Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 456: Lần thứ ba truyền thừa, Thượng Động Bát Tiên!

Chương 456: Lần thứ ba truyền thừa, Thượng Động Bát Tiên! Cẩn thận Gia Cát Vân Hổ!
Trương Cửu Dương nhìn thấy năm chữ này, trong lòng không khỏi chấn động, quay người nhìn về phía Nhạc Linh, thấy nàng cũng lộ vẻ ngoài ý muốn. Rất hiển nhiên, Nhạc Linh cũng không hiểu, vì sao bà ngoại mình lại biết tin này. Phải biết, bọn họ chỉ mới vừa suy đoán ra Gia Cát gia có thể có vấn đề, đây là nhờ vào cơ duyên trong Bạch Vân tự. Có thể Thẩm lão phu nhân, một người phàm không có tu vi, vậy mà cũng phát giác được điều này, còn phái Khánh Kị đưa tin cảnh cáo cho hắn. Điều này có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trương Cửu Dương lần nữa ý thức được, Thẩm lão phu nhân có thể đứng vững ở Dương Châu mấy chục năm, thủ đoạn và tâm trí của bà phi thường không đơn giản.
"Khánh Kị, ngoài phong thư này, Thẩm lão phu nhân còn nhờ ngươi mang lời gì không?"
Khánh Kị lập tức lắc đầu nói: "Không có, bất quá nàng dường như rất muốn tham gia hôn lễ của chủ nhân, nhưng cuối cùng vẫn không đến."
Nhạc Linh im lặng. Nàng tự nhiên biết bà ngoại đang cố kỵ điều gì, từ trước đến nay, bà ngoại luôn tuyên bố với bên ngoài là đã tuyệt giao với mẹ nàng, và cả đời không qua lại với Nhạc gia. Điều này chủ yếu là để trấn an lòng vua. Nếu không thiên hạ đệ nhất phú thương liên kết với Ký Châu quân thiện chiến nhất Đại Càn, thì dù hoàng đế có hồ đồ đến đâu, cũng nhất định không thể dung thứ.
Nhưng Nhạc Linh hiểu rõ trong lòng, những năm qua Ký Châu quân có thể gian nan tiếp tục chống đỡ giữa vòng xoáy tham ô của triều đình, không thể thiếu sự giúp đỡ ngầm của bà ngoại. Bà ngoại tuổi đã cao, người coi trọng nhất là đứa cháu ngoại này, làm sao lại không muốn đến dự hôn lễ? Chỉ là vì đại cục, vẫn cố nén lại.
Trương Cửu Dương thở dài, hắn kính nể sự nhẫn nhịn của lão nhân gia, nhưng cũng có chút không đành lòng, một lát sau, hắn đốt lá thư trong tay, rồi nhìn ba người nói: "Đi thôi, chúng ta đi Nhạc phủ."
Hắn và Nhạc Linh liếc nhau, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Gia Cát Vân Hổ lúc này chắc hẳn đang ở Nhạc phủ, đối phương là một người cực kỳ thông minh, bọn họ nhất định phải xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.
"Ừm." Nhạc Linh ừ một tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định. Gia Cát Vân Hổ đối với nàng giống như sư phụ, ở Khâm thiên giám lại càng tận tình giúp đỡ chỉ bảo nàng, nàng không muốn hai người đi đến đối lập. Nhưng nếu thật sự đến bước đó, nàng cũng sẽ không nhân từ nương tay. Hiền không chưởng binh, đây là đạo lý mà nàng đã học được từ lâu.
Nhạc phủ. Hai người vừa tới cửa chính, đã kinh động rất nhiều hạ nhân đang bận rộn.
"Tiểu thư, cô gia!"
Đám người nhao nhao tiến lên đón, chỉ một lát sau Nhạc soái cũng tự mình chạy ra, nhìn Trương Cửu Dương cười ha ha, nói một cách phóng khoáng: "Hiền tế à, ta còn tưởng rằng con đào hôn đấy."
Khoảng thời gian này ông cũng không khỏi lo lắng, sợ hôn sự này thất bại. Dù sao con gái ông thật sự là quá khó gả, thật sự đã thành một căn bệnh trong lòng, nếu bỏ lỡ Trương Cửu Dương, e rằng cả đời cũng khó mà gả đi được.
Thẩm phu nhân trừng mắt liếc ông một cái, lập tức khiến Nhạc soái tỉnh táo hơn nhiều, ông cười hì hì: "Tiểu Cửu, gần đây bệ hạ đồng ý cho quân đội tự trồng trọt, nó có chút đắc ý quên hình, mỗi ngày uống rượu, miệng không có giữ kẽ, con đừng để bụng nhé."
Thẩm phu nhân có chút đau lòng nhìn Trương Cửu Dương, tiếp tục nói: "Sao mới hơn nửa tháng đã gầy đi thấy rõ thế này? Chút nữa ta sẽ tự mình nấu canh gà mái cho con."
"Đa tạ Thẩm di."
Trương Cửu Dương từ đáy lòng cảm tạ, kiếp trước kiếp này, hắn đều rất ít cảm nhận được sự quan tâm này, những điều mà nhiều người đã quen thuộc, lại là thứ mà hắn khó có thể chạm tới. Thẩm phu nhân thật lòng coi hắn như con trai, không chỉ may xiêm y cho hắn, mà cả y phục của A Lê cũng do bà làm, khoảng thời gian này, A Lê cũng được bà nuôi rất tốt, như một tiểu công chúa nhà giàu.
"Ha ha, hiền tế, đi, uống với ta một chén, chuyện quân lương đã giải quyết, chúng ta mới có thể trò chuyện cặn kẽ hơn, tiếp theo nên làm gì?"
Nhạc soái càng nhìn con rể càng hài lòng, hắn thật sự là phúc tinh của Ký Châu, chuyện làm ông phiền lòng bao nhiêu năm, hắn nhanh chóng giải quyết được.
Trong lòng Trương Cửu Dương khẽ động, nhân cơ hội nói: "Nhạc soái, chúng ta hay là gọi Gia Cát giám chính đến uống rượu cùng đi, ông ấy bác học đa thức, thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn có thể đưa ra ý kiến rất hay."
Nhạc soái hừ một tiếng, giận dỗi nói: "Đừng nhắc tới lão già đó, lúc đầu nói sẽ tới dự hôn lễ của các con, kết quả hôm qua đột nhiên nói có việc phải về kinh, giữ thế nào cũng không được!"
Thẩm phu nhân hòa giải, nói: "Gia Cát huynh là Giám chính của Khâm Thiên Giám, giữ chức vụ quan trọng, chắc chắn không thể rời đi quá lâu, ông ấy đi làm việc, thì Linh nhi nhà mình mới có thể nghỉ ngơi nhiều hơn nha."
Nhạc soái cau mày nói: "Chính là cảm thấy hắn đi quá vội vàng... Có chút không thích hợp."
Trương Cửu Dương và Nhạc Linh liếc nhau. Gia Cát Vân Hổ vậy mà đã đi rồi, xem ra lần này là không gặp được, lần sau gặp lại, có lẽ phải đến kinh thành.
Một lát sau, Nhạc soái lôi kéo Trương Cửu Dương đi uống rượu, Thẩm phu nhân thì kéo con gái qua một bên, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một tia thần sắc khác thường. Bà khẽ hỏi: "Linh nhi, có phải hai con đã... ngủ chung rồi không?"
Là người từng trải, bà đã phát giác ra sự thay đổi trên người con gái, dù Nhạc Linh trông vẫn oai phong bất phàm, khí chất sắc bén, nhưng giữa đôi lông mày lại có một chút phong tình khó mà che giấu. Đứa con gái thích múa đao lộng thương, cũng đã thật sự trở thành một người phụ nữ.
Nhạc Linh có chút ngượng ngùng, gật đầu rất khẽ. Thẩm phu nhân cười gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Không giống với những nữ tử bình thường, bà vốn là du hiệp giang hồ, không câu nệ lễ nghi, bà và Nhạc Giang đã từng tư định chung thân, tình thâm ý nặng, thuận theo tự nhiên, bà cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. Hoàn toàn trái lại, bà thậm chí đã từng lo lắng, với tính tình của con gái, cho dù gả cho người khác, có thể biết làm những chuyện đó hay không còn chưa biết.
"Có nhiều chuyện, vi nương cũng nên dạy cho con."
"Chuyện gì ạ?"
"Chuyện trong khuê phòng, nương dạy con mấy chiêu, đảm bảo sau khi con kết hôn, sẽ khiến Tiểu Cửu ngoan ngoãn nghe theo."
Ban đêm. Nhạc soái cuối cùng cũng chịu thả Trương Cửu Dương rời đi, hai người uống nhiều rượu, hàn huyên rất nhiều về những việc quan trọng trong quân chính, trút hết nỗi lòng. Trương Cửu Dương dựa vào kiến thức từ kiếp trước, nói ra vài điều có thể dùng để tham khảo trong thời đại này, khiến Nhạc soái khen ngợi không ngớt. Nếu không phải hắn chí tại tu hành, có lẽ Nhạc soái cũng đã muốn cho hắn một chức vụ trong quân đội.
"Hiền tế, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, lát nữa ta về sẽ viết hết những biện pháp con vừa nói ra giấy để nhớ! À đúng rồi, ta suýt quên mất, trước khi đi, lão thần côn dặn ta đưa cho con phong thư này, thần thần bí bí, còn không cho ta xem."
Nhạc soái lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Trương Cửu Dương. Lão thần côn chính là Gia Cát Vân Hổ, họ từng kết bạn xông xáo giang hồ, khi không có tiền Gia Cát Vân Hổ thường bày quầy đoán mệnh bên đường, rất nhanh liền kiếm được đầy bát đầy mâm, vì vậy ông mới bị Nhạc soái gọi là lão thần côn.
Trong lòng Trương Cửu Dương chợt khựng lại, Gia Cát Vân Hổ... lại để lại một phong thư cho mình?
"Gia Cát tiền bối có để lại thư cho Nhạc Linh không?" Trương Cửu Dương vừa nhận thư vừa hỏi.
"Không có, ta cũng thấy lạ đấy, bất quá gã này luôn thần thần bí bí, làm chuyện gì cũng khiến người khác nghĩ không ra."
Trương Cửu Dương mở thư ra, tương tự như lá thư của Thẩm lão phu nhân, nội dung trong đó cũng rất giản lược, chỉ có bốn chữ: "Chớ đi Hoàng Tuyền."
Trương Cửu Dương vô thức siết chặt lá thư, mày chau lại. Chớ đi Hoàng Tuyền... Đây là Gia Cát Vân Hổ đang nhắc nhở mình sao? Chẳng lẽ thân phận Diêm La của mình đã bại lộ, hắn đang âm thầm nhắc nhở mình đừng tham gia tụ hội Hoàng Tuyền lần sau, nếu không sẽ gặp họa sát thân! Thiên Tôn... muốn ra tay với hắn rồi?
Nhưng có một điểm mà Trương Cửu Dương nghĩ mãi không ra, trong suy luận của hắn, Thiên Tôn sở dĩ biết thân phận Diêm La của mình là do Gia Cát Vân Hổ mật báo. Nhưng vì sao Gia Cát Vân Hổ lại chủ động để lại lá thư này nhắc nhở mình? Liên tưởng đến lá thư của Thẩm lão phu nhân, câu "Cẩn thận Gia Cát Vân Hổ", Trương Cửu Dương nhất thời có chút rối loạn.
"Nhạc soái, ngài và Gia Cát tiền bối có mấy chục năm giao tình, trong mắt ngài, Gia Cát tiền bối rốt cuộc là người như thế nào?"
Nhạc Giang nghe câu hỏi đó thì hơi sững sờ, cẩn thận nghĩ một lúc rồi nói: "Lão thần côn là một người vô cùng xuất sắc."
Trương Cửu Dương ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, hắn không ngờ Nhạc soái lại tôn sùng Gia Cát Vân Hổ đến vậy.
"Người đời đều gọi hắn là mèo bệnh, cảm thấy hắn chỉ dựa vào hào quang Gia Cát Thất Tinh mới trở thành giám chính, thậm chí còn có người cảm thấy hắn quá mức xảo quyệt và nhu nhược, không có chút phong thái của Gia Cát quốc sư năm nào, làm nhục danh Gia Cát..." Nhạc soái giọng trầm xuống, kể ra những đánh giá tiêu cực về Gia Cát Vân Hổ. Ông nói những điều đó đều là sự thật, không chỉ là lời đồn trong giới tu sĩ, thậm chí ở Khâm Thiên Giám cũng có một số người không coi Gia Cát Vân Hổ ra gì.
"Dưỡng bệnh mấy chục năm, không cầu công lao chỉ mong không thất bại, cứ như mèo bệnh."
"Có thể ta biết... Hắn đã từng không phải như vậy."
Nhạc soái thở dài một tiếng, nói: "Chúng ta năm đó đã từng nhiều lần trò chuyện thâu đêm, đối với trên đời hết thảy bất công đều lòng đầy căm phẫn, lập chí muốn theo tiên tổ, dùng học thức và bản lĩnh của mình để thay đổi thế giới này!"
"Chúng ta bàn chính sự, bàn quân sự, bàn cải cách, bàn hết thảy những tư tưởng hướng đến tương lai, năm đó du lịch thiên hạ, hắn thậm chí còn nghiêm túc ghi lại từng nỗi khổ cực và kỳ vọng của những người dân thấp cổ bé họng, rồi mang những dòng chữ ấy ra đọc tụng mỗi ngày."
"Chúng ta du lịch gặp rất nhiều kẻ còn đáng ghét hơn cả yêu ma, mặc kệ chúng có địa vị cao đến đâu, quyền thế lớn thế nào, lão thần côn luôn là người đầu tiên đứng ra, chưa từng e ngại."
"Về sau hắn trở thành gia chủ Gia Cát gia, cũng đảm nhiệm chức Khâm thiên giám giám chính, nhưng từ khi bị thiên Tôn đả thương, hắn dường như có chút thay đổi."
"Hắn càng ngày càng không thích nói chuyện, mỗi ngày đánh cờ, đắm chìm vào các loại dâm thư diễm từ, ngay cả đối với chuyện trảm yêu trừ ma, cũng chẳng còn để ý bao nhiêu."
"Trước kia nếu người khác mắng hắn là mèo bệnh, hắn nhất định sẽ nghĩ cách hung hăng dạy dỗ một phen, nhưng bây giờ thì chỉ là tùy ý cười một tiếng, xem thường."
Nhạc soái hung hăng đập bàn một cái, nói: "Ngay cả ta muốn giúp hắn ra mặt, cũng bị hắn ngăn cản, cái gã này giống như thật chẳng có một chút gan dạ nào!"
Trương Cửu Dương ý thức được, sự thay đổi của Gia Cát Vân Hổ, phải có liên quan đến thiên Tôn.
"Bất quá..." Nhạc soái dừng lại một chút, vẫn tiếp tục nói: "Ta từ đầu đến cuối tin rằng, lão thần côn ngày xưa vẫn hay đọc tụng nỗi khổ cực của người dân, đối diện với bất công và tội ác cũng dám đứng dậy vỗ bàn, nhất định sẽ trở lại!"
Hắn tin tưởng bạn thân của mình, dù tất cả mọi người gọi hắn là mèo bệnh, Nhạc giang lại chỉ gọi hắn là lão thần côn.
Trương Cửu Dương lần nữa nhìn về phía lá thư trong tay, nhìn kỹ bốn chữ 'Chớ đi Hoàng Tuyền', nhìn hồi lâu...
Vào đêm.
Hắn nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, chìm vào trầm tư.
Tinh hà lấp lánh, cứ như một bàn cờ rối rắm phức tạp, còn hắn bây giờ, chính là một con cờ trong đó.
Rất nhiều chuyện, hắn cho là mình đã hiểu, kết quả lại phát hiện, vẫn chỉ như xem hoa trong sương, chẳng rõ ràng chút nào.
Trương Cửu Dương không thể không thừa nhận, lần này, hắn xác thực không có một chút chắc chắn nào.
Thật lâu, hắn lấy đồng tiền ra bắt đầu xem bói.
Gặp chuyện không quyết, liền dựa vào huyền học.
Đồng tiền đều là những tiền cổ mà lúc trước hắn đổi từ trong bảo khố của Khâm thiên giám, bên ngoài tròn trong vuông, chính giữa mang niên hiệu 'Càn Nguyên' của Thái Tổ hoàng đế.
Người xưa cho rằng trời tròn đất vuông, dùng đồng tiền vừa vặn tượng trưng cho trời đất, niên hiệu hoàng đế tượng trưng cho người, vừa hay tạo thành tam tài Thiên Địa Nhân, có thể giao tiếp với trời đất quỷ thần.
Dùng loại tiền tệ này để triển khai Lục Hào quẻ thuật, sẽ tính toán càng thêm chuẩn xác.
Hơn nữa, Trương Cửu Dương chưa từng tính toán những chuyện quá lớn, với đạo hạnh của hắn thì tám phần coi không ra, hắn tính toán lần tới Hoàng Tuyền tụ hội, có nguy hiểm hay không, là tốt hay xấu.
Chuyện này vô cùng gấp rút, bởi vì chẳng bao lâu nữa, Hoàng Tuyền tụ hội sẽ mở ra.
Soạt ~ Theo đồng tiền rơi xuống, Trương Cửu Dương cũng đọc được quẻ tượng.
Quẻ thứ năm mươi tư, lôi trạch Quy muội.
"Quẻ Quy muội, gặp phải hào này, xuất chinh hung hiểm, không có gì lợi, là quẻ hạ bình, đại hung."
Trương Cửu Dương bấm đốt ngón tay tính toán, vẻ mặt càng trở nên túc mục, xem ra Gia Cát Vân Hổ cũng không hề nói dối, lần tiếp theo Hoàng Tuyền tụ hội, hắn sẽ gặp phải vô vàn nguy hiểm!
Thậm chí theo lời giải quẻ Lục Hào, về thân thể thì sắp gặp đại nạn, về vận thế thì đủ kiểu họa hại kéo đến, mọi thứ không đúng lẽ thường, ban đầu vui vẻ, không lâu sau thì tai ương, họa hoạn kéo đến.
Dù nhìn theo góc độ nào, thì đây đều là quẻ đại hung tuyệt đối!
Muốn hóa giải cũng rất đơn giản, chính là như lời Gia Cát Vân Hổ đã nói, không nên đi tham gia Hoàng Tuyền tụ hội. Chỉ riêng điểm này cũng đủ thấy, không thể coi thường trí tuệ của Gia Cát Vân Hổ, hắn đã tính trước đến tình cảnh của mình.
Trương Cửu Dương thu lại đồng tiền, chau mày.
Bất quá, ngay lúc hắn đang lo lắng, Quan Tưởng Đồ trong đầu đột nhiên rung động, tỏa ra từng đạo quang huy rực rỡ.
Trương Cửu Dương lập tức mừng rỡ, trong nháy mắt vui mừng.
Lữ Tổ Quan Tưởng Đồ, lần thứ ba truyền thừa sắp bắt đầu!
Sau khi nhận được món quà của Bạch Vân tổ sư, việc nhận truyền thừa từ Quan Tưởng Đồ vốn chỉ còn cách một sợi chỉ, hiện tại rốt cục cũng đến lúc nước chảy thành sông.
Trương Cửu Dương vô cùng chờ mong, sau khi nhận được ý niệm độn kiếm trên trời, Lữ Tổ sẽ ban cho truyền thừa kinh người đến mức nào.
Đem tâm thần chìm vào linh đài, một cỗ ý thức mênh mông như biển đột nhiên giáng xuống.
Ngay sau đó, từng tiếng nói vang lên trong đầu Trương Cửu Dương.
"Thiết quải hồ lô trang nhật nguyệt, đầu bù tóc rối tụ càn khôn." Đây là Thiết Quải Lý trong Bát Tiên.
"Búi tóc ngoan đồng thân mãnh tráng, bảo quạt ba tiêu đạo cao huyền." Đây là Chung Ly Quyền.
"Đảo kỵ con lừa thật buồn cười, ăn vụng sâm tinh hiểu đại đạo." Đây là Trương Quả Lão.
"Hỏa long truyền kiếm tà ma trảm, mộng thục hoàng lương họa hỉ hàn." Đây là Lữ Động Tân.
"Khóa hạc nhân gian cô hiệp nữ, Bồng Lai nhược thủy phật liên khai." Đây là Hà Tiên Cô.
"Giỏ trúc múc nước bến mê ngộ, đấu tửu hào ca dật sự nghe." Đây là Lam Thải Hòa.
"Thân cư tể phủ ghét thi thư, phóng đãng bất kham hảo đạo hư." Đây là Hàn Tương tử.
"Phú quý vị tôn phong quốc cữu, gia tài tan hết ẩn sơn lâm." Đây là Tào Quốc Cữu.
Trong nháy mắt, trong lòng Trương Cửu Dương đại chấn, Thượng Động Bát Tiên... vậy mà đều đến rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận