Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 220: Thanh Tiêu Dẫn, Loan Phượng đến

Chương 220: Thanh Tiêu Dẫn, Loan Phượng Đến
Trương Cửu Dương chủ động mời Long Nữ cùng đi gặp Thái Âm, tự nhiên là có ý thăm dò. Nếu như nàng thật sự là Thái Âm, tự nhiên là phân thân thiếu phương pháp, không có khả năng đồng thời xuất hiện trước mắt hắn, nhất định sẽ nghĩ cách cự tuyệt.
Có điều điều mà Trương Cửu Dương không ngờ đến chính là, Long Nữ vậy mà nhẹ gật đầu, nói: "Tốt thôi." Không hề do dự hay làm khó dễ.
Lập tức, Trương Cửu Dương lại bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ bản thân đoán sai rồi?
Sau một khắc, Long Nữ từ trong ngực lấy ra một vật, đưa cho Trương Cửu Dương, nói: "Chúc mừng năm mới, cám ơn ngươi giúp ta chiếu cố Tiểu Nha."
Đó là một bản khúc phổ, phía trên có một nhóm chữ kiểu phiêu dật xinh đẹp.
"Thanh Tiêu Dẫn."
Trương Cửu Dương khẽ giật mình, nhận lấy lật xem mấy lần, nói: "Đây là từ khúc mới của ngươi viết?"
Long Nữ nhẹ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia chờ mong, nói: "Ngươi thử xem một chút."
Trương Cửu Dương cảm giác từ khúc này tựa hồ ẩn giấu huyền cơ, nhìn Nhạc Linh đang mỉm cười, liền biết "Thanh Tiêu Dẫn" này nhất định không đơn giản.
Hắn xem qua một lượt khúc phổ, sau đó cầm lấy cây tiêu ngọc bên hông, bắt đầu thổi.
Âm điệu trong trẻo, uyển chuyển vang vọng trời cao, tựa như tiếng Loan Phượng hót.
Chim chóc xung quanh nghe ngóng, hình như có dị động, bay múa xoay vòng.
Trong lòng Trương Cửu Dương khẽ động, đây không phải chính là khúc nhạc mà Long Nữ vừa đàn sao? Tựa như khúc "Ngư Dược Long Môn Khúc" kia, có năng lực điều khiển chim bay.
Hả? Chờ chút!
Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Mi tâm thiên nhãn của Trương Cửu Dương hơi phồng lên, dù chưa mở ra, nhưng cũng nhạy cảm phát giác được trong bầu trời đêm, có thứ gì đó đang lặng lẽ hạ xuống.
Quả nhiên, sau một khắc, một tiếng phượng hót lớn vang lên.
Vô số chim chóc đều cúi đầu lễ bái, kinh sợ.
Trương Cửu Dương ngẩng đầu, vậy mà nhìn thấy một con chim thần màu xanh như sao băng bay trên trời đêm, màu lông tuyệt đẹp, hai cánh xanh như trời rạng, tiếng hót réo rắt, bay thẳng lên tinh hà.
Ưu nhã, thần bí mà phiêu dật.
Nó theo tiếng mà đến, tiếng hót không dứt, như cùng tiếng tiêu hòa quyện, chậm rãi khép cánh, từ trên không hạ xuống thấp, ước chừng dài hơn một trượng, cái cổ thon dài tinh tế, lông vũ hoa mỹ như gấm.
Trương Cửu Dương cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của "Thanh Tiêu Dẫn".
Thanh Tiêu Dẫn, Loan Phượng đến.
"Đây là... Phượng Hoàng?"
Trương Cửu Dương ngừng tiếng tiêu, nhìn thần điểu hoa mỹ, tôn quý, phảng phất từ trong tranh vẽ bước ra, không khỏi có chút trợn mắt há mồm.
"Không phải đâu, là Thanh Loan."
« Đại Hoang Tây kinh » ghi chép, hải ngoại có thần núi, trên núi có ba thần điểu, tên lần lượt là Đại Li, Tiểu Li, Thanh Điểu. Thanh Điểu còn gọi là Thanh Loan, nghe nói là dòng dõi Phượng Hoàng, nếu có ngày có thể dục hỏa trùng sinh, thậm chí có thể biến thành Phượng Hoàng thực sự.
Mặc dù chiến lực không mạnh, nhưng nó có nhiều năng lực đặc biệt.
Thần điểu vô cùng kiêu ngạo, nó hếch cằm, liếc xéo Trương Cửu Dương một chút, sau đó liền bị Long Nữ vỗ một cái.
Nó lập tức ngoan ngoãn, ủy khuất quỳ người xuống, miệng nói tiếng người: "Cái người thổi tiêu kia, ngươi mau lên đi."
Trương Cửu Dương ngây người, đây là để hắn cưỡi sao?
Tương truyền Thanh Loan rất cao ngạo, ưu nhã mỹ lệ, ở kiếp trước trong thần thoại còn là tín sứ của Tây Vương Mẫu, không phải tùy tiện mà khuất phục được.
Xem ra là bị Long Nữ làm cho sợ rồi.
Hắn lập tức bước lên lưng loan, A Lê hết sức kích động, kéo tay Trương Cửu Dương muốn cùng nhau bay.
Hai cánh nó rung lên, lập tức bay lên trời, tốc độ cực nhanh, ít nhất phải nhanh hơn độn vân thuật của hắn, thần kỳ hơn là, Thanh Loan dường như có thể cảm nhận được ý nghĩ của hắn, không cần nói cũng biết muốn bay đi đâu.
Đây có vẻ là công lao của khúc nhạc kia, khúc "Thanh Tiêu Dẫn" thuận tiện như một loại pháp thuật đặc biệt, kết nối tạm thời nguyên thần của người và chim.
Trương Cửu Dương cũng cảm nhận được những năng lực mà Thanh Loan có.
Tâm niệm vừa động, Thanh Loan vỗ cánh, bay vút lên, bay thẳng lên trời cao, xung quanh gió lạnh gào thét, cảnh vật phía dưới thu nhỏ lại nhanh chóng, như đàn kiến. A Lê kêu to đầy phấn khích.
Áo trắng của Trương Cửu Dương bay phấp phới, thân hình vững như tùng cổ thụ, tỏ ra rất trấn định.
Thanh Loan cũng hơi kinh ngạc, không ngờ tốc độ nhanh như vậy cũng không làm hắn lung lay, xem ra người này tu vi cũng không hề kém.
Không biết qua bao lâu, Thanh Loan bay đến một vùng biển mây mênh mông.
Đầu trên, tinh tú lấp lánh, như thể chỉ cần đưa tay là chạm vào được.
Trương Cửu Dương muốn thử chiến lực của Thanh Loan, nhẹ nhàng giơ kiếm chỉ.
Một tiếng phượng hót lớn vang lên, nó hướng phía kiếm chỉ phun ra từng đạo ngọn lửa màu xanh, đốt biển mây tạo thành một cái hố lớn.
Tiếng phượng hót cũng có tác dụng rung động tâm hồn, sóng âm kích thích cuồng phong, không ngừng lan ra xung quanh.
Thanh Loan này vẫn chưa trưởng thành, chiến lực ước chừng cảnh giới thứ tư, trách không được lại bị Long Nữ thuần phục ngoan ngoãn.
"Ẩn."
Theo Trương Cửu Dương ra lệnh, trên người Thanh Loan lưu chuyển ánh sáng, sau đó cả người nó trở nên trong suốt, mang theo Trương Cửu Dương và A Lê cùng biến mất không thấy.
Đây là thần thông thứ tư của nó, ẩn thân, sau khi bay lượn, thanh diễm, và tiếng phượng hót.
Đến Bồng Sơn lần này không xa, Thanh Điểu ân cần xem xét ngó nghiêng. Thanh Điểu là tín sứ của Tây Vương Mẫu, cũng là tai mắt của bà, am hiểu thăm dò tin tức, mà thần thông ẩn thân lại càng đặc biệt.
Hắn khẽ nhúc nhích ý niệm, Thanh Điểu lại hiện ra thân hình, thu cánh lại, từ trên cao đáp xuống, tựa như ngồi cáp treo ở kiếp trước.
Nhưng khi sắp chạm đất, nó lại dang rộng đôi cánh, giữ thăng bằng cơ thể, đáp đất an toàn.
Trương Cửu Dương nhảy xuống lưng chim, Thanh Loan lại thi triển thần thông thứ năm, từ một trượng biến thành vài tấc, như một con sẻ màu xanh, nhẹ nhàng đậu xuống vai Trương Cửu Dương.
Nó hơi nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo. Phảng phất đang nói: “Hai cẳng thú, bây giờ ta mới cưỡi ngươi.”
"Trương Cửu Dương, ta tìm cho ngươi một con tọa kỵ đó."
Long Nữ nhìn hắn, như nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung: "Ngươi cũng đừng có ý định bảo ta làm thú cưỡi."
Nhạc Linh nghe vậy nhướng mày, ung dung nhìn Trương Cửu Dương. Phảng phất đang nói, tên nhóc này ngươi thật sự không sợ chết mà.
Thanh Loan nghe vậy vội vàng nói: "Con Bạch Long kia, ta đánh thua là thật, nhưng ngươi đã nói rồi, chỉ cần làm tọa kỵ mười năm cho nàng, sẽ trả lại tự do cho ta!"
Long Nữ gật đầu, rồi lặng lẽ truyền âm cho Trương Cửu Dương: "Trương Cửu Dương, đừng lo, mười năm sau ta lại đánh nàng một lần."
Trương Cửu Dương nghe vậy liền lắc đầu cười cười, hắn đưa ra một ngón tay, Thanh Loan liền bay đến đậu lên ngón tay, thân thể nhỏ bé, nhưng ánh mắt vẫn kiêu ngạo.
"Yên tâm, mười năm sau ta nhất định trả tự do cho ngươi, nhưng không chừng đến lúc đó chính ngươi cũng không muốn đi."
"Ha ha."
Thanh Loan phát ra một tiếng cười nhạo, nói: "Tuổi còn trẻ, ăn nói mạnh miệng ngược lại lợi hại."
Nói xong nó mở cánh, không thèm nhìn Trương Cửu Dương một chút nào, thân thể dù nhỏ lại không hề chậm lại, như một luồng ánh sáng bay về phía đông, chớp mắt đã biến mất, ẩn mình vào tinh hà.
"Thanh Loan loại chim này, rất cao ngạo tự trọng, cảm thấy hồng trần thế tục quá ô trọc, nên mới ẩn cư ở các ngọn núi thần ở hải ngoại, không ở trong thế tục quá lâu."
Giọng Nhạc Linh vang lên, nhìn Long Nữ tiếp tục nói: "Bạch cá trạch, thu phục một con Thanh Loan cũng không phải chuyện dễ dàng, xem ra lần này ngươi ra biển, là vì Trương Cửu Dương mà không ít dụng tâm."
"Bạo lực nữ, ngươi mà còn gọi ta bạch cá trạch nữa, ta sẽ bắt ngươi làm tọa kỵ đấy."
Long Nữ và Nhạc Linh nhìn nhau, dường như lại có chút mùi thuốc súng.
Điều này khiến Trương Cửu Dương đau cả đầu, chẳng phải trước đó các nàng đã hòa thuận rồi sao? Sao đột nhiên lại cãi nhau?
Chẳng lẽ trong lúc hắn không biết, các nàng lại có chuyện gì xảy ra?
Nhưng cũng may giờ các nàng sẽ không đánh nhau nữa, nếu không phủ Thẩm chỉ sợ cũng sẽ tan tành.
Nửa đêm, giờ sửu.
Sau khi cãi cọ một hồi, Long Nữ mang Ngao Nha rời đi, nhưng hứa sẽ cùng Trương Cửu Dương đi đến Đông Hải ba ngày sau, giao dịch dầu cá voi với Thái Âm.
Thậm chí, khi Trương Cửu Dương thăm dò hỏi đến việc bắt Thái Âm, nàng cũng không hề tỏ ý phản đối.
Nhưng sự việc của Thanh Loan đã nói lên, nàng đã từng ra biển, có thể nói, hiềm nghi của nàng hiện tại là lớn nhất.
Chỉ là…
Nhìn vào khúc phổ trong tay, lòng Trương Cửu Dương im lặng, không nói nên lời là tư vị gì.
Có thể tưởng tượng, để sáng tác được khúc “Thanh Tiêu Dẫn” này, nàng đã phải tốn không ít công sức, thậm chí còn ra biển hàng phục một con Thanh Loan.
Khó tiếp nhận nhất là ân tình của mỹ nhân.
Nếu như nàng thật sự là Thái Âm, là một tà ma sau lưng làm nhiều chuyện ác, bản thân chẳng lẽ lại có thể hạ quyết tâm đối đầu sao?
Ngay cả Trương Cửu Dương cũng không biết.
Lòng hắn có chút buồn bã, nhưng ngay sau đó, một bàn tay ngọc thon thả nhấc tai hắn lên.
"Trương Cửu Dương, dù sao chúng ta đang diễn trò, nhưng ngươi cũng coi như trên danh nghĩa là...vị hôn phu tế của ta rồi, xem nhạc phổ như vậy là được sao? Hay muốn ban đêm ôm đi ngủ?"
Tê!
Trương Cửu Dương trong nháy mắt tỉnh táo lại, cười khổ nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, không phải như ngươi nghĩ."
"Vậy là gì?"
"Ta đang nghĩ chuyện ở Hoàng Tuyền, lần này Nguyệt Thần muốn lập ván cục để phục sát ngươi, ta đang nghĩ xem nên phá cục như thế nào."
Ngoài loại tư tâm nào đó, Trương Cửu Dương không nói cho nàng việc Long Nữ có thể là Thái Âm. Tính tình Nhạc Linh ghét ác như cừu, đối với tà ma trong Hoàng Tuyền đều hận thấu xương. Hắn vạn lần không muốn thấy một ngày kia hai người sẽ tự giết lẫn nhau. "Phục s·á·t ta?" Nhạc Linh có chút buồn cười, lại có chút tức giận, lạnh nhạt nói: "Thật sự là không s·ợ c·hết, ta còn chưa rảnh tay đi thu thập nàng đâu, kết quả nàng đã muốn đụng vào vết đ·a·o của ta trước." "Không nên kh·i·n·h thường, thế lực Nguyệt Thần không thể kh·i·n·h thường, nàng đã dám an bài như vậy, chứng tỏ có nắm chắc nhất định, bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn ở Dương Châu một ngày, nàng cũng không dám động thủ." Nhạc Linh cười lớn một tiếng, vẻ anh khí trong mắt không hề sợ hãi, nói: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu người nàng dám đến, vừa vặn bắt s·ố·n·g vài tên, tìm hiểu nguồn gốc!" Âm thanh kia, không chỉ không sợ, còn mơ hồ có vẻ mong đợi. Tựa hồ hận không thể đ·ị·c·h nhân tranh thủ thời gian đến phục s·á·t nàng. "Có phải ngươi sắp p·h·á cảnh rồi không?" Trương Cửu Dương đột nhiên hỏi. "Coi như ngươi còn có chút mắt nhìn." Nhạc Linh mỉm cười, gõ một cái vào đầu hắn, nhìn qua tâm tình không tệ. "Lúc đầu ta ít nhất còn muốn ba năm mới có thể p·h·á cảnh, nhưng lần trước cùng Họa Bì Chủ một trận chiến, khiến ta có chút đốn ngộ, bình cảnh buông lỏng rất nhiều, p·h·á cảnh... chắc là trong mấy tháng này." Trương Cửu Dương mừng rỡ, nói: "Không biết ngươi và Long Nữ ai sẽ tu đến đệ lục cảnh trước, tốt nhất đều có thể p·h·á cảnh, đến lúc đó chúng ta đối đầu Hoàng Tuyền, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều." "Tự nhiên là ta trước!" Nhạc Linh c·h·é·m đinh ch·ặ·t sắt nói. "Vì sao?" "Bởi vì ta với bạch cá chạch đ·á·n·h một cuộc cược, cược xem lần này ai p·h·á cảnh trước." "Cược cái gì?" Nhạc Linh đột nhiên liếc hắn, cười nhạt một tiếng, nói: "Hiện tại vẫn chưa thể nói cho ngươi." Thấy Trương Cửu Dương còn muốn hỏi tiếp, nàng khoát tay, dời chủ đề. "Ba ngày sau, ta tùy ngươi cùng đến Đông Hải chi tân, bí m·ậ·t quan s·á·t một cái Thái Âm kia, mặc dù theo như lời ngươi nói, Thái Âm trong Hoàng Tuyền đã kết minh với ngươi." "Nhưng tà ma chính là tà ma, đám người kia đều là hạng đại g·i·a·n đại ác, ai biết có mưu đồ gì hay không?" "Vạn nhất nàng gây bất lợi cho ngươi, ta và bạch cá chạch sẽ lập tức làm t·h·ị·t nàng!" "Ừm? Sao vậy, lẽ nào ta nói sai sao?" Nhạc Linh vừa nói xong, lại thấy Trương Cửu Dương có chút trầm mặc. "Ba ngày sau, ngươi không thể đi." Một lúc lâu sau, Trương Cửu Dương đột nhiên lên tiếng. "Vì sao?" "Vì ngươi có chuyện quan trọng hơn cần làm." "Lập tức p·h·á hủy m·ưu đồ của Song Diện Phật và Tôn t·h·i·ê·n Trì, thậm chí g·iết chúng mới là việc quan trọng nhất, lần tụ hội này ta thể hiện quá cường thế, e rằng Song Diện Phật muốn sớm có chút bố trí." Nhạc Linh lập tức hiểu ra, nói: "Ta hiểu, ta sẽ tự mình đến Bích Minh Sơn, bí m·ậ·t quan s·á·t, xem chúng sẽ giở trò gì." Dừng một chút, nàng lại nói: "Thảo nào ngươi lại chủ động mời bạch cá chạch cùng ngươi đi Đông Hải, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, có nàng bảo hộ ngươi, như vậy ta cũng có thể yên tâm." Đống lửa tiếp tục bùng cháy, hai người cứ thế vừa nói chuyện phiếm, vừa đón giao thừa. Không chỉ là chuyện của Hoàng Tuyền, mà còn nhiều hơn những chuyện không có mục đích rõ ràng, thậm chí cả những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, ví như Ngao Nha bắt đầu thay răng, A Lê lại dùng những thành ngữ khiến người ta không biết nên k·h·ó·c hay cười... Bọn hắn dường như có vô vàn chuyện để nói. Cho đến khi chân trời n·ổi bong bóng cá, ánh bình minh ló dạng. Nhạc Linh d·ậ·p tắt đống lửa, dưới ánh triều dương vươn vai một cái, thân thể thon dài khỏe khoắn cân đối trong lớp áo bào đỏ phác họa ra đường cong uyển chuyển. Một đêm không ngủ, nàng vẫn tinh lực dồi dào, thần thái sáng láng. "Đón giao thừa xong, Trương Cửu Dương, chuyện này không nên chậm trễ, ta lập tức đến Bích Minh Sơn." Nói rồi nàng khẽ huýt sáo một tiếng, ngay sau đó một con Tuyết Long Câu lao vụt đến, tiếng vó như sấm, thần tuấn vô cùng. "Cũng không cần phải vội vã vậy chứ, ít nhất cũng nói với lão phu nhân một tiếng." Trương Cửu Dương ngẩn ra, sau đó lên tiếng khuyên nhủ. Nhạc Linh lên ngựa, tay nắm dây cương, tiêu sái cười một tiếng. "Việc nước là trọng, từ lúc đón giao thừa đến giờ, đã là ta cho mình lười biếng rồi." "Vả lại, việc mà ngươi, Trương đại nhân, đã sắp xếp, bản hầu nào dám qua loa?" Nàng trêu chọc một tiếng, liền phi ngựa đi, vẫn cứ lôi lệ phong hành như thế. Nhìn theo bóng lưng tràn đầy sức sống của nàng, Trương Cửu Dương lại khẽ thở dài. Nói thật, hắn cũng không muốn l·ừ·a d·ố·i Nhạc Linh. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, ba ngày sau hẹn nhau ở Đông Hải chi tân, hi vọng tất cả đều thuận lợi, Thái Âm là Thái Âm, Long Nữ là Long Nữ. Không ai muốn biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận