Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 141: Hai nữ tướng gặp, các ngươi không muốn lại đánh

Chương 141: Hai nữ tướng gặp, các ngươi không muốn lại đánh Lôi đình giáng xuống người Bạch Long, mạnh mẽ bá đạo, bắn ra tia lửa chói mắt. Cho dù là Bạch Long, thân thể đang bay lượn trên mây cũng hơi khựng lại, đôi mắt màu lưu ly có chút kinh ngạc. Nàng chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ bị sét đánh. Lôi pháp của đối phương rất cao siêu, lôi đình bình thường căn bản không thể chạm đến người nàng, nhưng sáu đạo lôi này lại là ngoại lệ.
Rống! Tiếng rồng ngâm vang vọng.
Trên cặp sừng rồng thủy tinh của Bạch Long lóe lên lôi quang, lao về phía thân ảnh đang bay lên trời. Lôi quang chiếu sáng bộ khôi giáp màu bạc của nàng, cùng chiến bào màu đỏ rực lửa.
Nhạc Linh tay cầm Long Tước Trảm Mã đao, áo choàng bay phấp phới, trong mắt lạnh lẽo sát khí nghiêm nghị, thân thể rơi xuống dưới ánh trăng, đao mang rực lửa, sức bổ xuống. Một đao này, quả thật là lôi đình vạn quân, thế không thể đỡ! Dù cho là phi thiên chân long, cũng phải bị chém dưới đao! Rõ ràng, nàng cho rằng Bạch Long dùng lôi điện làm tổn thương Trương Cửu Dương, nên thực sự tức giận, chuẩn bị đồ long.
Long nữ tự nhiên không cam lòng yếu thế, nàng nhìn như không tranh giành, thực chất bên trong ẩn sâu lòng kiêu ngạo của Long tộc, không thèm giải thích, sừng rồng bắn ra từng đạo lôi quang, chuẩn bị cho nữ nhân ngang ngược thô bạo này một bài học.
Keng!
Long Tước đao phát ra tiếng kêu chói tai, như phượng hót giữa trời cao, đao quang đáng sợ vậy mà chém đứt từng đạo lôi đình, áp sát bên người Bạch Long. Ánh mắt Long nữ ngưng lại, cũng phát hiện người phụ nữ này không dễ chọc.
Đệ ngũ cảnh, nuôi Thánh Thai.
Hơn nữa là người nổi bật trong đệ ngũ cảnh, thậm chí đã chạm đến cánh cửa đệ lục cảnh, công pháp tu luyện cũng có phẩm giai cực cao.
Keng!
Bạch Long hóa thành hình người, sau đó dùng tay tiếp đao, lại phát ra tiếng kim loại chói tai, tia lửa bắn ra xung quanh. Nhìn như đôi tay ngọc ngà thon thả, nhưng thật ra là móng vuốt của Chân Long biến thành, vô cùng cứng rắn, thậm chí có thể đối cứng với thần binh Long Tước đao như vậy. Nhạc Linh gầm lên một tiếng, lông mày dựng thẳng, ánh mắt anh khí càng thêm sáng ngời, hình như có ngọn lửa vàng đang cháy rừng rực. Nàng lại định so sức với một con Chân Long!
"Nghiệt Long, xuống cho ta!"
Lửa cháy ngút trời, phía sau nàng hóa thành một tôn cự nhân đáng sợ, ba đầu tám tay, tay cầm đao thương kiếm kích, khoác trên mình lửa dữ, chân đạp Đại Tự Tại thiên, kim cương trừng mắt, thần uy lẫm liệt.
Hàng tam thế Kim Cương Minh Vương!
Trong khoảng thời gian này nàng chưa từng xao nhãng tu hành, đã tu luyện «Kim Cương Minh Vương Lôi Hỏa Hàng Ma Chân Kinh» đến cảnh giới sâu hơn, nửa bước tiến vào đệ lục cảnh. Lôi và lửa, đúc thành một thanh đao sắc bén, có thể trảm quỷ thần.
Oanh!
Vội vàng, Long nữ bị Nhạc Linh ép từ trên cao rơi xuống, khí thế có phần yếu thế. Nhưng nàng rốt cuộc là Chân Long có thể sánh với đệ lục cảnh, không hề sợ hãi, miệng thơm khẽ mở, nhẹ nhàng thổi, tựa như gió lớn ngàn dặm, cát bay đá chạy. Vòi rồng ép Nhạc Linh lùi lại, nàng lại bóp diệu ấn, Vân Mộng Trạch lập tức nổi lên sóng lớn ngập trời, cao đến mấy chục trượng, lao về phía Nhạc Linh. Đến mà không trả lễ thì không hay.
Nàng cũng thực sự tức giận, muốn cho người phụ nữ này một bài học. Nhạc Linh chân đạp sóng nước, kéo đao mà đi, không lùi mà tiến, ngọn lửa vàng trên mặt nước bốc lên, đao khí sắc bén như xẻ màn nước thành một vết rách.
"Chém!"
Một đao phá sóng, thoải mái vui vẻ, tràn đầy vẻ đẹp của sức mạnh. Thân hình nàng không hề dừng lại, Kim Cương Long Tượng căn cốt được phát huy đến cực hạn, lần nữa lao về phía Long nữ, tuy chỉ có một người một đao, khí thế lại như kỵ binh sông băng, vạn kỵ xông lên.
Bọt nước làm ướt mái tóc dài và chiến bào của nàng, làm cho đao quang càng thêm óng ánh. Long nữ không nghĩ tới đối phương lại khó chơi như vậy, pháp lực mênh mông thôi động, giữa thiên địa lập tức cuồng phong gào thét, sấm chấn vang trời, chuẩn bị dẫn xuống vô số lôi đình, chém thành tro bụi.
"Đừng đánh, các ngươi không muốn lại đánh!"
Trương Cửu Dương hô lớn: "Đều là người một nhà!"
"Ai cùng hắn là người một nhà?"
Hai nữ đồng thanh, ánh mắt chạm nhau, dường như tóe lên tia lửa vô hình. Khá lắm, đều nóng đầu cả rồi. Ngao Nha nghiến răng nghiến lợi muốn giúp tỷ tỷ, nhưng bị A Lê kéo lại.
"Xuỵt, chúng ta mau trốn thôi, hai người này ai cũng không thể trêu vào a ~" Bị cái nào làm bị thương cũng đều mất mạng! Cửu ca nha Cửu ca, nếu ngươi chết rồi, A Lê sẽ bảo kê ngươi.
Mắt thấy hai người sắp đánh thật, Trương Cửu Dương trong lòng hoảng lên, mẹ nó, lão tử không giúp bên nào, đánh cùng nhau! Lòng bàn tay lôi văn lấp lánh, lôi khí trong cơ thể sôi trào.
Chưởng Tâm Lôi!
Ầm ầm!
Chỉ thấy hai tay hắn bắn ra hai đạo lôi quang, lao về phía hai nữ, thanh thế bất phàm.
Truyền thừa từ bí pháp Chưởng Tâm Lôi của Tam Ngũ Hỏa Xa Lôi Công Vương Linh Quan, lần đầu tiên bộc lộ phong mang ở thế giới này, uy lực phi thường.
Tu sĩ đệ tam cảnh bình thường, đều không chịu nổi chiêu này. Ngay cả tu sĩ đệ tứ cảnh, không kịp xoay sở, cũng có khả năng bị thương. Nhưng đáng tiếc, mục tiêu của Trương Cửu Dương, là một con rồng, cùng một người có thể so tài với Chân Long.
Trường đao của Nhạc Linh chấn động, chém nát Học Tâm Lôi, nhìn lôi quang ngưng tụ trên thân đao không tan, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Lôi pháp thật thuần khiết.
Tuy rằng uy lực còn yếu, nhưng chỉ vì tu vi của Trương Cửu Dương còn hạn chế, nếu hắn cũng là đệ ngũ cảnh, vậy mình tuyệt đối không thể dễ dàng đón được đạo lôi này. Nàng cũng là người am hiểu lôi pháp, không khó nhìn ra tiềm lực của Học Tâm Lôi, nội tình ẩn giấu trong đó không hề thua kém lôi pháp của chính nàng. Phải biết, lôi pháp của nàng, là một trong những pháp môn thượng thừa nhất đương thời.
Long nữ thì vung tay khẽ, mây tụ lại, gạt đạo lôi đình đi, đôi mắt lưu ly ngược lại nhìn về phía Trương Cửu Dương, có chút khó hiểu. Nhạc Linh cũng dừng tay, thu đao, nhìn về phía Trương Cửu Dương. Áp lực đột ngột đổ dồn đến.
Trương Cửu Dương vội cười nói: "Đều là người một nhà, Nhạc Linh, vừa nãy Ngao Ly cũng không có ý làm thương ta, mà là đang giúp ta tu luyện lôi pháp, nàng thậm chí còn dùng long châu cứu ta một lần!"
Nghe vậy, ánh mắt Nhạc Linh lộ vẻ kinh ngạc. Nàng đánh giá Long nữ dưới ánh trăng, dáng người thanh mảnh, tựa như tiên tử cô xạ, nói: "Nghe nói ở Vân Mộng Trạch có vị thần nữ ở ẩn, không màng thế sự, coi thường hết thảy, thậm chí còn không quan tâm đến sắc phong của bệ hạ, thì ra là một con Bạch Long."
"Chỉ là...ngươi sẽ hảo tâm như vậy sao?"
Cũng chẳng trách nàng đa nghi, tiếp xúc với yêu ma quỷ quái đã lâu, khó tránh khỏi thêm chút cảnh giác, sẽ không dễ tin người khác. Bạch Long tuy là điềm lành, nhưng cũng là yêu.
Long nữ cũng không tức giận, thản nhiên nói: "Mắc mớ gì đến ngươi?" Dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nói ra những lời coi thường nhất.
Nhạc Linh cười lạnh một tiếng, nói: "Trương Cửu Dương là người của ta, nếu ngươi dám có ý đồ với hắn, đương nhiên là chuyện của ta."
Mắt thấy hai người nói qua nói lại dường như sắp có mùi thuốc súng, Trương Cửu Dương liền vội vàng tiến lên chắn trước mặt các nàng.
"Được rồi được rồi, nói ít vài câu thôi, chuyện này từ đầu đến cuối ta sẽ kể cho các ngươi nghe, trước tiên cất đao đã."
Nhạc Linh hừ lạnh một tiếng, nhưng thực sự nể mặt Trương Cửu Dương, thu Long Tước đao vào vỏ.
"Trương Cửu Dương, ta không thích nàng đâu."
Long nữ không che giấu chút nào sự ghét bỏ trong lòng, sau đó hóa thành Bạch Long, trốn xuống đáy nước long cung.
"Trương Cửu Dương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Nhạc Linh hỏi: "Ta nhận được tin tức của Lý Diễm, liền biết ngươi bị vu oan hãm hại, đồ sát mấy ngôi làng, hẳn là do Họa Bì Chủ gây ra đúng không?"
Trương Cửu Dương gật đầu, âm thầm cảm thán, có đồng đội thông minh đúng là đỡ việc.
"Ta biết ngay, là tên Họa Bì Chủ đáng chết đó, may mà ngươi thông minh, mượn ô danh đánh ngược lại, lần này Thân Đồ Hùng sợ là sẽ phải làm cho Dương Châu náo loạn!"
Nàng biết Dương Châu là nơi ẩn thân của Họa Bì Chủ, Trương Cửu Dương truyền tin như vậy, rõ ràng là muốn mượn sức của Khâm Thiên Giám để trả thù Họa Bì Chủ.
"Thực ra ngoài trả thù Họa Bì Chủ ra, còn là để vây Nguỵ cứu Triệu, cứu Long nữ."
Trương Cửu Dương lắc đầu cười cười, sau đó kể toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối.
Nhạc Linh nghe xong, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Trương Cửu Dương nhìn như vân đạm phong khinh, nắm thế chủ động và chiếm ưu thế trong toàn bộ sự việc, thậm chí còn ép hai con ma đạo đệ lục cảnh đánh, xây dựng uy vọng ở Hoàng Tuyền. Nhưng nàng hiểu rõ, phàm là ở trong đó xảy ra bất cứ vấn đề nào thì Trương Cửu Dương đều sẽ vạn kiếp bất phục.
Nếu như Bất Diệt Kim Thân không có lợi hại như lời lão hòa thượng nói, nếu như thiên Tôn không ngăn được hai người, nếu như sau yến tiệc Hoàng Tuyền, Họa Bì Chủ chỉ cần thử một chút về trí tuệ, can đảm và vận may, thiếu một thứ cũng không được.
"Vẫn là quá mạo hiểm, vì cứu một con long quen biết không lâu...có đáng không?" Ánh mắt nàng có chút nghi hoặc, nói: "Có phải ngươi coi trọng nhan sắc của người ta rồi không?"
Mặc dù chỉ là thoáng tiếp xúc một chút, nhưng kiêu ngạo như Nhạc Linh cũng không thể không thừa nhận, Long nữ là một mỹ nhân tuyệt sắc chính cống, khí chất lại thanh lãnh thánh khiết, sáng trong như trăng. Đàn ông chắc đều thích phụ nữ như vậy nhỉ. Trương Cửu Dương trừng nàng một cái, nói: "Trong mắt ngươi, ta là loại người háo sắc như vậy sao?" Nàng thản nhiên nói: "Viết ra loại sách như « Nhục Bồ Đoàn », có thể không háo sắc sao?" Trương Cửu Dương: "..." A Lê thấy hai nữ chiến đấu đã hạ màn kết thúc, mắt đảo tròn, dẫn theo hai thanh tiểu đao màu hồng vọt ra. "Cửu ca đừng sợ, A Lê bảo vệ ngươi!" Trương Cửu Dương tức giận đoạt lấy tiểu đao của nàng, ba ba mấy cái vào mông nàng, giận dữ nói: "Giả bộ, ngươi lại còn giả bộ!" Vừa mới chạy còn nhanh hơn ai hết, còn lôi kéo Ngao Nha cùng chạy! Từng người một, không ai cho người ta bớt lo. A Lê hầm hừ, ôm Nhạc Linh kể khổ. "Minh Vương tỷ tỷ, ta mách, Cửu ca cầm tiền của ngươi đi Giáo Phường mua mười mấy cô nương xinh đẹp, còn cố ý chuốc say ta và Khánh Kị, hừ hừ, thật là ngốc, quỷ sao mà lại say được chứ?" "A Lê đâu phải là ma men..." Nhạc Linh ánh mắt ngưng lại, cầm tiền của ta... đi Giáo Phường mua mười mấy cô nương? Nàng đột nhiên nhớ tới, khoảng thời gian đó bản thân vùi đầu vào đống hồ sơ phong phú tìm kiếm dấu vết, chính là muốn xem có thể cung cấp thêm thông tin hữu ích cho Trương Cửu Dương hay không. Lúc đó nàng còn trách Lão Cao lười biếng, để hắn học tập Trương Cửu Dương. "A? Nhìn trời giống như sắp mưa, ta đột nhiên nhớ trong nhà còn quần áo chưa thu, Nhạc Linh, để hôm khác nói chuyện tiếp nhé." Trương Cửu Dương chuẩn bị chuồn đi. "Cửu ca, quần áo giặt trong nhà ta đều cất hết rồi ~" A Lê lại bồi thêm nhát dao. Nhạc Linh tiến lên, cánh tay mặc giáp ôm lấy cổ Trương Cửu Dương, trên mặt lộ ra một nụ cười khó đoán. "Trương Cửu Dương, lâu rồi không gặp, ta muốn kiểm tra xem kiếm pháp của ngươi luyện tới đâu rồi." Cảm nhận được cổ lạnh buốt cùng cứng rắn, Trương Cửu Dương biết nữ nhân này không hề có ý định nói đùa. Cơn giận của Minh Vương tới rồi. "Để hôm khác, hôm khác." "Chính là hôm nay!" "Tê, nhẹ chút!" Sau nửa canh giờ. Trương Cửu Dương mặt mày bầm dập nằm sõng soài trên bãi cỏ, toàn thân đau nhức, chuôi Long Tước đao này, gõ vào thật là đau nha! Về sau, Nhạc Linh lấy danh nghĩa dạy hắn tuyệt kỹ cận chiến, không biết đã quật ngã hắn bao nhiêu lần, thật đúng là trời đất quay cuồng, nhật nguyệt vô quang. Bộ giáp đáng ghét! Hắn ngã trên mặt đất, nhớ lại lần trước cùng Nhạc Linh diễn kịch trước mặt Tố Nữ, khi đó nàng không mặc giáp, hai người cùng nhau ngã xuống đất, tiếp xúc thân mật có chút mờ ám. Nhưng bây giờ chỉ có lạnh lẽo cùng cứng rắn. Hắn nằm trên mặt đất thở dốc yếu ớt, còn Nhạc Linh thì phong thái thản nhiên, ngồi ở bên hồ, mái tóc dài xõa tung được nàng cột lại gọn gàng bằng dây đỏ thành một chiếc đuôi ngựa nhẹ nhàng, lưu loát. Chiến bào đỏ phác họa thân hình uyển chuyển, nhất là cặp chân thon dài thẳng tắp kia, mạnh mẽ mà đầy vẻ đẹp. "Trương Cửu Dương, thân thể ngươi so với trước đây tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn còn yếu." "Cái này đồ long mười tám tay, là ta mới sáng tạo ra tuyệt kỹ cận chiến, ngươi về sau phải nhớ luyện tập cho tốt." Thần t đồ long mười tám tay! Trương Cửu Dương cũng không có sức mà nhả rãnh cái tên này. "Thật to gan, không sợ ta đi tố cáo ngươi với Hoàng đế à? Còn đồ long? Ngươi cũng chỉ dám bắt nạt mỗi ta." "Ô, Diêm La đại danh đỉnh đỉnh, cũng biết đi cáo trạng với Hoàng đế à?" Bốn mắt nhìn nhau, cả hai nhìn nhau cười một tiếng. "Uy, người dưới nước kia, nghe nói Long Cung có quỳnh tương ngọc dịch, không biết có thể cho hai vò không?" Nàng vỗ vỗ mặt nước, ngồi xuống oai vệ, giọng nói phóng khoáng không hề gò bó, như thể những chuyện rút đao khiêu chiến vừa rồi đã tan thành mây khói. Soạt! Hai vò rượu bằng bạch ngọc bay lên khỏi mặt nước, chỉ lớn bằng lòng bàn tay. "Cám ơn." Nàng cười lớn, sau đó đưa cho Trương Cửu Dương một vò. "Bước tiếp theo đâu, ngươi định làm gì?" Nàng đột ngột hỏi. Trương Cửu Dương nghe mùi thơm của rượu trong tay, nụ cười trên mặt dần dần tắt, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Giết người." "Giết ai?" "Họa Bì Chủ." "Được, ta cùng ngươi." Vò rượu va nhau, dưới ánh trăng cùng uống, hào khí ngút trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận