Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 447: Thiên Tôn là hòa thượng?

Chương 447: Thiên Tôn là hòa thượng? Ta là Phật Tổ tương lai? Trương Cửu Dương đối với chuyện này vô cùng nghi ngờ, hắn cảm thấy mình có thể nhìn thấy bảy mươi hai tuyệt kỹ trên vách đá chủ yếu là do Quan Tưởng Đồ. Mặc dù bây giờ hắn chưa từng có được Quan Tưởng Đồ của Phật môn, nhưng hắn nhớ rõ trong Quan Tưởng Đồ có không ít đại lão của Phật môn. Tỉ như Quan Âm Bồ Tát, Đại Nhật Như Lai, Di Lặc Phật Tổ… Ân, Di Lặc Phật Tổ là Phật Tổ Tương Lai, dòng chính rễ hồng. Hắn tuy chưa có được những Quan Tưởng Đồ đó nhưng cũng có chút liên hệ, cho nên nhìn thấy bảy mươi hai tuyệt kỹ cũng không có gì lạ. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được. Không thì, Nhạc Linh đường đường là chiến thần hộ pháp Phật môn chuyển thế còn không nhìn thấy trọn vẹn bảy mươi hai tuyệt kỹ, hắn dựa vào cái gì? “Nhưng ta là một đạo sĩ…” Nghe Trương Cửu Dương nói vậy, vẻ mặt Bạch Vân Tử có chút cứng đờ, chuyện này cũng là điều hắn không nghĩ ra, theo lý thuyết, Phật Tổ tương lai giáng thế phải có duyên phận lớn với Phật môn, vô cùng hứng thú với Phật pháp. Nhưng Trương Cửu Dương trông thế nào cũng không giống... "A Di Đà Phật, lúc đầu ta cũng hoang mang, nhưng ngươi nói Nhạc Linh là thê tử của ngươi, bần tăng liền nghĩ thông suốt." "Nghĩ thông suốt điều gì?" "Xin hỏi trừ Phật Tổ tương lai, còn ai có phật duyên lớn đến vậy, để Đại Uy Đức Thiên Mẫu Bồ Tát gả cho làm thê tử?" Trương Cửu Dương á khẩu không trả lời được. Bạch Vân Tử cười nói: “Trong trí nhớ của ta, Minh Vương tính cách cương liệt bá đạo, vừa có công đức che chở chúng sinh, lại có sát nghiệp núi thây biển máu, cho dù trong chư Phật cũng ít có bằng hữu, huống chi là kết làm bạn lữ.” “Cho dù ta xem như bằng hữu với nàng, cũng khó mà nói mấy câu, nàng không phải đang hàng ma, thì cũng trên đường đi hàng ma, là một vị bận rộn nhất ở Tây Thiên Cực Lạc Thế giới.” Trương Cửu Dương gật đầu, như thế rất hợp với tính cách Nhạc Linh. "Có một vấn đề, nếu Nhạc Linh muốn thu hồi sức mạnh kiếp trước, có phải cũng sẽ biến thành người khác, mất đi bản thân mình?" Trương Cửu Dương cực kỳ quan tâm đến vấn đề này. Hắn từng va chạm với cái thần tính cổ xưa sâu trong linh hồn của Nhạc Linh, đối phương vẫn luôn ngủ say, nhưng khi Nhạc Linh song tu cùng hắn lại không thể ngồi yên, suýt chút nữa muốn phá hoại chuyện tốt. Nhờ Trương Cửu Dương dùng Cửu Thiên Huyền Nữ đồ trấn áp. Cho nên với cái gọi là Đại Uy Đức Thiên Mẫu Bồ Tát, Trương Cửu Dương mang thái độ cảnh giác, hắn không muốn đến một ngày nào đó sơ sẩy, Nhạc Linh người cùng hắn đồng cam cộng khổ, kề vai chiến đấu lại bị thay thế. Bạch Vân Tử nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Vấn đề này, ta không thể cho ngươi câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể nói, Minh Vương chính là Nhạc Linh, Nhạc Linh cũng là Minh Vương, điều này không thể chia cắt được.” “Nếu có một ngày nàng biến thành Minh Vương chân chính trở về, sẽ thức tỉnh đủ loại ký ức kiếp trước, nhưng cũng không đánh mất ký ức kiếp này, chỉ là giống như một ly nước lẫn nhiều cát, cuối cùng sẽ thế nào thì ta cũng không rõ.” Trương Cửu Dương cuối cùng hiểu rõ, Nhạc Linh nếu biến thành Minh Vương, cũng sẽ không bỏ lại rất nhiều kinh nghiệm cùng hắn, thậm chí tình cảm cũng sẽ giữ lại, nhưng Nhạc Linh của kiếp này chung quy chỉ là một kiếp trong vô vàn kiếp của Minh Vương, có thể có bao nhiêu ảnh hưởng thì khó nói. Đặc biệt, ký ức của Minh Vương vốn dài đằng đẵng và mông lung, chắc chắn sẽ gây ra xung kích lớn đối với Nhạc Linh. "Nếu ta không muốn Nhạc Linh biến thành Minh Vương, vậy có biện pháp không?" Bạch Vân Tử khẽ thở dài, hắn không ngờ, Phật Tổ tương lai mà hắn đợi mấy ngàn năm lại là một người si tình, đừng nói đến Phật pháp, ngay cả cửa tình dục còn chưa vượt qua. "Biến thành Minh Vương, đó là số mệnh của nàng, trừ phi nửa đường vẫn lạc, nếu không không thể tránh được, nếu Phật Tổ tương lai nhất định muốn ép buộc, thì bần tăng đề nghị là…" "Không ngừng khắc sâu ký ức kiếp này của nàng, để lại đủ ảnh hưởng quan trọng cho nàng.” Trương Cửu Dương hắng giọng, hơi xấu hổ, hắn có thể cảm nhận được sự bất lực của đối phương, mãi mới chờ được Phật Tổ tương lai, kết quả người quan tâm nhất lại là nữ nhân… Nếu hắn là Bạch Vân Tử, chắc cũng thấy trời đất sụp đổ. “A Di Đà Phật, có lẽ mọi thứ đều là ý trời, từ nơi sâu xa Phật Tổ tự có an bài, giống như lúc hồn phách bần tăng tiêu tán, cuối cùng lại thấy được Phật Tổ tương lai.” Trương Cửu Dương giật mình, hỏi: “Ngươi muốn tiêu tán? Nếu cần, ta có thể cho ngươi máu.” “Không cần.” Bạch Vân Tử mỉm cười, thần thái lạnh nhạt yên tĩnh. “Sợi âm hồn này của ta có thể trường tồn bất diệt, chính là nhờ phật lực của Hoa Thủ Môn bồi bổ, giờ Hoa Thủ Môn không còn, ta tự nhiên cũng phải trở về tịch diệt.” Thấy hắn thản nhiên như vậy, trong lòng Trương Cửu Dương có một tia áy náy. Người ta đợi mấy ngàn năm, cuối cùng lại chờ phải một hàng giả. "Đáng tiếc ngươi đến chậm một bước, nếu không bần tăng có thể tận mắt nhìn thấy ngươi gõ ra Hoa Thủ Môn, thừa kế y bát của Phật Tổ, hưng thịnh Phật môn.” Bạch Vân Tử có chút tiếc nuối, nhưng lại vô cùng chắc chắn nói: "Nhưng bần tăng tin rằng, tất cả đều là khảo nghiệm trước khi ngươi thành Phật, Hoa Thủ Môn cuối cùng sẽ mở ra vì ngươi." Là một tín đồ Phật môn thành kính, đệ tử của Phật Tổ, hắn vô cùng tin tưởng, mọi sự đều là an bài tốt nhất. "Đại sư, người mang đi Hoa Thủ Môn, ngài biết được bao nhiêu?" Trương Cửu Dương đột ngột hỏi, thần sắc lộ ra một tia lo lắng. Nhất định phải tranh thủ khi Bạch Vân Tử còn ở đây, hỏi ra nhiều chuyện hơn, đặc biệt là tin tức liên quan đến Thiên Tôn. Chuyện của Thượng Cổ dù trọng đại, nhưng cuối cùng vẫn quá xa xôi, chuyện cấp bách vẫn là Thiên Tôn. Bạch Vân Tử cẩn thận hồi tưởng một phen, nói: “Người này rất rành về nơi đây, tuyệt không phải lần đầu đến, tu vi cao thâm, đã đạt đến bát cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước là đến cửu cảnh.” “Cho dù ở Thượng Cổ thời kỳ, cũng đủ để xưng là đại năng.” Trương Cửu Dương chấn động trong lòng, tu vi của Thiên Tôn vậy mà cao đến mức này! Bát cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa có thể xung kích cửu cảnh, chỉ sợ sư huynh chưa chắc đã là đối thủ của hắn… "Người này tu luyện pháp môn Đảo Quả Vi Nhân mà ta sáng tạo, thuật này rất huyền, ngay cả ta cũng chỉ diễn được đến tầng thứ hai, nhưng người này tạo nghệ trong pháp môn này đã vượt xa ta." Trương Cửu Dương cạn lời, đến cả người sáng chế ra pháp môn Đảo Quả Vi Nhân như Bạch Vân Tử còn tự cảm thấy mặc cảm sao? "Tuy rằng hắn ngụy trang rất giỏi, nhưng vẫn bị ta nhìn ra một chút mánh khóe, ngươi dù không hỏi, ta cũng định nói cho ngươi biết.” Trương Cửu Dương vui mừng, vội hỏi: “Manh mối gì?” "Hắn có lẽ là phương trượng đời nào đó của Bạch Vân tự ta.” “Phương trượng Bạch Vân tự?” Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Trương Cửu Dương, ban đầu hắn phỏng đoán Thiên Tôn có khả năng nhất là Gia Cát Thất Tinh, nếu không thì chính là Thái Tổ. Dù sao trong Càn Nguyên Tam Kiệt, Thái Tổ lộ ra quá kín đáo, tựa như có người đang cố ý xóa bỏ nhiều chuyện liên quan đến Thái Tổ. Thiên Tôn từng lấy cẩm nang Gia Cát trong nhà họ Nhạc, còn nhìn chằm chằm linh vị Nhạc Tĩnh Chung hồi lâu, không để một yêu ma nào vào quấy rối từ đường. Điều này khiến Trương Cửu Dương cảm thấy có gì đó không đúng. Thiên Tôn hẳn là bạn cũ của Nhạc Quân Thần, mà Càn Nguyên Tam Kiệt, tình như thủ túc, kết nghĩa kim lan, nếu không phải Gia Cát, vậy có thể là Thái Tổ. Không có bằng chứng, thuần túy là trực giác của hắn. Chỉ là bây giờ Bạch Vân Tử khiến hắn dự liệu không đến, Thiên Tôn lại là một hòa thượng? "A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối.” Trong mắt Bạch Vân Tử gợn sóng, tiếp tục nói: “Hắn ngụy trang rất giỏi, ta cũng không nhìn ra, nhưng biết pháp phá trận, chỉ có các phương trượng Bạch Vân tự lịch đại, mà hắn lại quá quen thuộc nơi đây, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay.” “Còn có chuyện Hoa Thủ Môn, rõ ràng hắn là có chuẩn bị mà đến, Hoa Thủ Môn chính là xương đầu Phật Tổ biến thành, có vô lượng phật pháp, dù là bát cảnh đỉnh phong cũng không nhấc lên được.” "Nhưng hắn lại mang theo một con rùa đen, con rùa này cực kỳ thần dị, gánh thiên bia, có thể gánh Hoa Thủ Môn, rõ ràng là nghĩ ra phương pháp phá giải từ trước.” Trương Cửu Dương im lặng một lúc, con rùa đen kia không cần nghĩ, chắc chắn là Bàn Thiên. Bây giờ xem ra, sở dĩ Thiên Tôn mời Bàn Thiên gia nhập Hoàng Tuyền, không chỉ vì “Đế Kinh”, mà còn vì dọn dẹp Hoa Thủ Môn! Thiên Tôn nhất định là đã từng đến thánh địa Bạch Vân Tự, chỉ là không lấy đi được, nên mới nghĩ đến Bàn Thiên. Trương Cửu Dương cảm thấy có chút cảm giác cấp bách. Vẫn luôn cho rằng Thiên Tôn khinh thường, cao cao tại thượng, chỉ đợi mười thiên can tề tựu, hiện tại xem ra, hắn đã quá coi thường Thiên Tôn. Ngoài mười thiên can ra, Thiên Tôn cũng đang ngấm ngầm bày mưu một số việc khác, mà một khi ra tay đều là thủ bút lớn. Hoa Thủ Môn, đây chính là môn hộ Tây Thiên Cực Lạc thế giới, ẩn chứa y bát của Phật Tổ, nếu đều rơi vào tay Thiên Tôn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. "Người này biết rõ trận pháp, có chuẩn bị mà đến, bần tăng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể là phương trượng Bạch Vân tự đời nào đó.” Trương Cửu Dương gật đầu tán thành, sau đó lại hỏi: "Vậy ngài trong lòng có đối tượng nghi ngờ không?" Bạch Vân Tử trầm ngâm một lúc lâu sau, chậm rãi phun ra một cái tên.
"Pháp Không, phương trượng đời thứ mười của Bạch Vân tự, hắn có hiềm nghi lớn nhất.""Pháp Không..." Trương Cửu Dương khẽ nhíu mày, cái tên này hắn cũng chưa từng nghe qua, Thông Tuệ là phương trượng đời thứ mười hai, vậy thì Pháp Không chính là sư tổ của hắn một đời. "Ngài tại sao lại hoài nghi hắn?" "Bởi vì hắn quá hoàn mỹ." Bạch Vân tử lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Vô luận là Phật pháp, tu vi, phẩm hạnh, kiến thức, hắn đều là người ta đã thấy xuất sắc nhất trong các đệ tử Phật môn, năm đó chọn phương trượng, theo tư lịch kỳ thật không tới phiên hắn, vẫn là ta âm thầm đẩy một cái." "Nói ra thật xấu hổ, nếu không phải hắn không nhìn thấy hoàn chỉnh bảy mươi hai tuyệt kỹ, ta thậm chí còn cảm thấy...hắn chính là tương lai Phật Tổ." Trong lòng Trương Cửu Dương kinh ngạc, có thể nhận được đánh giá cao như vậy từ tổ sư Bạch Vân tự, có thể thấy Pháp Không này xuất sắc đến nhường nào. "Ta vốn cho rằng hắn sẽ trở thành phương trượng xuất sắc nhất, ai ngờ, chẳng bao lâu sau, hắn đã tẩu hỏa nhập ma mà chết yểu, lúc đó ta còn tiếc hận hồi lâu." "Bây giờ nghĩ lại, quả thật có chút mờ ám." Trương Cửu Dương nghiêm túc ghi nhớ cái tên Pháp Không, theo lý mà nói, tu sĩ chết vì tẩu hỏa nhập ma rất phổ biến, nhưng tâm pháp Phật môn chú trọng nhất thanh tâm quả dục, tiến hành theo chất lượng, tỉ lệ tẩu hỏa nhập ma phải thấp hơn rất nhiều. Kết hợp với chuyện Tôn Tên xe nhẹ đường quen tiến vào thánh địa, hết thảy liền trở nên đầy ý vị sâu xa. "Người này bày mưu tính kế tỉ mỉ nhiều năm, chỉ vì lấy đi Hoa Thủ Môn, nếu có dã tâm, tất nhiên là kiếp nạn của chúng sinh, xin tương lai Phật Tổ nhất định phải tìm về Hoa Thủ Môn, chớ có phụ lòng y bát của Phật Tổ." Bạch Vân tử chắp tay trước ngực, cúi đầu khom người với Trương Cửu Dương. "Đương nhiên, ta cũng biết bây giờ ngươi còn lâu mới là đối thủ của hắn, bần tăng cuối cùng tặng cho ngươi thêm một món lễ vật, hy vọng có thể giúp ngươi nhanh chóng trưởng thành..." Dứt lời Bạch Vân tử bấm tay một cái, từng sợi cánh hoa vàng rơi xuống, tỏa ra Phật quang thánh khiết, xung quanh còn có tiếng Phạn âm vang vọng, niệm tụng kinh văn.
độc Cô Hoan tác gia nói Các huynh đệ, ta gần đây chỉ là hơi bận một chút, qua tháng này là được rồi, mọi người không cần lo lắng nha, sẽ không chỉ có một chương đâu, nếu như chỉ có một chương ta sẽ báo sớm, chưa từng nói nghĩa là đang liều mạng đuổi bản thảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận