Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 25: Sái Hồn Chú

"Chương 25: Sái Hồn Chú"
"Trương đạo trưởng, ngươi quả nhiên có thể nhìn thấy ta..."
Thôi lão thái gia thấy Trương Cửu Dương nhìn về phía mình, dường như vô cùng kích động, gần như nước mắt tuôn đầy mặt.
"Còn xin Trương đạo trưởng mau cứu lão hủ!"
Hắn sâu sắc cúi đầu hành lễ.
Trương Cửu Dương buông tay đã kết ấn ra, bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Thôi lão thái gia, lời cần nói, bần đạo ba ngày trước đã nói qua, ngươi tìm đến ta cũng vô dụng."
Hắn vốn không có bản sự cải tử hoàn sinh.
Thôi lão thái gia hối hận nói: "Hối hận không nên nghe lời đạo trưởng, lão hủ thật nên vứt bỏ chất độc kia!"
Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhân dịp tết Trung Nguyên âm khí tràn đầy, lão hủ mới có thể miễn cưỡng đến gặp đạo trưởng một mặt, cũng không phải cầu sống, mà là mời đạo trưởng giúp ta giải thoát!"
"Lão hủ... thật sự là quá thống khổ!"
Vừa nói, hắn vừa mở áo liệm ra một khe hở, lộ ra nửa thân trên gầy gò.
Trương Cửu Dương lập tức ánh mắt tập trung.
Chỉ thấy một nửa người hắn bị bỏng nghiêm trọng, một nửa khác lại xuất hiện những vết thương màu tím đen như bị lạnh cóng, phía trên còn mang theo một ít băng sương.
"Đây là chuyện gì?"
Trương Cửu Dương lên tiếng hỏi.
Thôi lão thái gia đang định nói thì đột nhiên thân thể run lên, phát ra một tiếng gào thét đau đớn, thân hình càng lúc càng nhạt.
"Trương đạo trưởng cứu ta, trong nhà lão hủ có một gốc nhân sâm ba trăm năm tuổi, nguyện hiến cho --"
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
Tiền giấy bay lả tả chậm rãi rơi xuống, tất cả đều khôi phục bình thường.
Trương Cửu Dương im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng.
"Không ngờ hôm nay khách hàng đầu tiên lại là quỷ..."
Còn chưa về đến nhà, Trương Cửu Dương đã thấy một bóng người trước cửa nhà đi qua đi lại, trông hơi khác thường.
Đó là một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc đồ lụa, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, ở ngoài cửa nhà Trương Cửu Dương không ngừng đi vòng vèo, miệng phát ra âm thanh kinh hoảng.
Rất hoang đường, nhưng hắn như bị lạc đường.
"Cửa đâu? Rõ ràng vừa nãy cửa ở chỗ này mà?"
"Ta đang ở đâu, sao cứ đi qua đi lại mãi trên con đường này?"
"Có ai không, cứu mạng!"
Trương Cửu Dương khẽ hắng giọng.
A Lê đứng trên vai người đàn ông nhẹ nhàng bay đến, nắm lấy tay Trương Cửu Dương, nói: "Cửu ca, hắn là người xấu, trước đó nhân lúc ngươi không có nhà còn muốn vào nhà chúng ta đấy!"
Vừa rồi nàng đứng trên vai người đàn ông trung niên này, dùng hai tay che mắt hắn.
Quỷ che mắt, đó là cách dân gian gọi quỷ đánh tường.
A Lê vừa rời đi, người đàn ông lập tức kinh ngạc phát hiện mình lại nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, ngay cả bả vai cũng không còn đau nhức nữa.
"Ngươi là ai?"
Trương Cửu Dương đột nhiên lên tiếng hỏi.
Người đàn ông quay người lại thấy Trương Cửu Dương mặc một bộ đạo bào màu xanh, tựa như thấy cứu tinh, tiến lên kích động nói: "Ngươi là đệ tử của Trương đại sư đi, ta tìm Trương Cửu Dương, Trương đại sư!"
"Ta chính là."
"Không phải, ta tìm là --"
Âm thanh người đàn ông dừng lại, rồi sau đó trừng lớn mắt nói: "Ngươi chính là Trương Cửu Dương?"
Trương Cửu Dương lần nữa gật đầu.
"Đại sư, nhà ngươi có ma đó! Vừa nãy --"
Hắn còn chưa nói hết lời, liền thấy trước mắt bỗng có một bóng người nhỏ bé, bê bết máu, đang ngước đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch.
"Ngươi nói quỷ... là ta sao?"
Hai chân người đàn ông run lên, suýt nữa thì ngất xỉu.
Trương Cửu Dương gõ đầu A Lê một cái, nói: "Không được phép biến thành bộ dạng xấu xí như thế!"
"Dạ."
Sau một khắc, A Lê lại biến thành cô bé phấn điêu ngọc mài, mặc váy nhỏ màu trắng, mái tóc đen nhánh kết thành hai bím tóc xinh xắn, tràn đầy linh khí.
Nàng vốn ngày thường như búp bê, gần đây càng ngày đêm hái luyện ánh trăng, chuyên cần không ngừng, linh khí ngày càng hội tụ.
Không giống du hồn bình thường không ai nhìn thấy, nàng đã có thể chủ động xuất hiện trước mặt người, thậm chí không sợ ba lửa của người thường.
Theo cách phân chia của Khâm Thiên Giám, A Lê hiện tại đã xem như là tồn tại cấp Quỷ, dù chỉ là vừa mới bước vào cấp độ này, cũng có thể thấy được nàng có tư chất cao đến mức nào trong con đường quỷ tu.
Trương Cửu Dương đôi khi thậm chí cảm thấy, có lẽ tương lai nàng có thể thật sự đại náo một phen Địa Phủ?
Quỷ, hung, sát, tai, vực sâu, theo Cao Nhân nói, đến cấp tai thì tương đương với đại tu sĩ cảnh giới thứ bảy, còn vực sâu... lại là cấp độ diệt quốc.
Nghe nói triều Đại Cảnh trước đây của Đại Càn, cũng bởi vì xảy ra một hạo kiếp cấp vực sâu nên quốc lực mới tuột dốc không phanh, nhanh chóng sụp đổ, để Thái tổ Đại Càn Lưu Huyền Lãng mới có thể thừa cơ nổi lên.
Nếu A Lê biến thành tồn tại cấp vực sâu...
Chậc chậc, không dám nghĩ.
"Trương đạo trưởng, ngài đúng là thần nhân, lần này tôi đến là muốn mời ngài đi một chuyến Thanh Châu thành, xem xét sự việc ở nhà lão gia."
Người đàn ông trung niên nhìn Trương Cửu Dương với ánh mắt vừa kính vừa sợ, hắn lại có thể khiến một con quỷ nghe lời như thế, có thể thấy được đích thực là có bản lĩnh.
Thanh Châu thành...
Nghe đến ba chữ này, trong mắt Trương Cửu Dương thoáng hoảng hốt.
Một tháng trước, lão Cao đi Thanh Châu thành, điều tra vụ nhà Lỗ Diệu Hưng ba mươi hai người bị hỏa thiêu chết, từ đó không có tin tức gì.
Sự thật về vụ án của Vân Nương, có lẽ ẩn giấu trong vụ hỏa hoạn kia.
"Thật có lỗi, Thanh Châu thành quá xa, ta không thích đi xa nhà."
Trương Cửu Dương khoát tay, quả quyết cự tuyệt.
Hắn hiện giờ chỉ có tu vi cảnh giới thứ nhất, nước vụ án của Vân Nương quá sâu, tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác thì hơn.
Dù có muốn nhúng tay vào thì cũng nhất định phải luyện được chém quỷ kiếm trước đã, nếu không hắn tay không tấc sắt, chỉ dựa vào một Chung Quỳ giết quỷ ấn vẫn còn quá yếu.
Thấy đối phương còn muốn nói gì, Trương Cửu Dương cắt lời nói: "Hơn nữa, ta hiện tại phải đi Thôi gia ở huyện Đông Quang để xử lý một việc, không rảnh quan tâm những việc khác."
Dứt lời, Trương Cửu Dương đi vào nhà lấy cái chuôi kiếm luyện chế thất bại trước đó, sau đó gõ nhẹ vào âm ngẫu.
A Lê tự động bay trở lại âm ngẫu.
"Cửu ca, lại có thể giết quỷ sao? Giết giết giết!"
Nàng còn có vẻ hơi hưng phấn, tiểu cô nương gần đây nghe "Tây Du Ký" đến mức tẩu hỏa nhập ma, càng ngày càng cảm thấy hứng thú với chuyện chém chém giết giết.
Động một chút là lại hô hào giết quỷ, quả thực là quỷ con nít.
Người đàn ông trung niên vẫn chưa rời đi, mà là tiến lên cười nói: "Trương đại sư muốn đi huyện Đông Quang? Như vậy phải đi mấy chục dặm đường đấy, ở ngoài thành tôi có chuẩn bị xe rồi, nếu Trương đại sư không chê thì tôi có thể đưa ngài một đoạn đường, thế nào?"
Trương Cửu Dương đánh giá hắn một chút, không thể không nói người này rất biết nhìn sắc mặt.
"Nếu thế, vậy thì đa tạ."
"Dạ, mời ngài!"
...
Xe ngựa đi rất nhanh, một canh giờ sau, Trương Cửu Dương đã đến huyện Đông Quang.
Khác với huyện Vân Hà hẻo lánh, huyện Đông Quang là huyện lớn nhất Thanh Châu, có gần vạn hộ dân, càng phồn hoa náo nhiệt, trăm nghề hưng thịnh.
Thôi gia lại tọa lạc ở nơi này.
Trương Cửu Dương hỏi thăm mấy người, cuối cùng đến Thôi gia, trên phủ đệ này khí phái treo từng dải vải trắng, cho thấy nhà gần đây có tang sự.
Hắn không tùy tiện gõ cửa, mà là đi dạo một vòng quanh Thôi phủ, theo sự chỉ dẫn của A Lê rẽ trái rẽ phải.
"Trương đại sư, chúng ta đây là đi đâu vậy?"
Người đàn ông trung niên kia cũng đi theo, hắn muốn tận mắt nhìn xem Trương Cửu Dương làm phép đuổi quỷ như thế nào, và cũng vì mặt mũi xe ngựa mà Trương Cửu Dương cũng ngầm chấp nhận.
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Trương Cửu Dương thần sắc nghiêm túc, cuối cùng dừng chân bên ngoài hàng rào phía sau Thôi phủ.
"Cửu ca, lão bá kia đang ở ngay chỗ đó!"
A Lê thi triển năng lực dự báo, thành công giúp Trương Cửu Dương tìm thấy hồn ma của Thôi lão thái gia.
Hắn nhìn theo hướng A Lê chỉ, cũng không thấy Thôi lão thái gia đâu, chỉ thấy trên một mái hiên của Thôi phủ, cao cao dựng một cây gậy trúc, treo một bộ quần áo trên đó.
Kiểu dáng tựa hồ có chút quen thuộc, Trương Cửu Dương đột nhiên nhớ tới, Thôi lão thái gia ngày đó ngồi xe ngựa đến gặp hắn, hình như mặc chính là bộ quần áo này.
Xung quanh có gió thổi, nhưng kỳ lạ là bộ quần áo đơn bạc đó lại không hề lay động, tựa hồ nặng bất thường.
Nhìn từ xa, trông giống như một người bù nhìn trầm mặc.
Trong mắt Trương Cửu Dương lạnh lẽo, nói: "Thật là thủ đoạn độc ác!"
Nhật ký Lâm mù để lại tuy phần lớn đều là nói nhảm, nhưng cũng có vài thiên là ghi lại những chuyện thú vị về trừ tà bắt quỷ, trong đó có đề cập đến một vài cấm kỵ.
Cảnh tượng trước mắt, giống hệt như một thiên trong nhật ký.
"Trương đại sư, bộ quần áo này làm sao vậy?"
Người đàn ông trung niên khó hiểu nói.
"Ngươi cho rằng đây là phơi quần áo sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Trương Cửu Dương nhìn hắn rất lâu, trong miệng chậm rãi phun ra ba chữ.
"Sái Hồn Chú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận