Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 346: Bạch Cốt Bồ Tát Tâm kinh

Chương 346: Bạch Cốt Bồ tát Tâm kinh
"Nên tự quán thân như một người bạch cốt, cực kỳ trắng sạch, khiến đầu lộn xuống dưới, nhập vào trong cốt. Định tâm một chỗ, khiến cực kỳ phân minh. Quan thân bốn mặt, nhìn khắp bốn phương, đều có người bạch cốt. Cho đến thấy vô lượng vô biên các người bạch cốt, phân loạn tung hoành, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc nát hoặc lành."
"Đã thấy vậy, nên tự tư duy, chính có tung hoành, các tạp loạn cốt, chỗ nào có ta, cùng với thân nó. Lúc này hành giả, tư duy vô ngã, thân ý thản nhiên, an ẩn khoái lạc..."
Tại một nơi yên tĩnh mà mộc mạc, một loại âm thanh kỳ dị không ngừng vang lên.
Thanh âm kia lạnh nhạt xa xăm, dường như lộ ra một loại thiền ý khó hiểu, nhưng trong thiền ý lại có một loại tà dị không nói nên lời.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng trong viện, sẽ càng bị dọa đến hồn bay phách tán.
Chỉ thấy trong sân, một người nữ tử xinh đẹp mặc lục giáp ngồi ngay ngắn, nàng ngồi xếp bằng, dáng vẻ trang nghiêm, từ đôi môi đỏ mọng phun ra từng câu kinh văn huyền diệu.
Theo tiếng tụng kinh không ngừng vang lên, huyết nhục trên người nàng nhao nhao rơi xuống, để lộ ra bộ bạch cốt âm u bên trong, càng kinh khủng hơn chính là, theo huyết nhục ở bụng thối rữa rơi xuống, có thể nhìn thấy rõ bên trong Tiểu Bạch Cốt kia.
Tiểu Bạch Cốt dường như nghe thấy tiếng mẹ giảng kinh, còn muốn đưa tay duỗi ra ngoài mẫu thể, lại tựa hồ như bị một lực lượng vô hình nào đó cản lại, đau đớn mà rụt trở về.
Người giảng kinh chính là Bạch Cốt tinh Tiểu Ngọc, năm đó khi nàng vẫn còn là một bộ bạch cốt không thể động đậy, chính là nghe vị cao nhân kia giảng kinh này, mới bước lên con đường tu hành.
Khi Trương Cửu Dương biểu lộ sự hiếu kỳ với điều này, nàng không chút do dự, lập tức nói ra tất cả nội dung mà bản thân còn nhớ rõ.
Trong sân, Đại Ngốc Xuân đầy lo lắng nhìn thê tử Tiểu Ngọc, sự e ngại trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
Với một người thần trí có thiếu mà nói, cho dù Tiểu Ngọc thành bạch cốt, đó vẫn là thê tử của hắn, là người mà hắn phải bảo vệ.
Lục Hầu nghe kinh văn tà môn này, toàn thân toát mồ hôi lạnh, pháp nhãn ở mi tâm nhói lên một trận, phải đến khi rời đi thật xa mới khá hơn một chút.
Hắn liếc nhìn đạo trưởng, phát hiện đối phương đang cẩn thận lắng nghe, dường như không có nửa điểm phản ứng.
Lắc đầu, Lục Hầu bắt đầu dùng tay vẽ phù lục lên mặt đất, đó là Hỏa phù mà Trương Cửu Dương truyền thụ, hắn vẽ rất chậm, nhưng vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt càng thêm chuyên chú.
Cảm giác khó chịu mà kinh văn mang lại càng lúc càng mờ nhạt.
Không biết qua bao lâu, tốc độ giảng kinh của Tiểu Ngọc càng ngày càng chậm, có lúc thậm chí phải nửa ngày mới nhớ ra một hai chữ, hơn nữa lại là những ngôn ngữ kỳ quái khiến người không thể hiểu được.
Tỉ như Ma Ha, Bàn Nhược, bùn cày, kia lạc già các loại văn tự, mà xuất hiện nhiều nhất là ba chữ 'Ba Lợi Đa'.
Một lát sau, tiếng giảng kinh hoàn toàn biến mất.
Huyết nhục trên thân Tiểu Ngọc từng tấc từng tấc hiển hiện, từ chết mà sinh, từ khô chuyển sang tươi tốt, khóe miệng nàng mỉm cười, rất có thiền ý.
Lục Hầu kinh hãi phát hiện, pháp nhãn mà hắn từng được đạo trưởng điểm hóa, có thể thấy rõ biến hóa của Quý Phi lĩnh nữ quỷ, lại không nhìn rõ chân thân tẩu tử Tiểu Ngọc.
Yêu khí tiêu tan không thấy, huyết nhục sinh khí chẳng khác gì người thường, hắn càng không nhìn ra chút sơ hở nào.
"Tiên trưởng, những kinh văn mà ta ghi nhớ chỉ có thế này, phần sau ta chỉ học thuộc lòng chứ hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, cũng không biết có giúp ích gì cho tiên trưởng không."
Trương Cửu Dương chậm rãi mở mắt ra, nhìn sâu vào Tiểu Ngọc.
"Nghe xong kinh này, những điều khác ta không biết, nhưng có một điều có thể xác định."
"Điều gì?"
"Vị cao nhân điểm hóa ngươi, e là không phải đi ngang qua, mà là sớm đã có mưu đồ."
Tiểu Ngọc ngẩn người.
"Bần đạo những năm này cũng từng xem qua một chút kinh văn Phật giáo, nếu ta đoán không sai, bộ kinh văn này thoát thai từ pháp môn Bạch Cốt Quán Tưởng của Phật môn, lại thêm vào một chút lý niệm của Phật giáo Mật tông, tỉ như cái 'Ba Lợi Đa' kia chính là Bạch Cốt Bồ tát của Phật môn Mật tông."
Bạch Cốt Quán Tưởng pháp, chính là một trong năm môn thiền pháp của Phật giáo Trung Thổ, dùng để chặt đứt tham luyến sắc thân, cụ thể chia làm bốn cảnh giới: Bất Tịnh quan, Bạch Cốt quan, Bạch Cốt Sinh Cơ và Bạch Cốt Lưu Quang.
Mà danh xưng Bạch Cốt Bồ tát 'Ba Lợi Đa' là một trong Thập Đại Ác Phật.
Tương truyền có một ngày, thánh hỏa màu trắng từ trên trời giáng xuống, cháy hừng hực trong ba ngàn thế giới, có người trông thấy một tôn bạch cốt như ẩn như hiện trong đó, có người có tuệ căn sâu nặng còn nghe được âm thanh đại hồng diễm, viết rằng: Vô biên chúng sinh thề nguyện thương, vô biên phiền não thề nguyện pháp.
Đó chính là Bạch Cốt Bồ tát Ba Lợi Đa.
Để điều tra kế hoạch của Hắc Thiền, Trương Cửu Dương cũng không hề lơ là việc chuẩn bị, hiểu biết không ít về Phật môn sự tình, không chỉ giới hạn ở Thiền tông Trung Thổ, mà còn bao gồm cả Mật tông Tây Vực.
Không ngờ bây giờ lại vừa hay cần dùng đến.
"Ta tạm thời gọi nó là - Bạch Cốt Bồ tát Tâm kinh đi."
Trương Cửu Dương dừng lại một chút, giọng nói càng thêm ngưng trọng.
"Bộ pháp môn này hẳn là đối phương đặc biệt tạo ra cho ngươi, kết hợp giữa Thiền tông Trung Nguyên và Mật tông Tây Vực, có thể thấy người truyền tâm kinh này hẳn là đại năng Phật môn, nhưng đây mới là lạ..."
"Đối phương tốn công, sáng chế ra «Bạch Cốt Bồ tát Tâm kinh» cho ngươi rồi biến mất không thấy, không hề đoái hoài?"
Đây là điều mà Trương Cửu Dương khó hiểu nhất.
Bộ «Bạch Cốt Bồ tát Tâm kinh» này rõ ràng là do đối phương vì Tiểu Ngọc tạo ra, công pháp này bác đại tinh thâm, vừa chính vừa tà, phẩm giai cực cao, có thể khiến nàng chỉ dùng hơn mười năm đã có thể bước vào tứ cảnh.
Hoàn toàn là tư thế muốn điểm hóa, thậm chí thu nàng làm đệ tử.
Nhưng tất cả lại dừng lại như vậy, nếu không phải Trương Cửu Dương xuất thế, có lẽ hôm nay nàng đã phải chết thảm trong tay Lang thống lĩnh.
Hay là... đằng sau còn ẩn giấu một cặp mắt khác?
Chỉ vì sự xuất hiện của Trương Cửu Dương mà không ra tay cứu giúp?
Đây là một khả năng, nhưng kiếm tâm của Trương Cửu Dương không có mảy may dự báo, cần biết sau khi có được Thông Minh kiếm Tâm, lại trải qua lịch luyện Hoàng Lương Nhất Mộng, nguyên thần của hắn đã trở nên cực kỳ nhạy bén.
Cho dù là chân nhân lục cảnh, muốn ngấm ngầm thăm dò hắn, cũng sẽ bị hắn phát hiện ra dấu vết.
Trừ khi đối phương còn mạnh hơn cả lục cảnh, nhưng ngay cả Song Diện Phật cũng chỉ là lục cảnh mà thôi, mà nhìn khắp thiên hạ Phật môn, cũng không có ai thất cảnh.
"Cái này, tiểu yêu này cũng không biết."
Tiểu Ngọc lắc đầu, cũng hoang mang không hiểu về chuyện này.
Thật ra sau khi nàng tu hành có chút thành tựu năm đó, cũng từng cố gắng tìm kiếm vị cao nhân kia, nhưng cuối cùng không thu được gì.
Trương Cửu Dương gõ ngón tay một cách có nhịp điệu vào thành ghế, trực giác mách bảo hắn rằng điều này vô cùng quan trọng, không thể bỏ qua.
Tiểu Ngọc cảm nhận được một loại áp lực vô hình, ngồi ngay ngắn ở đó, không dám thở mạnh.
Mặc dù Trương đạo trưởng dường như không ngại chuyện người và yêu kết hợp, không giống những đạo sĩ bình thường cứ thấy yêu quái là đánh là giết, nhưng chẳng hiểu vì sao, nàng luôn cảm nhận được một loại uy nghiêm đặc biệt trên người đối phương.
Giống như... Phật Tổ và Bồ Tát trong miếu vậy.
Có lẽ do áp lực mà Trương Cửu Dương mang lại, Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy thai khí trong bụng khẽ động, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng cũng không dám lộ ra, chỉ là cố nén.
"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi--" Trương Cửu Dương liếc nhìn cái bụng nhô cao của nàng, ngón tay đang gõ thành ghế đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trầm tư.
"Tiên trưởng, sao vậy?"
Tiểu Ngọc rất lo lắng.
Trương Cửu Dương lấy lại tinh thần, cười nhạt một tiếng, phất tay ra hiệu nàng trở về phòng nghỉ ngơi, đừng làm động thai khí.
Một suy đoán táo bạo hiện lên trong lòng hắn.
Hắn kéo Đại Ngốc Xuân đang định đi theo vào nhà lại, cười hỏi: "Ngươi muốn con trai hay con gái?"
Đại Ngốc Xuân cười hắc hắc, gãi đầu nói: "Tốt, đều tốt cả."
"Con trai phải giống đạo trưởng, con gái phải giống Tiểu Ngọc, dễ nhìn..."
Trương Cửu Dương: "..."
Lời này không thể nói lung tung, ta không có chút hứng thú gì với bộ xương cả.
"Ngươi còn nhớ trước khi Tiểu Ngọc mang thai, ngươi đã gặp ai không? Có thấy một lão hòa thượng nào không?"
Đại Ngốc Xuân vội vàng lắc đầu, nói: "Không có lão hòa thượng."
"Vậy ngươi có ăn món gì đặc biệt không?"
Hắn nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, nói: "Có, ăn nhiều đậu đường, rất ngọt, ngon lắm, ăn xong cảm thấy người ấm lên, rất dễ chịu..."
Trương Cửu Dương mắt sáng lên, vội hỏi: "Đậu đường đó ai cho ngươi ăn?"
"Là Mạnh tiên sinh!"
"Mạnh tiên sinh là người rất tốt, ông ấy còn nói, đợi con của ta ra đời, sẽ đặt cho nó một cái tên thật hay..."
Trương Cửu Dương im lặng ghi lại cái tên Mạnh tiên sinh này.
Lúc này Lục Hầu cũng đi tới, hắn do dự một chút rồi nhịn không được nói: "Đạo trưởng, ngươi sẽ không nghi ngờ Mạnh tiên sinh chứ?"
Trương Cửu Dương không trả lời mà hỏi ngược lại một câu:
"Vị Mạnh tiên sinh này, từ khi nào thì đến đây bắt đầu dạy học?"
"Khoảng... mười ba, mười bốn năm trước thì phải."
Giọng Lục Hầu dừng lại, con ngươi co lại.
Mười ba, mười bốn năm trước, chẳng phải là thời điểm Tiểu Ngọc nghe vị cao nhân giảng kinh sao?
"Đạo trưởng, Mạnh tiên sinh là một người rất tốt, thậm chí trong lòng ta ông ấy như một Thánh Nhân trong sách vậy, nếu không có ông ấy, e là bây giờ ta vẫn còn đang ăn xin ngoài đường thôi."
Lục Hầu không chút do dự lên tiếng giải thích cho Mạnh tiên sinh kia.
Đại Ngốc Xuân cũng gắng sức gật đầu, nói: "Mạnh tiên sinh là người tốt nhất trên đời này, không đúng, là người tốt nhất trừ Tiểu Ngọc!" Trương Cửu Dương nhìn vẻ kiên định trong mắt bọn họ, có thể cảm nhận được sự tôn kính và sùng bái từ tận đáy lòng của họ. "Không phải hoài nghi, chỉ là tùy tiện hỏi một chút." "Các ngươi không nên truyền ra ngoài, nếu không tương lai lại có người xấu truy sát Tiểu Ngọc, bần đạo cũng sẽ không giúp đâu, còn có ngươi Tiểu Hầu tử, ngươi vẽ Hỏa phù quá kém, muốn học thì phải giữ mồm giữ miệng." Nghe vậy hai người liền vội vàng gật đầu, trong mắt vô cùng hưng phấn. "Sư phụ ——" Dưới ánh mắt chăm chú của Trương Cửu Dương, Lục Hầu cười hắc hắc, vội vàng sửa lời: "Đạo trưởng, ngài thật sự nguyện ý dạy ta vẽ Hỏa phù sao?" Trương Cửu Dương trước chỉ truyền cho hắn cách thôi động phù phương pháp, cùng Ngọc Xu Hỏa Chỉ, còn làm sao để vẽ bùa thì hắn không biết, vừa rồi hắn chỉ là làm theo hình vẽ mà thôi. "Vừa rồi ta xem qua căn cốt của ngươi, cũng không tệ lắm, là một hạt giống tu đạo, dạy ngươi cũng không phải là không được, nhưng ngươi trước phải giúp ta làm một việc." "Chuyện gì?" "Giúp ta mang phong thư này đến Nhạc phủ, nhất định phải giao tận tay Định Quốc công." Trương Cửu Dương lấy ra một phong thư từ trong ngực, đưa cho Lục Hầu. Ban đầu, hắn và Nhạc Linh đã thương lượng là sau khi Đại Na Di Phù có hiệu lực sẽ liên lạc với đối phương thông qua Minh Vương lạc ấn, nhưng tình huống không theo kịp biến hóa, Minh Vương lạc ấn trong đầu hắn đã biến mất. Nhạc Linh lúc này chỉ sợ đang lo lắng. Hắn không biết Nhạc Linh hiện tại ở đâu, có lẽ vẫn còn ở Dương Châu, Khánh Kị và A Lê đều không ở bên cạnh, hắn muốn thông báo cho đối phương, cách tốt nhất chính là nhờ Nhạc phủ. Định Quốc công biết đến sự tồn tại của 'con rể' này, Thẩm lão phu nhân đã nói, Nhạc soái đã đồng ý hôn sự, còn yêu cầu tổ chức hôn lễ tại Ký Châu. Đối với Định Quốc công Nhạc Giang, Trương Cửu Dương cảm thấy có thể tin tưởng. "Nhạc...Nhạc nguyên soái?" Lục Hầu toàn thân chấn động, người Ký Châu nào mà chưa từng nghe qua uy danh của Nhạc nguyên soái? Đó chính là trụ cột vững chắc của biên giới phía Bắc, là Định Hải Thần Châm! "Đạo trưởng, ta...ta làm sao có thể gặp được Nhạc nguyên soái?" "Yên tâm, ngươi cứ nói danh của Trương Cửu Dương ta, trên dưới Nhạc phủ tự sẽ đối đãi ngươi bằng lễ nghĩa, Định Quốc công nhất định sẽ gặp ngươi." Trương Cửu Dương tự tin cười một tiếng. Sau khi hắn mất tích, Nhạc Linh nhất định sẽ dùng hết mọi thế lực để tìm kiếm tung tích của hắn, trong đó bao gồm cả Định Quốc công phủ. Tin rằng người của Quốc công phủ sau khi nghe tên của hắn sẽ không làm ngơ. "Chuyện này thật sự được sao?" "Cứ yên tâm." Trương Cửu Dương quay người, thoải mái duỗi lưng một cái, giọng nói lộ ra một tia cảm khái. "Được rồi, bận cả ngày rồi, mệt chết đi được, bần đạo phải đi ngủ một giấc thật ngon." Đại Ngốc Xuân chất phác nói: "Vậy buổi tối có cần gọi ngài ăn cơm không?" Trương Cửu Dương lắc đầu cười, cất cao giọng nói: "Bần đạo ngủ một giấc này, ít nhất cũng phải ba năm ngày, nếu không có chuyện gì lớn thì đừng gọi ta." Một giấc ngủ ba năm ngày? Đại Ngốc Xuân gãi gãi đầu, kinh ngạc nói: "Đạo trưởng, cho dù là heo cũng không dám ngủ như vậy nha..." Trương Cửu Dương mặt tối sầm, sau đó lắc đầu, bước chân về phía phòng ngủ. Vừa đi vừa lẩm bẩm. "Thụy Thần Tiên, Thụy Thần Tiên, thạch kê cao gối mà ngủ quên này năm..." Đại Ngốc Xuân tuy không kín miệng, nhưng lòng dạ lại rất lương thiện, hắn đột nhiên nhớ tới phòng ngủ đã lâu không có ai ở, chăn đệm bên trong có vẻ như đã mốc. Thế là hắn lấy chăn đệm mà bản thân chuẩn bị dùng để qua tết ra, định mang sang cho đạo trưởng. Nhưng còn chưa đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng ngáy. Đều đều kéo dài, rả rích như gió xuân mưa phùn. Đạo trưởng nhanh như vậy đã ngủ mất rồi? Hắn nhìn vào bên trong qua cửa sổ, con ngươi co rụt lại, như bị ánh sáng mạnh chiếu vào. Chỉ thấy trong gian phòng đơn sơ, một vệt kim quang trôi nổi giữa không trung, dài hơn một trượng, rộng chừng ba thước, giống như là dải lụa vàng. Còn đạo trưởng thì nằm ngủ say trên đó, khoanh tay gối đầu, toàn thân thả lỏng, tiếng ngáy như sấm. "Ai da, đạo trưởng thật đúng là một vị ngủ thần tiên, ngủ còn ngon hơn cả ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận