhìn khắp bốn phía.
Vẫn không phát hiện gì khác thường, sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.
"Đạo chích phương nào, dám dùng độn thuật thăm dò bản hầu?"
Keng một tiếng đao minh, trường đao xông lên trời, giống như lưu tinh, cũng không phải là Long Tước đao, mà là một thanh nhạn linh đao bình thường.
Đao tuy bình thường, nhưng người ném đao không phải người thường.
Chỉ nghe tiếng đao kêu như rồng, hóa thành một đạo hàn quang xông thẳng lên trời, đao ý chí cương dương, đao khí uy mãnh bá liệt, phảng phất muốn đâm thủng cả trời xanh!
Mà mục tiêu của một đao này lại là một đám mây trắng đang trôi bồng bềnh giữa không trung.
Đó không ai khác chính là Trương Cửu Dương.
Trong lòng hắn giật mình, không ngờ Nhạc Linh lại nhạy cảm như vậy, ra tay lại nhanh như sấm sét, vội vàng toàn lực thúc đẩy độn thuật, vân khí phiêu đãng, nương theo gió mà đi, hiểm nguy tránh được một đao này.
Thấy Nhạc Linh còn muốn xuất thủ, hắn vội vàng thu lại độn thuật, thân ảnh hiện ra, từ trên không trung bay xuống.
Một đao vừa rồi vẫn chỉ là thăm dò, Nhạc Linh chỉ dùng chưa tới ba phần lực, nếu tiếp tục đánh xuống, có lẽ hắn phải bỏ mạng dưới tay người nhà.
"Trương Cửu Dương?"
Trong mắt Nhạc Linh hiện lên một tia khác biệt, nói: "A Lê nói ngươi đã tu thành mười ba hình độn, lúc đầu ta còn không tin, hiện tại xem ra lại là thật."
Độ khó của mười ba hình độn không nhỏ, dù là nàng học thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới nhập môn, mà Trương Cửu Dương mới chỉ có bao nhiêu thời gian?
"Ngươi đi đâu vậy? Sao người chật vật thế này?"
Nàng nhìn Trương Cửu Dương mặt xám mày tro, thậm chí tóc giả cũng bị cháy rụi mảng lớn, không kìm được mỉm cười.
Trương Cửu Dương trở nên nghiêm trọng, nói: "Bích Minh sơn, Vạn Phù Lâu."
"Nói cho ngươi, lần này ta phát hiện một bí mật khó lường đấy nhé -- Tê!"
Hắn đột nhiên bị đau, hít một hơi khí lạnh.
Nhạc Linh hung hăng vặn tai hắn, lạnh lùng nói: "Không chào hỏi ta đã đánh một cái, ngươi đã dám một mình đi dò xét Vạn Phù Lâu?"
"Ngươi có biết trong Vạn Phù Lâu có bao nhiêu cao thủ không?"
"Ngươi có biết Tôn Thiên Trì mơ ước muốn giết ngươi không?"
"Thật sự cho rằng tu thành mười ba hình độn là có thể vô pháp vô thiên, muốn đi đâu thì đi rồi à? Ngươi có biết ở nơi hiểm địa, những kẻ tự cho mình độn thuật cao siêu thường là những kẻ chết nhiều nhất không!"
"Sai rồi, sai rồi!"
"Tiểu đệ biết sai rồi, Linh tỷ, nhẹ tay thôi!"
Trương Cửu Dương vội vàng nhận lỗi, nhiều lần cam đoan lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, Nhạc Linh mới cuối cùng buông tay. Hắn xoa xoa vành tai ửng đỏ, nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn còn vẻ lạnh lùng của Nhạc Linh, trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười. Hắn dĩ nhiên không phải hoàn toàn mạo hiểm, trừ mười ba hình độn tu luyện có thành tựu ra, còn có thiên nhãn thần thông cùng họa bì nội ứng, cẩn thận một chút vấn đề không lớn. Đương nhiên hắn sẽ không giải thích, dù sao Nhạc Linh là đang quan tâm sự an nguy của hắn. "Lại nói Nhạc tướng quân, nếu ta chết thật ở Vạn Phù lâu, ngươi sẽ như thế nào?" Nhạc Linh liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Chẳng ra sao cả, nhiều nhất giúp ngươi nhặt xác." Trương Cửu Dương lắc đầu cười cười, tiếp tục chủ đề trước đó, nói: "Ngươi tuyệt đối không tưởng tượng nổi, ta ở Vạn Phù lâu đã thấy ai!" "Đúng nha, ta xác thực không tưởng tượng nổi, Song Diện Phật sẽ ở đó." Trương Cửu Dương thần sắc trì trệ, không thể tin nhìn Nhạc Linh. Không phải chứ, hắn tối qua liều chết mới thấy được bí mật, Nhạc Linh đã biết rồi? Thấy hắn bộ dáng kinh sợ, Nhạc Linh mỉm cười nói: "Không nên xem thường Khâm Thiên Giám chúng ta, nội gián vừa trừ, các bộ ngành lớn của Khâm Thiên Giám lại có thể vận chuyển bình thường." "Khoảng thời gian này ta đều đang tra các vụ trộm mộ của tông môn, phát hiện một vài dấu vết, đừng quên ta từng giao đấu với Song Diện Phật, đối với hắn vẫn khá quen thuộc." "Trong đó một số thi thể người thủ mộ, ẩn ẩn giống như là bút tích của Song Diện Phật." Hồ sơ Gia Cát Vân Hổ đưa ra trước đó là những vụ trộm mộ xảy ra tấp nập trong thời gian gần đây. Trộm mộ vốn không thuộc phạm vi chức trách của Khâm Thiên Giám, nhưng những vụ trộm mộ này lại khác, toàn bộ đều là mộ của tu sĩ tông môn! Lại phát sinh ở một vài tông môn vừa và nhỏ, người bị trộm mộ thường là tu sĩ từ cảnh giới thứ ba trở lên của tông môn đó, bị lấy đi mi cốt cùng pháp khí chôn cùng. Ở cuối hồ sơ có một manh mối mấu chốt, một vài pháp khí sau đó xuất hiện trong tay đệ tử của Vạn Phù lâu. "Ta bắt được mấy đệ tử Vạn Phù lâu, một lũ vô dụng, đao còn chưa mài xong đã khai hết." "Bọn chúng nói mình nhận lệnh của chưởng giáo, phối hợp với một hòa thượng đi các phái trộm mộ, đào lấy mi cốt, chỉ là gần đây Tôn Thiên Trì dường như phát giác Khâm Thiên Giám đang chú ý, đã bảo bọn chúng tạm thời dừng lại." Trương Cửu Dương trong lòng hơi động. Trách không được đệ tử của Vạn Phù lâu có rất nhiều người bốc lên hắc khí, thì ra là cả lũ đi trộm mộ. Khá lắm, bọn họ không chỉ đào mi cốt của trưởng bối trong tông môn mình, còn ghi nhớ cả mộ địa của các tông môn khác. Bất quá Tôn Thiên Trì vẫn còn lý trí, chỉ chọn tông môn vừa và nhỏ, không dám đụng vào các môn phái thực lực mạnh. Nếu không một khi thất bại, sẽ là một trận huyết chiến. Trương Cửu Dương nhìn Nhạc Linh, quả không hổ là Minh Liệt Hầu thông minh lanh lợi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà đã tìm ra căn nguyên, tra được nhiều thứ như vậy. "Trước mắt xem ra, hẳn là Song Diện Phật liên hợp với Tôn Thiên Trì, có một âm mưu nào đó không thể cho ai biết, chỉ là ta tạm thời còn chưa nghĩ ra được hai điểm." "Hai điểm nào?" "Thứ nhất, Tôn Thiên Trì dù sao cũng là chưởng giáo một phái, Vạn Phù lâu cũng là danh môn chính phái, hắn vì sao phải bí quá hóa liều cùng Song Diện Phật làm việc nguy hiểm như vậy?" "Thứ hai, bọn họ muốn nhiều mi cốt tu sĩ như vậy, rốt cuộc là để làm gì?" Trương Cửu Dương mỉm cười, nói: "Vấn đề thứ nhất ta cũng không biết, nhưng vấn đề thứ hai, ta có lẽ có thể trả lời ngươi." Nhạc Linh nghe vậy nhíu mày, mắt sáng lên, chờ hắn nói tiếp. Trương Cửu Dương lại chỉ vào ba tiểu đạo mồ hôi nhễ nhại, vô cùng bẩn: "Ngươi cũng huấn luyện bọn chúng lâu rồi, để bọn chúng nghỉ một lát đi." Nhạc Linh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Ngươi đấy, chỉ biết chiều bọn chúng." Lắc đầu, nàng khoát tay nói: "Một canh giờ nữa, quay lại luyện tiếp." "Cửu ca vạn tuế!" A Lê hoan hô. Nhạc Linh vội trừng mắt nhìn nó một cái, nói: "Những lời này không thể nói lung tung." Lời vạn tuế, nếu bị người có tâm nghe được, sẽ gây ra phiền toái. A Lê ồ một tiếng, lại hô: "Cửu ca cửu thiên tuế!" Trương Cửu Dương: "..." Sau khi ba đứa nhỏ vui vẻ rời đi, Trương Cửu Dương liền kể lại toàn bộ cảnh tượng tối qua mình thấy, trọng điểm là món xương người cà sa đầy nghiệp lực kia. "Xương người cà sa..." Nhạc Linh nghiền ngẫm mấy chữ này, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là một pháp bảo cực kỳ khủng bố, Song Diện Phật vì sao muốn luyện chế nó? "Đừng lo lắng, mấy ngày nữa là đến Hoàng Tuyền yến, đến lúc đó ta tìm cơ hội xem, có thể thăm dò ra được tin tức nội tình không." Trong lòng hắn còn có một ý nghĩ, nếu như không hỏi được từ Diêm La, cũng có thể thử để Họa Bì Chủ đi hỏi một chút. Dù sao Họa Bì Chủ và Song Diện Phật qua lại rất nhiều, quan hệ không ít. "Đừng nóng vội, cẩn thận bị Song Diện Phật nhìn thấu, tên kia vô cùng tà môn, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ thua cả ván!" "Hiểu rồi, ta đi ngủ trước." Trương Cửu Dương quay người, cả đêm không ngủ, muốn tranh thủ ngủ bù, lại bị Nhạc Linh kéo lại. "Trương Cửu Dương, ba đứa kia không luyện, thì đến phiên ngươi." "Không phải, để ta ngủ trước cái đã." "Ngủ gì mà ngủ? Người tu hành còn thiếu cái này à? Sau khi chết tự khắc có giấc an giấc ngàn thu!" "Tu vi của ngươi còn quá yếu, chỉ với thực lực như ngươi, chỉ sẽ kéo chân sau của ta, muốn đuổi kịp bước tiến của ta, nhất định phải khổ luyện, bây giờ bắt đầu đả tọa hành khí, mau lên!" Tê! Trương Cửu Dương hít một hơi khí lạnh, sao những lời này giống như không lâu trước đây mình đã nghe thấy rồi? Thật là, hắn vừa còn thấy tội nghiệp cho ba cái tên kia, bây giờ đến lượt mình. Thôi được, tu luyện! Không phá được cái chỗ chết tiệt này, chẳng lẽ không phá được cảnh giới thứ tư sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận