Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 173: Đại gia khuê tú Nhạc Minh Vương

Chương 173: Đại gia khuê tú Nhạc Minh Vương
Đoàn người Dương Châu, cuối cùng sau hơn một tháng, Trương Cửu Dương và Nhạc Linh rốt cuộc tìm được Họa Bì Chủ trông coi đồ vật, như gạt mây thấy sương mù.
"Thần Cư Sơn, nghe nói nơi này thời thượng cổ từng có thần nhân ở lại, cho nên mới gọi tên này, nhưng cho đến nay, đã không có bất cứ điều gì đặc thù, kỳ quái, Họa Bì Chủ tại sao phải trông coi ngọn núi này?"
"Chẳng lẽ năm đó vị thần nhân kia để lại bảo vật gì trong núi?" Nhạc Linh suy đoán nói.
"Rất có thể." Trương Cửu Dương gật đầu nói: "Về vị thần nhân kia, ngươi biết được bao nhiêu?"
Nhạc Linh lắc đầu, nói: "Thời gian thật sự quá xa xưa, chuyện này cũng chỉ là một truyền thuyết, nếu ta nhớ không lầm, hiện tại trên Thần Cư Sơn, cũng không có gì dị thường."
"Cũng đúng, nếu quả thật có bảo tàng của một vị thần nhân ở đó, thì mấy ngàn năm nay, cũng không đến nỗi nửa điểm tin tức cũng không có để lộ."
"Nhưng mặc kệ trong Thần Cư Sơn ẩn giấu cái gì, nó tám phần chính là đồ vật Họa Bì Chủ trông coi, cái này là đủ rồi." Trương Cửu Dương mỉm cười, nói: "Chúng ta không cần có được món đồ kia, thậm chí không cần biết nó là cái gì, chỉ cần biết nó ở đó, là đã đủ."
Nhạc Linh cùng hắn liếc nhau, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Nàng hiểu ý của Trương Cửu Dương, Họa Bì Chủ ở Dương Châu giữ nhiều năm như vậy mà cũng không lấy được, có thể thấy được trong đó chắc chắn có một loại hạn chế nào đó. Bọn họ muốn lấy được món đồ đó trong thời gian ngắn chắc chắn không thực tế.
Nhưng mục đích ban đầu của bọn họ cũng không phải là mồi câu, mà là cá bị mồi câu dẫn tới. Nếu như Thần Cư Sơn xảy ra tình trạng gì, ví dụ như đất nứt, núi lở, tu sĩ đánh nhau, thì liệu Họa Bì Chủ có đến không? Với việc hắn coi trọng món đồ đó đến mức nào, chắc chắn hắn sẽ đến! Và chỉ cần hắn dám đến, thì nghênh đón hắn sẽ là Khâm Thiên giám toàn lực phục sát!
"Tiếp theo chính là kế hoạch bước thứ hai, phục sát." Trương Cửu Dương trầm giọng nói: "Bước này nhất định phải chuẩn bị chu toàn, binh không cần nhiều mà cần tinh, người tham gia phục sát nhất định phải toàn là cao thủ, và phải là người đáng tin. Tốt nhất là nên bày trước một tuyệt thế sát trận, gậy ông đập lưng ông, đồng thời cũng có thể phòng ngừa hắn đào tẩu."
Muốn giết một đại tà ma như Họa Bì Chủ, thì nhất định phải giăng thiên la địa võng, đảm bảo không xảy ra sơ suất nào, nếu không một khi thất bại, lần sau muốn tạo cơ hội nữa sẽ khó như lên trời.
"Ta hiểu, trước mắt cứ án binh bất động, điều tra cứ tiến hành bình thường, chỉ là tránh Thần Cư Sơn trước, để tránh đánh rắn động cỏ."
"Ta sẽ tìm cách điều thêm một vài Linh Đài lang và Giám hầu quen biết đến, thậm chí mời được cả Giám chính ra tay, để phòng tin tức bị tiết lộ, tạm thời sẽ không cho bọn họ biết tình hình thực tế."
Nghe vậy, mắt Trương Cửu Dương sáng lên. Nếu Giám chính Gia Cát Vân Hổ của Khâm Thiên giám có thể đến, thì phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều. Nghe nói hắn là Gia Cát Thất Tinh đời thứ sáu, dòng dõi chính thống của Gia Cát gia, cũng là đương kim gia chủ, có một cuộc đời rất truyền kỳ, trước kia vì mải mê phong thủy, xem tướng, cơ quan trận pháp các loại tạp thuật, nên tu vi mãi không cao, năm mươi tuổi mới khó khăn tu đến đệ tứ cảnh. Nhưng mà hắn giỏi suy luận, có tài nhưng thành đạt muộn, một khi đốn ngộ, trong vòng mười năm lại phá liên tiếp hai cảnh, làm chấn động thiên hạ, tiên đế cũng vì vậy mà cho hắn đảm nhận chức Giám chính Khâm Thiên giám. Nhưng đáng tiếc là, trong vụ án ở Quốc công phủ, Gia Cát Vân Hổ bị thương nặng, tổn thương đến căn cơ, đã mười năm trôi qua, không chỉ không đột phá được đến đệ thất cảnh, mà ngay cả tổn thương cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Có tổn thương cũng không sao, Trương Cửu Dương đã sớm nghe nói, Gia Cát Vân Hổ là một tông sư trận pháp hiếm có thời nay, nếu có thể để hắn bày trận trước, phần thắng chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều!
"Tốt, vậy chúng ta cứ đợi thêm một chút."
"Tảng mây đen trên đầu này, cuối cùng cũng sắp tan rồi." Trương Cửu Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, có cảm giác như đưa tay xua tan mây mù thấy ánh trăng, nhưng hắn biết, bây giờ còn chưa phải lúc để thư giãn. Trong khoảng thời gian Nhạc Linh điều binh khiển tướng này, hắn phải nhanh chóng tu thành Linh Quan Thiên Nhãn pháp, tăng cường thực lực!
Nhạc Linh lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt nổi lên gợn sóng. Hắn lại một lần nữa tạo ra kỳ tích, sau khi đến Dương Châu, đã dễ dàng tìm được manh mối mới trong vụ án tưởng như đã đi vào ngõ cụt. Chuyện sau đó càng giống như kế hoạch trước đó của hắn, đang từng bước thực hiện. Đối thủ mà trước đây nàng cảm thấy vô cùng khó giải quyết, hiện tại cũng đã thấy được hy vọng thắng lợi, đám mây đen bao phủ bầu trời Đại Càn sắp bị xua tan đi rất nhiều.
Với thân phận tam cảnh mà mưu sát lục cảnh! Và dường như còn sắp thành công nữa.
"Trương Cửu Dương, còn tốt là có ngươi." Nàng từ tận đáy lòng cảm thán, may mà Trương Cửu Dương là bạn chứ không phải địch.
"Sự việc còn chưa thành đâu, bây giờ cảm ơn ta thì vẫn còn sớm, đợi đến khi giết được Họa Bì Chủ rồi, ngươi phải mời ta một bữa rượu thật say, không say không về."
Nhạc Linh mỉm cười, đang định nói chuyện, thì lại nghe Trương Cửu Dương cất tiếng lần nữa.
"Đương nhiên, nếu ngươi nhất định muốn cảm ơn ta bây giờ, cũng không phải là không thể." Trương Cửu Dương đột nhiên tiến lên một bước, mắt sáng rực nhìn nàng, khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, nay lại càng gần hơn, chỉ còn cách vài thước.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Nhạc Linh không hề lùi lại, chỉ là đưa tay đặt lên chuôi Long Tước đao, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân đỏ ửng như ánh triều, đôi mắt anh khí hơi cụp xuống. Tim nàng đập nhanh hơn, lẽ nào hắn nghĩ... sàm sỡ ta? Hắn thật sự không sợ chết sao? Nếu hắn làm vậy thật, ta có nên đánh gãy chân hắn không? Hay là... miễn cưỡng phối hợp hắn một chút, diễn kịch một chút? Dù sao ta cũng không có ý định kết hôn, vậy chi bằng tiện nghi cho hắn một lần, rồi sau đó đánh gãy chân hắn vậy...
Trong lúc Nhạc Linh đang nghĩ lung tung rối loạn, Trương Cửu Dương vỗ vai nàng một cái, cười nói: "Lão Nhạc à, vẫn là chuyện hồi nãy ta muốn một cái đại đỉnh, ngươi đường đi rộng rãi, nhiều tiền, giúp đỡ một chút chứ."
"À mà, đến lúc đó nhóm lửa, còn cần ngươi giúp ta thêm củi, quạt gió nữa đó."
Nhạc Linh: "..."
"Không phải chứ, với giao tình của chúng ta, chút chuyện này cũng không giúp?" Nhạc Linh hít một hơi sâu, mặt lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng.
"Tốt, ta nhất định sẽ giúp ngươi mua một cái đỉnh tốt, thêm thật nhiều củi lửa, đốt cho lửa lớn một chút!"
Mặt Trương Cửu Dương cứng đờ, chẳng biết vì sao, còn chưa bắt đầu tu luyện Linh Quan Thiên Nhãn pháp mà hắn đã cảm nhận được cảm giác bị thiêu đốt rồi.
"Kỳ thực, cũng không cần đốt lớn như vậy..."
"Ha ha."
...
Ngày hôm sau, chập tối. Hiệu suất làm việc của Thẩm gia không phải để trưng bày, đại đỉnh đã được mua về, nghe nói còn phải tốn một số tiền lớn mới mua được từ một tông môn tu hành. Dài một trượng ba, rộng bảy thước, làm bằng huyền thiết, chạm khắc hình Bàn Long, không gian bên trong rộng rãi, đủ chỗ cho một người.
Nhưng Trương Cửu Dương không lập tức bắt đầu tu luyện, mà là hiếm thấy tắm rửa thay quần áo, đổi một bộ cẩm y xanh nhạt, đầu đội ngọc quan, lưng đeo tiêu ngọc, trông như thể muốn đi tham dự một buổi tiệc nào đó. Các nha hoàn đi ngang qua cứ liếc mắt nhìn theo, có người còn gọi một tiếng "cô gia tốt". Lúc đầu Trương Cửu Dương còn uốn nắn các nàng, về sau cũng dần quen. Hắn đi một mạch đến trước phòng của Nhạc Linh, lặng lẽ chờ.
Phòng của nữ tướng quân quả nhiên là khác biệt, trong đình viện không phải giả sơn nước chảy, hoa cỏ cây xanh, mà là mười tám loại binh khí, đao thương kiếm kích. Ngoài ra còn có mấy cọc gỗ bị chém vào trông tả tơi. Tê! Khoan đã, một trong số các cọc gỗ kia sao lại giống ta đến vậy?
Ngay lúc Trương Cửu Dương đang nhìn ngó xung quanh thì cửa phòng của Nhạc Linh từ từ mở ra, lão phu nhân chống gậy trúc chậm rãi bước ra, nhìn thấy Trương Cửu Dương phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm không khỏi hài lòng cười một tiếng. Dòng dõi của Thẩm gia thường là có ngoại hình xuất chúng, tổ tiên sinh ra không ít tài tử nổi tiếng, cho nên tổ huấn có câu, con cháu sau này chọn vợ gả chồng đều phải chọn người có tướng mạo hơn người. Lão phu nhân đối với Trương Cửu Dương vô cùng hài lòng.
"Đến đây, Linh nhi, mau ra đây!" Bà phất tay, ra hiệu cho Nhạc Linh tiến tới.
Nói cũng lạ, Nhạc Linh ngày thường hùng hổ, làm việc quyết đoán, hiện giờ đột nhiên lại trở nên rụt rè, nửa ngày mới bước ra khỏi cửa phòng. Trương Cửu Dương nhất thời vì đó mà rung động. Đây là... Nhạc Linh?
Tóc dài như thác đổ, mềm mại đến eo, chải thành kiểu tóc búi đao đài dịu dàng, được một cây trâm ngọc bích nhẹ nhàng xuyên qua, trên trâm cài thêm hoa sen, khi đi lại thì hơi lắc lư, đẹp không sao tả xiết. Nàng mặc một bộ váy dài gấm Tứ Xuyên màu xanh nhạt như mây khói, làm nổi bật lên vóc dáng cao gầy thon thả, yểu điệu thướt tha. Điều làm cho Trương Cửu Dương chấn động nhất là, Nhạc Linh trang điểm nhẹ, không hề lòe loẹt mà vẫn vô cùng xinh đẹp, đôi lông mày kiếm sắc bén dường như đã trở nên nhu hòa hơn đôi chút, trông vô cùng tuấn tú, người nào nhìn thấy chắc cũng khó tin được. Người con gái xinh đẹp động lòng người, như khuê tú đài các này lại là Nhạc Linh Minh Vương danh tiếng lừng lẫy, chém yêu trừ ma?
"Là ngoại tổ mẫu nhất định bắt ta phải trang điểm." Vừa gặp mặt, Nhạc Linh đã thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, dáng vẻ đi đứng đều mang theo hào khí, như rồng bay hổ chạy, làm hỏng không ít khí chất dịu dàng hiếm có kia.
"Ngươi đứa nhỏ này, nếu là đi cùng phu quân tương lai ngắm hoa đăng, đương nhiên phải ăn mặc lộng lẫy một chút, như vậy chẳng lẽ không đẹp sao?" Lão phu nhân yêu chiều gõ gõ đầu của nàng, sau đó nhìn về phía Trương Cửu Dương. "Tiểu Cửu, ngươi nói một chút, Linh Nhi như vậy có được không?" Trương Cửu Dương liên tục gật đầu, nói: "Lão phu nhân khéo tay, Linh Nhi bộ dạng này, ta đều có chút không dám nhận ra, quả thực chính là tiên tử trên trời hạ phàm." Trương Cửu Dương cũng không phải cố ý nịnh nọt, cùng lần trước thọ yến khác biệt, một lần kia Nhạc Linh mặc dù cũng mặc đồ nữ, nhưng trang điểm vẫn chưa được tinh xảo như hôm nay. Hiện tại phảng phất như đổi một người, đến khí chất đều có biến hóa, lão phu nhân nếu ở Địa Cầu, tuyệt đối là bậc thầy trang điểm! Cảm nhận được Trương Cửu Dương liên tiếp nhìn mình, Nhạc Linh hừ lạnh một tiếng, nói: "Nịnh hót." Nhưng trong lòng đối với việc trang điểm này lại có chút không nỡ. "Lễ hội hoa đăng ở Dương Châu náo nhiệt nhất, trên đường sẽ có không ít những đôi tình nhân trẻ như các ngươi, đoán câu đố, thả hoa đăng, cầu duyên, ta lúc còn trẻ thích nhất là lễ hội hoa đăng." Lão phu nhân sau lưng Nhạc Linh nhẹ nhàng đẩy, nói: "Còn không mau đến bên cạnh tiểu Cửu? Thật tốt dẫn hắn đi chơi một chút." Nhạc Linh nhấc lên Long Tước đao của mình liền muốn đi ra ngoài, lại bị lão phu nhân ngăn cản. "Đi cùng phu quân ngắm hoa đăng, mang theo đao làm gì? Còn thể thống gì nữa?" "Người khác mà thấy, sẽ chê cười người Thẩm gia chúng ta không có quy củ!" Nhạc Linh hung hăng trừng Trương Cửu Dương một chút, sau đó ném Long Tước đao chưa từng rời khỏi người cho Trương Cửu Dương. "Cầm giúp ta." Lão phu nhân thấy thế còn muốn nói chuyện, Trương Cửu Dương vội vàng nói: "Không sao, không sao cả!" Hai người sóng vai mà đi. Tiểu Khánh Kị cũng muốn đi theo, lại bị A Lê cưỡng ép đè xuống. "Thật sự là một chút nhãn lực cũng không có!" "Ngươi nếu dám phá hỏng chuyện tốt của Cửu ca, ta sẽ khiến ngươi cả đời không có được vợ!" Khánh Kị:
Bạn cần đăng nhập để bình luận