Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 105: Lại phó Hoàng Tuyền

Chương 105: Lại phó Hoàng Tuyền Tên: Cát Châu Quỷ Vương Thất địa điểm: Đại Càn Thanh Châu thành Người làm chủ: Nhạc Linh (Giám hầu) Nguy hiểm: Tai cấp Trạng thái: Chưa kết án Giữ bí mật: Giáp
Bên hồ nước, Trương Cửu Dương nhìn xem hồ sơ của bản thân, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ diệu. Nhất là khi nhìn thấy phần Nhạc Linh đánh giá về mình ở cuối hồ sơ, càng là không nhịn được cười.
"Theo lời kể của người sống sót, tên tặc này tự xưng là thiên can thứ chín của Hoàng Tuyền, cùng hung cực ác, lại vô cùng căm ghét các quyền quý đương triều, trong một đêm đã tàn sát hơn trăm quan viên và thân hào ở Thanh Châu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhân thần cộng phẫn!"
"Nhưng tên tặc này đạo hạnh cao cường, lại ẩn nấp kỹ càng, tâm tư kín đáo, không phải trong mười ngày có thể bắt được, ứng xếp vào vụ án Hoàng Tuyền, và được giao cho người trinh thám." Trương Cửu Dương xem xong toàn bộ hồ sơ, không khỏi cảm thán.
"Hoàng đế thật đúng là không tiếc vốn liếng, ngoài linh đan giúp tăng tu vi, còn có một quyển « lôi pháp bí triện » cùng một pháp bảo giá trị liên thành."
"Không ngờ ta lại đáng giá đến thế... Ngay cả ta còn thấy động lòng."
Nhạc Linh lại cười không nổi, nói: "Ngươi ngược lại lạc quan, hiện tại Khâm Thiên Giám đã xếp ngươi vào danh sách mười tội phạm truy nã hàng đầu, sau này ngươi dùng thân phận Quỷ Vương đi lại, bọn họ cũng sẽ không coi ngươi là người một nhà."
Đây cũng là điều nàng lo lắng nhất.
Một khi Trương Cửu Dương thành thiên can thứ chín chân chính của Hoàng Tuyền, vậy thì trong Khâm Thiên Giám, chỉ có nàng là người biết thân phận thật của hắn. Các đồng liêu khác sẽ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, chém hắn thành trăm mảnh. Nói đơn giản, Trương Cửu Dương không chỉ phải đấu với tà ma Hoàng Tuyền, còn phải đề phòng người của mình tập sát.
"Ha ha, mười tội phạm truy nã hàng đầu?"
Ánh mắt Trương Cửu Dương có chút sáng lên, nói: "Ta đứng thứ mấy?"
"Thứ mười."
Nhìn vẻ mặt có chút hưng phấn của hắn, Nhạc Linh tức giận nói: "Lần này coi như ngươi nổi danh thật rồi, lần đầu ra mắt đã được xếp vào mười kẻ tội phạm bị truy nã."
Trương Cửu Dương lại cười lạnh một tiếng, nói: "Đều có chín kẻ xếp trước ta?"
Từng bước từng bước giết hết bọn chúng!
Cho dù làm kẻ ác, hắn cũng muốn đứng đầu vạn ác!
Nhạc Linh đưa tay gõ hắn một cái, cười như không cười nói: "Phần lớn đều là tà ma trong Hoàng Tuyền, ví dụ như trong dãy Thông Thiên Sơn tám trăm dặm có một sơn quân, tự xưng Thông Thiên Vương, ở trong dãy núi đó, cho dù là tu sĩ đệ lục cảnh cũng không phải đối thủ của hắn."
"Còn có tà ma trong vụ án Ma Phật liên thể, cực kỳ am hiểu bí pháp tinh thần cùng chú thuật, có thể khiến hàng ngàn người trong vô hình biến thành tín đồ, tự cắt thịt của mình cung cấp cho tà Phật."
"Chưa kể đến những kẻ xa xôi, vị Họa Bì Chủ kia, đám Bác Bì Tượng mà hắn nuôi, mỗi con đều có thực lực đệ tứ cảnh, đủ thấy đạo hạnh của bản thân hắn."
Nàng lắc đầu cười nói: "Một mình ngươi là tu sĩ đệ nhị cảnh nhỏ bé, được xếp vào trong đó, đã là lẫn lộn vàng thau rồi, còn muốn từng cái giết hết sao?"
"Cái gì mà đệ nhị cảnh, ta sắp lên đệ tam cảnh rồi!"
Trương Cửu Dương có chút xấu hổ nói: "Thời hạn trăm ngày sắp kết thúc, không quá một tháng, ta có thể phá cảnh cho ngươi xem!"
"Tốt, tốt, tốt, Thanh Châu Quỷ Vương thật là lợi hại, lại sắp lên đệ tam cảnh rồi..." Trong giọng Nhạc Linh mang theo ý cười.
Trương Cửu Dương có thể trong thời gian ngắn như vậy mà có hy vọng xung kích đệ tam cảnh, tốc độ này đã phi thường kinh người, nhưng so với các tội phạm trong danh sách truy nã thì quả thật hơi không hợp.
Trương Cửu Dương hừ lạnh một tiếng, nếu không phải đánh không lại, hôm nay phải cùng ngươi luận bàn võ nghệ rồi.
Hai người cũng không còn nói chuyện về Hoàng Tuyền nữa, mà sóng vai ngồi xuống, cũng không ai tiếp lời, Trương Cửu Dương thì câu cá, Nhạc Linh thì lấy quyển « Chung Quỳ bắt quỷ truyện » ra đọc. Dù đã đọc mười mấy lần, nàng vẫn không thấy chán.
Nhất là bản tục làm này còn là bản độc nhất của Liêu Trai tiên sinh, không lưu hành trên thị trường.
Sau khi quen Trương Cửu Dương, nàng cũng không che giấu việc bản thân nhập tâm đọc sách, chỉ thấy nữ tướng quân xưa nay uy vũ lạnh lùng, giờ phút này lại nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng lộ ra vài tiếng cười lạnh. Trong miệng lẩm bẩm l linh tinh, nhỏ giọng hừ vài câu.
"Ha ha, ngươi đã có đường đến chỗ chết..."
"Cứ thế mà chết đi, thật là tiện nghi cho hắn!"
"Sao còn không rút trảm Quỷ kiếm?"
Trương Cửu Dương lắc đầu cười, không ngờ khi đọc sách Nhạc Linh lại là người không ngớt lời như vậy, nếu ở kiếp trước, nàng nhất định rất thích phát biểu hoặc viết tấu chương mất.
"Này này, ngươi làm ồn đến cá của ta rồi."
Mãi mà chưa câu được con cá nào, Trương Cửu Dương nhịn không được nhắc nhở.
Nhạc Linh không nói gì, chỉ liếc nhìn Khánh Kị một cái.
"Rõ!" Tiểu Khánh Kị thích làm nhất là được sống sung sướng vui mừng, nó tung người một cái nhảy xuống hồ, đuổi đám cá định ăn mồi câu của Trương Cửu Dương đi.
Trương Cửu Dương: "..."
Khóe miệng Nhạc Linh hơi cong lên, mỉm cười.
Thời gian dần trôi, rất nhanh vòng mặt trời màu vàng kim đã dần xuống, ánh hoàng hôn phủ một tầng ánh vàng nhạt lên mặt hồ. Nhạc Linh xem xong lần cuối, nàng khép sách lại, vươn vai mệt mỏi.
Áo giáp bạc màu đỏ không che được đường cong thon thả yểu điệu, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, dưới ánh hoàng hôn lại như có ánh hào quang lưu chuyển, như được tạc ra từ ngọc thạch. Đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt anh khí, dường như cũng vì một buổi chiều tranh thủ thời gian mà có thêm vài phần dịu dàng.
Gió nhẹ lướt qua, vài chiếc lá cây bay xuống trên đầu nàng.
Nhạc Linh không để ý, nói: "Trương Cửu Dương, thời gian không còn sớm, ta phải đi rồi."
Nàng tuy đã đến Thanh Châu mấy ngày, nhưng tất cả đều bận rộn giúp Thanh Châu Quỷ Vương giải quyết vụ án, hôm nay mới có được nửa ngày thanh nhàn.
"Núi cao sông dài, tướng quân bảo trọng, đúng rồi, ta có đồ muốn đưa ngươi."
Trương Cửu Dương nói xong, lấy từ trong ngực ra một trang giấy đưa cho nàng.
"Đây là gì?"
Nhạc Linh mở ra xem, phát hiện trên đó vậy mà là mười mấy cái tên, mà trong đó có mấy cái nàng vô cùng quen mắt, dường như là quan viên trong triều đình.
"Danh sách."
Trương Cửu Dương cười nói: "Ta đã nói muốn cho một mình ngươi danh sách mà, đại trượng phu đương nhiên không thể thất tín."
Nhạc Linh khẽ giật mình, sau đó ánh mắt lộ vẻ kích động, nói: "Chẳng lẽ đây là..."
Trương Cửu Dương gật đầu, nói: "Đây đều là tra hỏi được từ miệng Nhiếp Quảng Hiền, những người ở trên đều là người của Họa Bì Chủ, Nhiếp Quảng Hiền đã từng gặp mặt bọn họ."
Dừng một chút, Trương Cửu Dương dặn dò: "Bây giờ ngươi đang chủ trì vụ án Thanh Châu Quỷ Vương, đại quyền trong tay, cũng có thể mượn cỗ gió đông này, điều tra những người này."
"Đương nhiên, đừng quá gấp, hành động nhất định phải chậm, tốt nhất nên làm như một sự ngoài ý muốn."
Nhạc Linh nhìn thẳng hắn, gật đầu nói: "Yên tâm, ta hiểu."
Chỉ có như vậy, mới có thể giảm thiểu tối đa nguy cơ bại lộ thân phận của Trương Cửu Dương.
Nàng cầm danh sách này, nhìn Trương Cửu Dương, ánh mắt tràn đầy cảm khái. Hắn thật là một người am hiểu tạo ra kỳ tích.
Rất nhiều chuyện khó như lên trời, vào tay hắn dường như lập tức giải quyết dễ dàng. Nhưng nàng biết, đây đều là do hắn đánh cược bằng cả tính mạng.
"Trương Cửu Dương... Nhất định phải sống mà trở về."
"Yên tâm, hiện tại chỉ có Họa Bì Chủ kia là có khả năng nghi ngờ thân phận của ta, chỉ cần ta có thể trà trộn, một mình hắn thì sao có thể nói rõ một vài chuyện." Trương Cửu Dương cười nhạt nói: "Đây mới chỉ là phần thu hoạch đầu tiên, tiếp theo, sẽ còn có nhiều hơn."
Nhạc Linh nâng đao Long Tước của mình lên, cười như không cười nói: "Ngươi đã lâu không có tác phẩm mới, nếu như dám dừng bút không viết nữa, coi chừng đao ta vô tình."
Trương Cửu Dương lắc đầu cười: "Liêu Trai tiên sinh không viết được, liên quan gì đến Trương Cửu Dương ta--"
Vút!
Đao Long Tước khẽ rút ra một tấc, đao quang sáng như tuyết như một dòng nước mùa thu.
"Khụ khụ, viết, nhất định viết!"
"Viết xong, lập tức cho ngươi xem."
Nhạc Linh lộ ra vẻ hài lòng, gật gật đầu, vừa định nói gì, đột nhiên biến sắc, ra hiệu cho hắn im lặng. Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một giọng nói.
"Tiểu Cửu, Nhạc đầu chúng ta có ở chỗ ngươi không?"
Là giọng Lão Cao.
Nhạc Linh vội vàng cẩn thận giấu danh sách vào trong vạt áo, sau đó vỗ vỗ bụi đất trên người, vừa muốn nói chuyện, thì thấy Trương Cửu Dương tiến lên một bước, giúp nàng lấy lá rụng trên đầu xuống.
"Được rồi, hiện tại không có sơ hở gì."
Trương Cửu Dương cười trêu nói: "Ngươi sẽ không phải là trốn thủ hạ vụng trộm đến đây đấy chứ."
Nhạc Linh trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người, giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.
"Ta ở đây, ngươi vào đi."
Lão Cao đi vào trong viện, khi nhìn thấy Nhạc Linh cuối cùng thở dài một hơi, phảng phất như tìm được chỗ dựa tinh thần.
"Nhạc đầu, bệ hạ có chỉ dụ, muốn ngươi lập tức hồi cung diện kiến."
Hắn cảm thấy Nhạc đầu có chút không vui, dường như không muốn bị ai quấy rầy, nhưng trong lòng cũng không còn cách nào.
Mấy ngày này bọn họ chạy ngược chạy xuôi, mệt mỏi không ít, kết quả manh mối cuối cùng cũng bị đứt, tám phần là lại thành huyền án rồi. Nhạc đầu cho bọn họ nghỉ nửa ngày để thư giãn.
Kết quả bệ hạ đột nhiên sai người truyền chỉ, bọn họ lại không tìm thấy Nhạc đầu! Vẫn là Lão Cao chợt nghĩ ra, nghĩ đến Nhạc đầu có khi sẽ đến nhà tiểu tử Trương Cửu Dương, kết quả đến đây xem, đúng là ở đây thật.
"Biết rồi."
Nhạc Linh gật đầu, sau đó chắp tay với Trương Cửu Dương để cáo biệt.
"Chờ ta làm xong việc này, sẽ nhắc lại chuyện bình rượu ngon, chúc quân khải hoàn." "Tốt, ta chờ ngươi." Nhạc Linh quay người rời đi, đến cửa thì không nhịn được dừng chân, quay đầu nhìn sâu vào chàng thanh niên áo trắng thân ngọc đang đứng bên hồ nước. Trương Cửu Dương từng nói, rất nhanh Hoàng Tuyền lệnh sẽ chứa đầy ô quang, lần thứ hai Hoàng Tuyền tụ hội chỉ còn trong sớm chiều. Có lẽ đây chính là lần cuối cùng hai người gặp mặt. "Nhớ kỹ gửi thư." "Được." Chỉ là lời từ biệt đơn giản, nàng gật đầu, cuối cùng bước chân rời khỏi sân, không hề ngoảnh lại. Nữ tướng quân kiên nghị quả quyết, không muốn để ai thấy sự bàng hoàng và lo lắng của mình. Lão Cao luôn cảm thấy bầu không khí có chút lạ. Hắn bước lên trước, hết sức tò mò hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi với Nhạc đầu của chúng ta, thật sự là... loại quan hệ đó?" Trương Cửu Dương quay người tiếp tục ngồi câu cá. "Chúng ta chỉ là cùng nhau câu cá, uống chút trà mà thôi, Nhạc đầu các ngươi lòng dạ quá cao, lần này vụ án gặp khó khăn, cũng chưa chắc là chuyện xấu." Lão Cao gật đầu đồng tình. "Cũng may ngươi có thể an ủi Nhạc đầu, ngươi không biết đó thôi, ở Khâm Thiên Giám, mặc dù rất nhiều người ngưỡng mộ Nhạc đầu, nhưng nàng dường như không có bạn bè, sau khi phá án thì chỉ biết khổ tu, chưa từng biết nghỉ ngơi." Tay Trương Cửu Dương khẽ dừng lại khi câu cá. "Đúng rồi tiểu Cửu, về vụ án Quỷ Vương Thanh Châu này, ngươi có ý tưởng gì hay không?" Lão Cao không kìm được hỏi. Hắn thấy, Trương Cửu Dương không chỉ có tài năng trời phú hơn người mà còn tư duy nhanh nhạy, thường nhìn ra những chi tiết mà người khác xem nhẹ. Vụ án Vân Nương trước đây, chính Trương Cửu Dương là người đầu tiên đưa ra ý kiến, có khả năng đã từng có hai Vân Nương. Trương Cửu Dương trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi lên tiếng. "Vụ án này... e là không đơn giản." Lão Cao gật đầu, rồi đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy câu nói tiếp theo. "Không có?" "Không còn." Lão Cao: "..." "Cái tên Quỷ Vương Thanh Châu kia lợi hại lắm, ngươi chỉ là Tiểu Tư Thần thôi, vẫn nên đừng lên góp vào, có khi người ta chỉ thổi một cái là ngươi đã c·hết rồi." Lão Cao hừ lạnh nói: "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ bắt được hắn!" Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Tiểu Cửu, đầu óc ngươi linh hoạt, giúp ta phân tích xem hắn có khả năng đang trốn ở đâu?" Trương Cửu Dương: "..." "Sao ngươi không nói gì?" "Thôi được rồi, ngươi còn chưa xem hồ sơ thì làm sao mà phân tích được." Lão Cao lắc đầu, rồi cáo từ ra về. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trương Cửu Dương bật cười thành tiếng. Chờ sau này Lão Cao biết hắn chính là Quỷ Vương, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất thú vị. Mặt trời lặn, mặt trăng lên. Trương Cửu Dương vẫn chưa về phòng, cũng hiếm khi không tu hành, hắn cầm cần câu, như thể đang đợi chờ điều gì. Trong thức hải, Hoàng Tuyền lệnh phát ra ô quang ngày càng rực rỡ. Hắn mơ hồ có dự cảm, lần Hoàng Tuyền tụ hội tiếp theo, sắp sửa bắt đầu. Ngay trong đêm nay! "A Lê." Trương Cửu Dương đột nhiên mở mắt. Ngay sau đó, A Lê mang theo một chiếc hộp hai tầng từ trong phòng bay ra, trịnh trọng trao cho Trương Cửu Dương. Nàng cảm thấy, Cửu ca hình như sắp làm một việc rất nguy hiểm. "Cửu ca, không thể mang ta theo cùng sao?" Nàng mím môi thể hiện sự bất mãn. Trương Cửu Dương xoa đầu nàng, cười nói: "Yên tâm, lần này ta không đi đ·á·n·h nhau." "Vậy đi làm gì?" Nụ cười trên mặt hắn dần tắt, giọng nói lộ ra một vẻ lạnh lẽo khó hiểu. "Lên núi, tặng lễ." Ngay sau đó, thân thể của hắn dưới ánh trăng càng lúc càng mờ nhạt, gần như trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nên đến, cuối cùng cũng phải đến. Họa Bì Chủ, xem rốt cuộc ai sẽ c·hết trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận