Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 32: Kim Phật trấn quỷ, biển lửa luyện kiếm

Chương 32: Kim Phật trấn quỷ, biển lửa luyện kiếm
Những con quỷ vật bị oán khí điều khiển này cũng không có quá nhiều thần trí, nhưng dù vậy, từ vẻ mặt và lời nói của Trương Cửu Dương, bọn chúng tựa hồ cũng cảm nhận được một loại nhục nhã.
Trong chốc lát, oán khí tích tụ triệt để bộc phát.
Oanh!
Phù lục trong phòng nhao nhao bốc cháy, trở nên khô nóng vô cùng, nhiệt độ không khí tăng lên nhanh chóng.
Trương Cửu Dương ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, quỷ vật thật đúng là thiên kì bách quái, những lệ quỷ chết trong đám cháy lại có năng lực phóng hỏa.
"Cứu, cứu mạng với!"
Chu quản gia đột nhiên hô to một tiếng, thần sắc sợ hãi, thì ra là y phục của hắn cũng bị bắt lửa.
Càng quỷ dị chính là ngọn lửa đó thế nào cũng không dập tắt được, thấy sắp cháy đến người Chu quản gia, Trương Cửu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "A Lê."
"Có đây!"
Sau một khắc, A Lê từ âm ngẫu bay ra, hóa thành một luồng âm phong thổi vào người Chu quản gia, dưới sự xung kích của âm khí nồng nặc, ngọn lửa ngoan cường kia cuối cùng cũng dập tắt.
"Muốn chết!"
Một con lệ quỷ gào thét một tiếng, thân bốc hỏa lao về phía A Lê, trong mắt tràn đầy sát ý.
Bị ngọn lửa thiêu sống đến chết, chịu đựng sự tra tấn lớn, oán khí cực nặng, trông hết sức điên cuồng.
Ngay khi nó sắp bổ nhào vào người A Lê, chỉ nghe một tiếng kiếm kêu thương lang, thanh thúy rõ ràng, giống như âm thanh của kim loại va chạm.
Kiếm quang đột nhiên lóe lên, như một vệt sáng thoảng qua.
Con quỷ vật toàn thân bốc hỏa hét thảm một tiếng, thân thể bị một thanh bảo kiếm cắm sâu vào vách tường, kiếm tuệ màu vàng tung bay, mặc nó giãy giụa thế nào cũng khó mà lay chuyển.
Thái Nhạc kiếm vốn là danh kiếm đương thời, vô cùng sắc bén, lại thêm Trương Cửu Dương sau khi thay máu tẩy tủy có thể phách kinh người, một kiếm giữa không trung lại nhập đá vài tấc.
Cổ kiếm có sát phạt chi khí, khiến lệ quỷ kêu rên liên hồi, thống khổ không thôi, ngọn lửa trên người cùng khói đen cũng dần dần dập tắt.
Các lệ quỷ khác muốn giải cứu, lại bị Trương Cửu Dương cản lại trước mặt.
Tay hắn kết quỷ ấn, miệng tụng chú quyết.
"Trời tròn đất vuông, người độn chín chương. Thanh Long tương trợ, Bạch Hổ giúp đỡ. Trước giết ác quỷ, lại trừ hung ương..."
Theo tiếng nói của hắn vang lên, pháp lực trong cơ thể như sông lớn khuấy động, đạo bào trên thân phất phới, tóc dài không gió mà bay, một cỗ phong mang vô hình ở xung quanh ấp ủ, khiến những quỷ vật kia liên tục lùi lại.
Chỉ vừa nghe được Chung Quỳ Sát Quỷ Chú, bọn chúng đã nơm nớp lo sợ, thấp thỏm lo âu, phảng phất trời sinh đã bị hắn khắc chế.
Đây cũng là nguyên nhân Trương Cửu Dương dám quản chuyện này, có được truyền thừa của vị đại thần bắt quỷ Chung Quỳ, hắn đối phó với quỷ vật thường thường sẽ làm ít công to.
Tiên thiên tương khắc, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn!
Bất quá đúng lúc này, Chu lão gia vẫn luôn an tĩnh đột nhiên làm vỡ gương đồng, sau đó nhặt một mảnh thấu kính sắc bén lên, nhắm vào cổ họng mình.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, nhưng ông ta dường như không hề cảm thấy đau, ngược lại ngây ngốc cười.
"Đạo sĩ thúi, mau dừng tay!"
"Nếu không chúng ta sẽ giết hắn ngay lập tức!"
"Mau cút!"
Bầy quỷ cảm nhận được sợ hãi, chúng phát hiện đạo sĩ trẻ tuổi trước mắt này thủ đoạn bất phàm, bèn dùng Chu lão gia làm con tin để áp chế.
Nhìn máu tươi trên cổ Chu lão gia, Trương Cửu Dương nhíu mày.
Có chút bó tay bó chân.
"Ha ha ha, Chu quản gia, xem ra người ngươi tìm đến cũng không hơn gì nha!"
Ngay khi tình thế lâm vào bế tắc, một tiếng cười phóng khoáng đột nhiên vang lên, tiếng như chuông lớn, vang vọng tứ phương.
"A Di Đà Phật, để Phật gia ra tay hàng phục chúng!"
Sau một khắc, một hòa thượng vóc người khôi ngô, mặc áo cà sa màu vàng, để râu quai nón bước vào gian phòng, tay bưng một tiểu Kim Phật cao khoảng 1 thước.
"Tiểu đạo sĩ, xem kỹ thủ đoạn của Phật gia đây!"
Hắn cười lớn một tiếng, trong miệng niệm tụng kinh văn, trong chốc lát, Kim Phật trong tay nở rộ ánh sáng, chiếu sáng cả gian phòng.
Bầy quỷ bị ánh sáng vàng kia chiếu vào, nhao nhao kêu rên không thôi, hồn thể như có xu hướng tan rã.
Bị đánh bất ngờ, ngay cả A Lê cũng bị ánh sáng vàng kia chiếu trúng, gương mặt phấn nộn bị nóng đến đỏ bừng, vội vàng trốn vào âm ngẫu.
"Cửu ca, Kim Phật kia cực kỳ dọa quỷ!"
Trương Cửu Dương nhìn những lệ quỷ bị phơi bày dưới Phật quang không có chỗ che thân, dần dần tan rã, nhìn lại tượng Phật không ngừng nở rộ ánh vàng kia, trong lòng đã mơ hồ đoán ra thân phận của vị hòa thượng.
Ngoài ra còn một điểm khiến hắn rất ngạc nhiên, đó là khi nhìn thấy Kim Phật này, trong lòng hắn tựa hồ có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Giống như đã gặp ở đâu rồi.
Chu quản gia lên trước nhỏ giọng nói: "Trương đại sư, vị này là Năng Nhân hòa thượng của Kim Thân Tự."
Trương Cửu Dương trong lòng cười lạnh.
Người này không đến sớm không đến muộn, hết lần này tới lần khác lúc này mới đến, chỉ sợ là lo lắng mình cướp mối làm ăn của hắn.
Bất quá hắn cũng không nóng nảy, bởi vì giọng nói của A Lê đã vang lên bên tai hắn.
"Cửu ca, Kim Phật của đại hòa thượng này lợi hại, nhưng hắn quá xem thường những lệ quỷ kia, bọn chúng hung dữ lắm đó ~"
A Lê có năng lực dự đoán, tuyệt đối không nói bậy.
Ngay khi đại hòa thượng đã tính trước, những quỷ vật bị kim quang đốt đến gần như tan rã lại dần tụ lại với nhau, biến thành một con quái vật cao hơn một trượng, có vô số đầu.
Âm khí hỗn loạn, chúng phát ra từng tiếng gào thét kinh hồn, trên người không ngừng bốc ra những đốm lửa nhỏ.
"Đau khổ quá!"
"Tại sao lại đốt chết chúng ta!"
"Nương, con khó chịu quá!"
"Nóng quá, nóng quá!"
...
Sắc mặt Năng Nhân hòa thượng lập tức thay đổi, chỉ thấy quỷ vật kinh khủng kia lại đội Phật quang từng bước một đi về phía hắn, mỗi bước chân để lại một dấu chân đen lớn trên mặt đất.
"Nguy rồi, lại còn có thể hợp thể?"
Ngoại trừ con lệ quỷ bị Thái Nhạc kiếm đóng đinh kia, có đến ba mươi con lệ quỷ kết hợp lại với nhau, biến thành một quái vật kinh khủng và méo mó, chúng gào thét, đau khổ, cũng phẫn nộ.
Oanh!
Xung quanh đột nhiên bùng lên một biển lửa lớn, cảnh vật trước mắt Trương Cửu Dương biến đổi, mọi người bị đặt ở trong một biển lửa, phòng ốc phía trên đầu không ngừng sụp đổ.
"Lão gia, chúng ta phải làm sao đây?"
Trong biển lửa, một đám người dựa sát vào nhau, sợ hãi mà bất lực.
Trương Cửu Dương ánh mắt chấn động, thấy người được gọi là lão gia kia, hắn khuôn mặt tuấn tú, khí chất nho nhã, khoảng bốn mươi tuổi.
Lỗ Diệu Hưng!
Trong một khoảnh khắc, Trương Cửu Dương liền hiểu ra dự định của những con quỷ vật kia, chúng muốn cho đám người mình cũng được trải nghiệm nỗi đau bị lửa thiêu sống.
Đây đều là những gì mà chúng đã phải trải qua trước khi chết!
Trong biển lửa, Lỗ Diệu Hưng ôm chặt đứa con trai mới tròn một tháng của mình, la lớn: "Ngươi giết ta còn chưa đủ, cần gì phải đoạn tuyệt dòng máu Lỗ gia ta!"
"Ta chỉ có một đứa con trai này thôi, tha cho nó đi!!"
Hắn quỳ rạp xuống đất dập đầu, trán máu tươi chảy ròng.
"Ta van xin ngươi, hãy cho con trai ta một con đường sống!"
Nhưng mà không có kỳ tích nào xảy ra, biển lửa lan tràn, cuối cùng thôn tính cả ba mươi hai nhân khẩu Lỗ gia, bao gồm cả đứa con trai trong ngực Lỗ Diệu Hưng.
...
"Tiểu đạo sĩ, đừng có xem nữa, còn có chiêu gì thì mau tung ra đi!"
Năng Nhân hòa thượng mồ hôi đầy mặt, Kim Phật trong tay tỏa ánh sáng, miễn cưỡng ngăn cản biển lửa không ngừng lan đến từ bốn phía.
"Đây là muốn thiêu chết chúng ta ở chỗ này!"
"Mà lại ngọn lửa này quỷ dị, nửa thật nửa ảo, chỉ sợ bên ngoài thực tế cũng không có nhiều động tĩnh, nếu không nghĩ cách, chờ người khác phát hiện ra chúng ta, cũng chỉ thấy mấy bộ thi thể cháy đen!"
Kim Phật trong tay hắn càng ngày càng nóng, thậm chí đã bắt đầu nhỏ giọt dịch kim loại.
Vừa nãy hắn dùng Phật quang để làm tan lệ quỷ, bây giờ quỷ vật liền dùng hỏa diễm để nung chảy Kim Phật, ăn miếng trả miếng, không thể bảo là không hung hãn.
"Trương đại sư, cứu, cứu mạng với!"
Chu quản gia cũng khẩn cầu, thân thể run lẩy bẩy.
Trương Cửu Dương bình tĩnh nói: "Đừng vội, sắp xong rồi."
Vừa dứt lời, giọng của A Lê vang lên, có vẻ như có chút gắng sức.
"Cửu ca... bắt kiếm!"
Chỉ thấy một thanh bảo kiếm xuyên qua biển lửa, ung dung bay đến trước mặt Trương Cửu Dương, bị hắn nắm trong lòng bàn tay, trên chuôi kiếm khảm ngọc trắng rất khác thường, không những không có bất kỳ cảm giác nóng rực nào, ngược lại còn truyền đến từng tia thanh mát.
A Lê thở hồng hộc, mang chuôi kiếm này đến đây quả thật là quá mệt.
"Năng Nhân đại sư, xin ngài cố thêm một lát."
Trương Cửu Dương giơ kiếm về phía trước, kiếm quang sáng như tuyết chiếu sáng đôi mắt của hắn.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi muốn làm gì? Có chắc chắn không?"
Ánh mắt Trương Cửu Dương sắc bén, thản nhiên thốt ra hai chữ.
"Luyện kiếm."
...
A Lê: Giết! Giết! Giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận