Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 384: Phật máu vẩy trời cao

Chương 384: Phật máu vẩy trời cao
Mạnh tiên sinh nhìn Trương Cửu Dương thật sâu, người trẻ tuổi trước mắt này trong lòng hắn đã càng phát ra sự khó lường. Nếu như hắn thật có thể giết thần, làm được hành động vĩ đại xưa nay chưa từng có này, vậy có lẽ tương lai hắn thật có thể từ thế đạo đen tối lạnh lẽo này giết ra một con đường sống, mang đến hy vọng.
Rống!
Xa xa trên chiến trường lần nữa phát sinh biến hóa, một thân ảnh to lớn từ sâu trong lòng đất đi ra, trên ba cái đầu lớn, lần lượt treo năm mươi hạt phật châu bằng xương người, bảo quan khô lâu cùng một trăm cái dây chuyền mắt người. Eo quấn Long rắn, chân đạp Bạch Tượng, sau lưng mọc ra tám cánh tay. Tám tay Đại Hắc thiên, Sát Sinh Như Lai!
Khí thế cường đại xông lên tận trời, bay thẳng tinh hà, pháp tướng cuối cùng được ghi lại trong « Tám tay Đại Hắc thiên Ma Kha Già La chân kinh », vậy mà lại thật xuất hiện ở thế gian. Hơn nữa cũng không chỉ đơn thuần là pháp tướng, tựa hồ là thực thể, là cái thân ảnh kia biến thành thực thể. Hoặc là nói, là do bị Miêu Thần Khách cuồng oanh loạn tạc, nên hóa thân Phật Tổ Đại Hắc thiên không thể không hiện nguyên hình ra nghênh đón cường địch này.
Nếu không phải Miêu Thần Khách sớm bố trí trận pháp che giấu khí cơ và dao động, chỉ sợ lúc này toàn bộ tu sĩ Ký Châu đều sẽ bị kinh động.
"Ha ha ha, tốt một Sát Sinh Như Lai, Bát Tí Hắc Thiên, thống khoái!"
Thấy pháp thuật bản thân oanh tạc mà đối phương lại hầu như không bị thương, Miêu Thần Khách không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, con mắt đều sáng lên. Hắn vèo một cái Dương thần quy vị, hai mắt bắn ra từng đạo lôi đình màu vàng, đánh vào thân tám tay Đại Hắc thiên. Đây là một loại bí thuật nguyên thần, quán tưởng Thái Sơ Lôi Tổ được Đạo gia cung phụng, đem nguyên thần hóa thành kim lôi, bắn ra từ mắt, nhìn thì đánh vào nhục thân, nhưng thực tế lại chuyên công nguyên thần.
Miêu Thần Khách đã nhìn ra, cái mai rùa này cứng đến dọa người, cho nên vừa ra tay chính là bí thuật sát phạt nguyên thần. Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn vô cùng chính xác.
Bát Tí Hắc thiên khẽ run lên, rõ ràng nhận ảnh hưởng, khí cơ vốn đang bốc lên xuất hiện đột ngột ngừng lại, phảng phất núi lửa đang phun trào đột nhiên bị tắt.
"Lớn! Lớn! Lớn!"
Miêu Thần Khách hô liền ba tiếng, lần nữa thi triển thần thông lớn nhỏ như ý. Trước đây hắn từng dùng thần thông này lúc đánh Song Diện Phật, nhưng lúc đó chỉ là tùy tiện chơi đùa, không phát huy ra ba thành thực lực. Lần này lại khác, dưới sự áp bức của tám tay Đại Hắc thiên, hắn thúc giục pháp lực cả người như vực sâu biển cả, bật hết hỏa lực.
Thân thể đột ngột từ mặt đất mọc lên, lớn lên theo gió, trong nháy mắt đã thành một cự nhân mấy chục trượng, tay trái bóp Thái Âm quyền ấn, tay phải bóp Thái Dương Quyền ấn, phảng phất cự thần có thể hái trăng bắt sao trong truyền thuyết thượng cổ. Hắn gầm lên giận dữ, thanh âm xâu thấu thiên địa, chấn động sông núi, lồng ngực phun ra khí lưu hóa thành trường phong gào thét, càn quét tứ phương.
Một quyền đập vào mặt tám tay Đại Hắc thiên.
Ừ, bởi vì có ba cái mặt, cho nên hắn đánh trước cái xấu nhất.
Ầm ầm!
Tám tay Đại Hắc thiên kịch liệt run lên, trên đầu bảo quan khô lâu tỏa ra bốn mươi tám ngàn đạo quang hoa, rõ ràng là một kiện trọng bảo phòng ngự. Có thể ngay sau đó, nắm đấm lượn lờ kim quang kia, như một thanh trọng phủ không gì không phá xé rách phòng ngự của bảo quan khô lâu, hung hăng đập vào cái đầu xấu xí kia.
Răng rắc một tiếng vang giòn.
Trên bảo quan khô lâu xuất hiện một vết rách lớn, còn cái đầu kia thì mắt thường có thể thấy lõm xuống rất nhiều.
Một quyền bá đạo vô song này, phảng phất mang theo chí cương chí dương đại nhật chi lực, khiến Sát Sinh Như Lai có vẻ không thể chiến thắng thần uy tổn hao lớn!
Sức người, cũng có thể sánh ngang thần linh! Đây chính là sức mạnh vĩ đại của tu tiên, cũng là động lực để vô số tu sĩ dầm mưa dãi nắng, chuyên cần không ngừng, dù như đi trên băng mỏng cũng phải kiên trì. Thành tiên!
Bất quá thực lực của tám tay Đại Hắc thiên cũng không phải bình thường, dù chỉ là hóa thân của Phật Tổ, cũng đã đạt tới cảnh giới cao nhất trong những tuyệt học trấn giáo của Na Lan Đà tự, đủ để có thể giao chiến với bát cảnh.
Quả nhiên, tám tay Đại Hắc thiên vung lên cánh tay, pháp kiếm, tràng hạt, Kim Cương Xử, tam xoa kích, lưỡi câu các loại pháp khí trong tay đều hướng Miêu Thần Khách đánh tới. Mỗi một món đều đủ để tùy ý làm nát một chân nhân lục cảnh, thậm chí cả đại năng thất cảnh cũng sẽ bị trọng thương.
Nê hoàn cung của Miêu Thần Khách lần nữa bay ra một đạo kim đăng, thần huy lập lòe, chiếu sáng xung quanh.
Hộ Thể Kim Quang Tráo!
Keng! ! !
Kim đăng phiêu diêu, như ngọn nến tàn trong gió, như thể lúc nào cũng sẽ tắt.
Miêu Thần Khách thu hồi kim đăng, thân thể lui về sau mấy bước, trên đôi nắm tay đáng sợ không gì không phá kia, có thêm một vết thương nhàn nhạt, nhỏ ra từng giọt máu đen. Giọt máu ấy rơi xuống đất, vậy mà khiến cỏ cây xung quanh héo rũ, biến thành một mảnh đất đá cằn cỗi. Trên mỗi một pháp khí của tám tay Đại Hắc thiên đều có chú lực cực kỳ khủng bố và kịch độc. Dù có thần thông hộ thể của Miêu Thần Khách, cũng không thể ngăn trở hoàn toàn.
Hắn lần đầu lui về sau, hai người vừa đối mặt, lẫn nhau có bị thương, ai cũng không chiếm quá nhiều tiện nghi...
"... Lục Địa Thần Tiên Đạo gia, giao đấu hóa thân Đại Hắc Thiên Phật Tổ Mật Tông Phật môn, đủ để được xưng là trận chiến đỉnh cao nhất đương thời, tranh chấp giữa Phật Đạo, Mạnh tiên sinh cảm thấy ai sẽ thắng?" Trương Cửu Dương đột nhiên hỏi.
"Nếu chỉ đơn thuần là đấu pháp, thì ta cũng không biết ai thua ai thắng, nhưng bây giờ ta có thể khẳng định, Đại Hắc Thiên Phật Tổ nhất định sẽ thua." Mạnh tiên sinh rất nhanh đã đưa ra đáp án.
"Ồ? Vì sao?"
"Bởi vì ngươi nhất định đã chuẩn bị sẵn phương án khác."
"Thông minh."
Trương Cửu Dương mỉm cười, bấm ngón tay tính toán, thời cơ hẳn là không sai biệt lắm. Sẽ để ta trợ sư huynh thêm chút sức, bắt lấy cái hóa thân Phật Tổ này!
Ông!
Long Hổ Bá Vương Thương trong tay Nhạc Linh đột nhiên run lên, dường như cảm nhận được sự triệu hồi nào đó, muốn từ trong tay nàng bay ra.
Ngay sau đó, đất rung núi chuyển, dường như có thiên quân vạn mã gào thét lao tới. Toàn bộ thành trì tựa hồ lâm vào sự bao vây của trăm vạn đại quân, dù không thấy cờ hiệu hay thân ảnh, vẫn có thể nghe rõ tiếng vó ngựa như sấm sét, trùng điệp không dứt, như thủy triều cuồn cuộn.
"Đến rồi."
Mắt Nhạc Linh đột nhiên trở nên đặc biệt sáng ngời, thần thái rạng rỡ, phảng phất xuyên qua tường thành cổ xưa, nhìn thấy phía ngoài kia trong màn đêm một vùng chiến kỳ màu đỏ như sóng biển. Trên lá cờ có một chữ lớn phảng phất được viết bằng máu tươi — Nhạc!
Hai mươi vạn thiết kỵ Ký Châu, toàn bộ đều bị điều đến rồi!
Mười pho tượng thần tướng được cung phụng mấy trăm năm trong miếu cổ tướng quân đều bị xe chiến chở ra ngoài, các trưởng lão lâu ngày bế quan càng toàn bộ phá quan ra, lão tướng mặc giáp, dù tóc trắng mặt sạm lại mang theo đao lớn Xuân Thu, mắt hổ như điện, chiến ý đang hừng hực. Dưới sự chỉ huy của họ, thiết kỵ Ký Châu được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu sắp xếp theo chiến trận, khí cơ dẫn dắt, sát phạt chi khí hội tụ, ngưng tụ ra từng pháp tướng thần tướng. Thiện xạ Phi Tướng, bạch mã ngân thương long gan, lực bạt núi sông bá vương, sát khí thịnh nhất sát thần, vạn phu mạc địch võ thánh...
Những thần tướng từng lưu lại truyền thuyết bất hủ trong dòng sông lịch sử, lần lượt xuất hiện ở thế gian, giống như thập đại Thiên Vương, bao vây cả thành trì. Cuối cùng xuất hiện là một vị thần tướng trung niên tay cầm Long Hổ Bá Vương Thương, lưng đeo Long Tước trảm Mã đao, mặc giáp vàng, không thấy rõ dung mạo, lại có thể cảm nhận được cái phong độ đại soái dù có thiên quân vạn mã mà ta vẫn ung dung tự tại.
Bất động như núi.
Dường như có thể chắn hết mưa gió, chống đỡ cả một phương trời.
Đó là pháp tướng của quân thần Đại Càn, Nhạc Tĩnh Chung!
Hơn 600 năm trước, chính ông nam chinh bắc chiến, ngựa đạp Cửu Châu, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng, thay Thái Tổ Lưu Huyền Lang dọn sạch mọi chướng ngại, lập được công lao to lớn. Lúc ấy Cửu Châu lửa khói ngập trời, các chư hầu cát cứ, liên tục xưng đế, Nhạc Tĩnh Chung từng lập chiến tích oanh liệt một ngày diệt Tam Quốc, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Về sau ông cùng Gia Cát Thất Tinh, Thái Tổ cùng nhau được gọi là Càn Nguyên tam kiệt, mở ra Càn Nguyên thịnh thế, nhưng yến tiệc vui chóng tàn, Thái Tổ băng hà, Gia Cát Thất Tinh từ một trận chiến dưới Địa Phủ lâu ngày sinh bệnh, Bắc Liêu bắt đầu nhấp nhổm muốn gây sự.
Lại là Nhạc Tĩnh Chung, suất quân nam chinh bắc chiến, bắc bình Đại Liêu, tây trấn Lâu Lan, nam định Việt Cương, mới bảo vệ được Đại Càn yên ổn. Nhưng ông cũng vì thế mà bị trọng thương, thêm việc lâu ngày chinh chiến gian khổ, lại thêm Thái Tổ băng hà quá đau buồn, cuối cùng chết bệnh trên đường hành quân.
Đến chết, ông cũng không ngừng bước chinh chiến, một khắc không ngừng thủ hộ Đại Càn.
Nghe nói Gia Cát Thất Tinh nghe tin quân thần Nhạc chết, một đêm tóc bạc, phun máu ba lần, lại gượng chống bệnh tật đau khổ tầm mười năm sau cũng qua đời.
Càn Nguyên tam kiệt, ba nhân vật lộng lẫy nhất một thời, cuối cùng đều chết vì bệnh, không khỏi khiến người cảm khái xót xa.
Trương Cửu Dương nhìn pháp tướng quân thần Nhạc Tĩnh Chung, trong mắt hiện lên vẻ kính trọng.
Hắn liếc qua Nhạc Linh, thấy nàng đang cẩn thận nhìn chằm chằm pháp tướng tiên tổ, thần sắc hết sức chuyên chú. "Nhạc Linh, ta biết Nhạc Quân thần luôn là người ngươi kính ngưỡng nhất, đi thôi, cùng hắn sóng vai chiến đấu, đừng để lại tiếc nuối." Trương Cửu Dương lên tiếng, giọng ôn nhu có chút cổ vũ. Nhạc Linh hình như có chút dao động, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không đi." Nàng lo lắng nếu mình rời đi, Mạnh tiên sinh sẽ gây bất lợi cho Trương Cửu Dương, dù rất muốn tham gia trận chiến này, cùng tiên tổ kề vai chiến đấu, nhưng vẫn cố kiềm nén. "Không sao, ta tin Mạnh tiên sinh, càng tin bản thân mình." Trương Cửu Dương nháy mắt với nàng mấy cái, truyền âm: "Ngươi chẳng lẽ quên, ta còn có lông tơ cứu mạng?" Nghe vậy, Nhạc Linh suy nghĩ một lát, cây Bá Vương Thương trong tay cũng kêu lên không ngừng, phát ra tiếng long ngâm, như đang thúc giục chủ nhân. "Được, ngươi phải hết sức cẩn thận." Nhạc Linh dặn dò một câu, rồi nhìn Mạnh tiên sinh, ánh mắt sắc như dao. "Nếu Trương Cửu Dương bị thương một sợi tóc, ta sẽ chặt một cánh tay của ngươi, nếu tay không đủ thì lấy chân thay, mặc kệ ngươi có phải lòng từ bi biến thành hay không, thương của ta sẽ không nương tay." "Trương Cửu Dương thì hiền lành, còn ta thì không, thà gây với diêm vương, đừng chọc Minh Vương, chắc hẳn ngươi đã nghe câu này rồi." Dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng, thân biến thành ngọn lửa bay về phía xa, trong nháy mắt đã biến mất. "Khụ khụ." Trương Cửu Dương tằng hắng một cái, miệng thì ghét bỏ, mặt lại cười như hoa. "Nội nhân không hiểu chuyện, Mạnh tiên sinh, uống trà." Mạnh tiên sinh lắc đầu, lười liếc nhìn hắn, đôi vợ chồng trẻ này, người nào cũng không dễ chọc. "Ngươi lại cưới được một người vợ tốt." Hắn cảm khái: "Nữ tử cương liệt như vậy, chưa động lòng thì thôi, một khi động lòng, sẽ đối với ngươi một lòng một dạ, không rời không bỏ, dù cả thiên hạ là địch, cũng sẽ hộ ngươi giết ra một con đường, thật là hiếm thấy." "Ha ha, vị hôn thê, vị hôn thê, Mạnh tiên sinh quá khen." Trương Cửu Dương ngoài miệng khiêm tốn, nhưng vẻ đắc ý và kiêu ngạo trên mặt đã lộ rõ. Mạnh tiên sinh trong lòng thấy khó chịu, luôn cảm thấy mình đã bị xúc phạm ở chỗ nào đó...
Trên chiến trường, Miêu Thần Khách cùng tám tay Đại Hắc Thiên kịch chiến say sưa, cả hai đều đã tung hết sức, người nào cũng bị thương. Một người là mầm tai ương của sáu trăm năm trước, một người là hộ pháp chiến thần của Mật tông Tây Vực, đều rất am hiểu đấu pháp. Thủ đoạn của Miêu Thần Khách rất phong phú, Định Thân thuật, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, thân ngoại hóa thân, Tam Sơn Ngũ Nhạc Quần Tiên Chú... vô vàn thần thông thi nhau xuất hiện, khiến người ta hoa mắt. Ngọc Đỉnh ba mươi sáu pháp thất truyền mấy trăm năm tái hiện, bộc phát ra uy lực kinh người, mỗi một pháp đều đủ để tu sĩ tầm thường lĩnh ngộ cả đời. Tám tay Đại Hắc Thiên thì nhục thân cường hãn đến đáng sợ, lại có rất nhiều tà thuật và pháp khí lợi hại, pháp lực cũng rất hùng hậu, cơ hồ không có nhược điểm. Đáng sợ nhất là, khi giao đấu tiếp tục, chiến lực của tám tay Đại Hắc Thiên không ngừng tăng lên, tựa như Thần càng đánh càng phẫn nộ, càng phẫn nộ lại càng mạnh. Nắm đấm của Miêu Thần Khách không chỉ không làm Thần cảm thấy đau đớn, mà ngược lại còn kích phát ra lửa giận hừng hực, chuyển hóa thành pháp lực mạnh hơn. Càng giận dữ, càng mạnh mẽ. Đây là pháp tướng chí cường do Phật Tổ diễn hóa trong lúc cực kỳ tức giận, quả không hổ danh hộ pháp chiến thần. Lúc đầu Miêu Thần Khách còn chiếm được thế thượng phong, nhưng dần dần, hắn phát hiện hai bên bắt đầu cân tài cân sức, đến khi giao đấu hai trăm hiệp, thậm chí còn có vẻ rơi vào thế hạ phong. Nhất định phải tốc chiến tốc thắng! Lòng hắn chùng xuống, biết kéo dài nữa thì mình e là sẽ thua, quả nhiên, nếu chưa lĩnh hội được phúc đồ thứ chín, vẫn còn có chút khó khăn. Những thần minh cổ xưa đã sống qua vô số năm tháng này, dù chỉ là hóa thân, nội tình và thần thông cũng không phải phàm nhân chưa thành tiên có thể so sánh. Cũng may lúc này, pháp tướng của mười vị thần tướng cũng tham chiến. Phi Tướng bắn tên, long gan xông lên, võ thánh vung đao, bá vương khiêng đỉnh! Mỗi vị thần tướng đều có thể trong khoảng thời gian ngắn bộc phát ra chiến lực gần lục cảnh, đặc biệt là pháp tướng quân thần Nhạc Tĩnh Chung, đó là cha của Nhạc Linh, Nhạc lão nguyên soái tự mình tọa trấn bày trận, thực lực lại càng đột phá đến cấp độ lục cảnh. Dù so với tám tay Đại Hắc Thiên thì không chịu nổi một kích, nhưng có Miêu Thần Khách chủ công, bọn họ chỉ phụ trợ tấn công. Trong chốc lát, chút lợi thế mà Đại Hắc Thiên vừa chiếm được đã không còn. Miêu Thần Khách hít sâu một hơi, nắm bắt cơ hội quý giá này, một lần nữa thi triển Định Thân thuật, sau đó đem Ngọc Đỉnh Huyền Công thúc đến cực hạn, tóc đen tung bay trong gió, khí thế liên tục tăng lên. Phía sau hắn đột ngột xuất hiện một bảo đỉnh trấn áp Cửu Thiên Thập Địa, ba chân hai tai, trên thân đỉnh có gỉ đồng xanh loang lổ, như đã trải qua vô số năm tháng bào mòn. Cùng với việc hắn không ngừng thúc đẩy Ngọc Đỉnh Huyền Công, trên bảo đỉnh bắt đầu nổi lên một vài bức Tiên đồ. Hỏa Long Thủy Hổ Đồ, Nhật Ô Nguyệt Thỏ Đồ, Thuận Nghịch Tam Quan Đồ, Đại Tiểu Đỉnh Lô Đồ... Theo các bức Tiên đồ hiện ra, gỉ đồng xanh trên bảo đỉnh dần biến mất, bắn ra những đạo tiên quang óng ánh, thân đỉnh cũng ngày càng trở nên ngưng thực. Cho đến khi Miêu Thần Khách đưa tay nắm chặt một chân vạc, đem ra. Luyện giả là thật! Oanh! Tóc dài của hắn tung bay, ánh mắt rực sáng, cầm Tiên Đỉnh đánh về phía tám tay Đại Hắc Thiên. Lúc này Định Thân thuật cũng mất hiệu lực, tám tay Đại Hắc Thiên cầm Kim Cương Xử đánh tới, định trấn vỡ chiếc đỉnh này. Cái Kim Cương Xử này mạnh ở chữ "chấn", có thể tùy tiện chấn vỡ các loại pháp bảo, chuyên khắc pháp bảo phòng ngự. Keng! ! ! Tiên Đỉnh rung động ầm ầm, không hề nhúc nhích. Kim Cương Xử thì với tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành bột mịn, ngay cả tay cầm nó cũng bị đánh nát hổ khẩu. Máu Phật vẩy trời cao!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận