Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 156: Vớt thi nhân, dưới nước hành thi

Chương 156: Vớt xác chết, xác chết đi dưới nước
"Lão nhân gia, đi thành Dương Châu sao?" Trương Cửu Dương cùng những người khác đi đến bến đò, vất vả lắm mới tìm được một người chèo thuyền, vội vàng kéo đối phương lại hỏi.
Người chèo thuyền nghe vậy liền tranh thủ thời gian lắc đầu, nói: "Không đi, không đi!"
Trương Cửu Dương hơi nghi hoặc, bến đò lớn như vậy, sao không có một chiếc thuyền nào chịu chở bọn họ đi, đám người lái thuyền này hình như đang trốn tránh bọn họ vậy.
Hắn ra giá cao hơn, có thể thấy rõ trong mắt người chèo thuyền lộ ra một tia dao động, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ đến điều gì, lại lắc đầu liên tục.
"Khách quan, thật không phải là không muốn làm ăn với ngài, mà là ở đây chúng ta có quy định, mặt trời lặn thì không lái thuyền."
"Vì sao lại có quy định này?"
Trương Cửu Dương mơ hồ cảm thấy, có lẽ là có liên quan đến con Yêu Long kia.
Quả nhiên, trong mắt người chèo thuyền lộ ra một tia kính sợ, nói: "Đây là quy định của Tông Tam gia, ban đêm lái thuyền sẽ làm ồn ào, khiến lão nhân gia ông ấy không ngủ được."
Nói rồi ông ta thở dài một tiếng.
"Những người chúng ta dựa vào Động Dương hồ để kiếm sống, mỗi ngày đều phải bái lạy Tông Tam gia, mỗi tháng còn phải cúng tam sinh để tế lễ, để bảo vệ việc đi thuyền thuận lợi."
"Dạo gần đây Tông Tam gia tính khí không tốt, Động Dương hồ vào buổi tối sóng to gió lớn, khách quan ngài cho dù có tìm hết người đưa đò, trả giá cao bao nhiêu thì cũng không ai dám ra khơi đâu!"
Tô Linh San hừ một tiếng, nói: "Cái này cũng quá bá đạo rồi, cái gì mà Tông Tam gia, ta thấy là yêu quái thì có!"
Nàng đi theo Trương Cửu Dương, một đường này đã giết yêu hổ, vào Long Cung, cưỡi cá sấu, tầm mắt đã được mở rộng, đương nhiên sẽ không quá sợ cái Tông Tam này.
Người chèo thuyền nghe vậy sắc mặt thay đổi hẳn, nói: "Tiểu cô nương, lời này không được nói bậy! Tông Tam gia là Long vương của Động Dương hồ đó!"
Vừa nói, ông ta vừa bái về hướng Động Dương hồ, như thể sợ Tông Tam gia sẽ trách tội mình.
Liễu Tử Phong bước lên phía trước, nhét một thỏi bạc vụn, hỏi: "Lão nhân gia, chúng ta có việc gấp muốn đến thành Dương Châu, đêm nay nhất định phải qua Động Dương hồ, chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?"
Ngày mai là tiệc thọ của Thẩm lão thái quân, nếu bọn họ đêm nay không khởi hành thì rất có thể sẽ không kịp.
Người chèo thuyền vội vàng nhận lấy bạc, thấp giọng nói: "Nếu như các ngươi không sợ xui xẻo thì có thể thử đi tìm một người."
"Ai?"
"Chúng ta đều gọi hắn là Lão Đao Bả Tử, là một người vớt xác chết nổi tiếng ở khu vực này, cũng chỉ có ông ta là dám lái thuyền vào ban đêm, nghe nói đến Tông Tam gia cũng phải nể mặt ông ta mấy phần..."
Trong lòng Trương Cửu Dương hơi động, người vớt xác chết, đây là một nghề rất đặc biệt, trong đó có rất nhiều điều cấm kỵ.
Nghe nói muốn trở thành người vớt xác chết, nhất định phải là nam giới, hơn nữa mệnh lý thuần âm, Ngũ Hành thuộc thủy, chỉ có đáp ứng hai điều kiện này mới không bị vong hồn dưới sông kéo xuống nước.
Theo chỉ dẫn của người chèo thuyền, Trương Cửu Dương và những người khác đi đến nhà của Lão Đao Bả Tử kia.
Còn chưa bước vào cửa, hắn đã nghe thấy một mùi xác chết nồng nặc, mi tâm Pháp Nhãn mở rộng, nhìn thấy trong phòng dù âm khí cực nặng, nhưng cũng không có oan hồn vong linh.
Đẩy cửa ra, trong căn phòng âm u có một cái ao lớn, nổi lềnh bềnh mười mấy bộ xác chết hơi sưng lên.
Kỳ lạ nhất chính là, giữa những xác chết đó, có một bóng người đang bơi lội, nhìn thân hình thì vẫn còn là một đứa bé.
Nó trồi lên mặt nước, nhìn xung quanh xác chết như không thấy, lớn tiếng gọi: "Sư phụ, có người đến!"
Ngay sau đó, một người dáng vẻ gầy gò, để râu dê, trên mặt có một vết sẹo lão đầu từ bên trong đi ra, liếc mắt nhìn Trương Cửu Dương và những người khác, cười nói: "Đừng sợ, đây là đồ nhi của ta, đang ở trong ao nuôi xác để luyện gan."
Ông ta lên tiếng giải thích.
Cái gọi là ao nuôi xác, chính là nơi những người vớt xác chết tạm thời cất giữ những xác chết trôi không ai nhận, trong nước có một loại dược chất đặc biệt chống phân hủy, có thể đảm bảo xác chết không tiếp tục bị thối rữa.
Như vậy, khi người nhà xác chết đến nhận xác, có thể giữ lại được tình trạng nguyên vẹn nhất, thuận tiện cho việc nhận dạng.
Còn cậu bé đang bơi lội trong ao, là đồ đệ của ông ta.
Nghề này thường xuyên phải tiếp xúc với xác chết, nhất định phải là người có đảm lượng lớn mới có thể đảm nhận, ao nuôi xác chính là dùng để luyện gan cho đồ đệ.
"Mấy vị đến nhận xác hay là đến nhờ vớt xác?"
"Không phải cả hai, chúng ta đến đi thuyền, muốn đêm nay xuất phát, sớm một chút đến thành Dương Châu."
Nghe vậy, Lão Đao Bả Tử lập tức cười, cảm thấy rất lạ.
"Cũng không phải là không thể được, chỉ là thuyền của người vớt xác chết, mấy vị không cảm thấy xui xẻo sao?"
Trương Cửu Dương cười nhạt một tiếng, nói: "Vớt xác tại nước, còn xác ở lại thân, lo an táng người chết, đây là tích âm đức, sao lại xui xẻo được?"
Ánh mắt của Lão Đao Bả Tử sáng lên, cười ha ha, nhìn Trương Cửu Dương rất thuận mắt, nói: "Không tệ, nhìn ngươi còn trẻ tuổi, ngược lại cũng có chút kiến thức, mối làm ăn này ta nhận, chỉ là giá cả..."
Trương Cửu Dương còn chưa lên tiếng, Liễu Tử Phong liền móc ra một nén bạc.
"Ha ha, chư vị đợi một lát, ta chuẩn bị một chút, lập tức lái thuyền!"
Lão Đao Bả Tử trước hết là cung kính bưng ra một tượng thần, thành kính bái tế, dập đầu ba cái, trong miệng nói lẩm bẩm.
Trương Cửu Dương chú ý thấy, tượng thần này rất giống với con Yêu Long kia, chỉ là long giác bị gãy mất một đoạn.
Như phát giác được ánh mắt của Trương Cửu Dương, Lão Đao Bả Tử trầm giọng: "Khách nhân, đừng nhìn chằm chằm vào chỗ đó, coi chừng chọc giận Tông Tam gia đó!"
Mặt ông ta lộ vẻ nghiêm trọng, nói: "Không biết vì sao, tượng thần của Tông Tam gia gần đây đều bị gãy một cái sừng, lão nhân gia ông ta đang tức giận lắm, trước đó một thời gian, Động Dương hồ có sóng gió lớn bất thường!"
Trương Cửu Dương lộ ra một tia suy tư.
Hắn đương nhiên biết, chiếc long giác kia chính là do hắn đập gãy, còn đưa cho Nhạc Linh đi tìm một vị luyện khí đại sư luyện chế pháp bảo, không biết đã thành công hay chưa.
Thuyền của người vớt xác chết không lớn, mọi người ngồi trong đó có hơi chật chội, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, lúc nào cũng có một mùi hôi thối nhàn nhạt.
Trời đã tối hẳn, Động Dương hồ trước đó còn đẹp, trong nháy mắt dường như trở nên thần bí, mặt nước đen kịt tựa như vực sâu không thấy đáy.
Tiếng nước vang lên thánh thót, trong gió đêm thoang thoảng một chút mùi tanh của nước.
Người vớt xác chết chuyển tượng thần Tông Tam lên thuyền trấn giữ, cũng lấy ra một con gà trống đỏ chót, chưa giết vội mà để dành đến khi cập bến sẽ dùng dao cắt cổ, ném xuống hồ để cúng tế.
Đây cũng là quy tắc của những người vớt xác chết.
Thuyền nhỏ cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, thuận theo dòng sông, tốc độ cũng không chậm, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm....
Chuyến đi trên thuyền vô cùng nhàm chán, chỗ thì chật hẹp, xung quanh thì toàn cảnh tượng giống nhau, cứ chòng chành mãi.
Trương Cửu Dương liền trò chuyện với Lão Đao Bả Tử, hắn cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống của người vớt xác chết.
Lão Đao Bả Tử cũng rất hay nói chuyện, nói: "Làm nghề của chúng ta, kỳ thật không phải cái xác nào cũng dám vớt, có ba điều cấm kỵ không được vớt."
"Ba điều không được vớt đó là gì?"
"Điều thứ nhất, chính là thời tiết dông tố thì không được ra thuyền vớt xác."
Trương Cửu Dương gật đầu, điều này là hợp lý.
"Thứ hai, nếu cùng một xác chết mà ba lần vớt không lên được thuyền thì sẽ không vớt nữa, loại xác chết đó oán khí quá nặng, không muốn đi rồi..."
Nói rồi, ông ta chỉ vào vết sẹo trên mặt mình, tự giễu cười một tiếng, nói: "Ta lúc còn trẻ không tin tà, nổi nóng vớt đến lần thứ tư, kết quả bị sẹo này, nếu không có phù hộ thân do tổ tiên để lại thì ta chỉ sợ đã thành thủy quỷ ở Động Dương hồ rồi."
Tô Linh San nghe vậy hít vào một hơi, tuy trong lòng có chút sợ hãi, vẫn nhịn không được hỏi: "Vậy còn thứ ba thì sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Lão Đao Bả Tử hơi đổi, giọng nói không tự chủ hạ thấp mấy phần.
"Điều thứ ba này, là điều nguy hiểm và đáng sợ nhất, ta làm vớt xác chết nhiều năm như vậy, cũng mới gặp có hai lần, lần nào cũng phải quay đầu bỏ đi ngay, không được nhìn nhiều!"
Dừng một chút, ông ta nói nhỏ: "Cái thứ ba đó chính là gặp phải một loại xác chết mà ở trong nước lại đứng thẳng để đi..."
Hô!
Xung quanh hình như có một luồng gió lạnh thổi qua, theo bóng đêm dần sâu, hàn ý cũng càng làm cho người ta sợ hãi.
Tô Linh San run lên một cái, xác chết đứng thẳng đi dưới nước ư?
"Bình thường mà nói, xác chết sẽ trôi nổi trong nước, nam úp nữ ngửa, nhưng loại xác chết này lại là ngoại lệ, chúng sẽ giữ tư thế đứng thẳng, trôi theo dòng nước từ từ, trông giống như là đang đi ở dưới nước vậy!"
"Kỳ dị nhất chính là, loại xác chết này còn có thể nghe hiểu tiếng người, nếu như ngươi cảm thấy nó đáng thương mà nói muốn vớt nó lên, nó sẽ một mực đi theo thuyền của ngươi..."
"Cuối cùng những chiếc thuyền đó, thường thì đều sẽ biến mất một cách bí ẩn."
Trương Cửu Dương nhìn về phía Động Dương hồ sâu không lường được này, ánh mắt ngưng lại.
Thường nói, nước không sâu mà có rồng thì linh.
Chân Long ở chỗ thì nhất định linh khí dồi dào, có nhiều điềm lành, nhưng Động Dương hồ này lại hay có tà ma quỷ quái, có thể thấy rõ Tông Tam kia là một con Yêu Long.
Những xác chết quỷ dị này có lẽ chính là vì tà khí của nó mà sinh sôi.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, giọng của A Lê đột nhiên vang lên.
"A? Cửu ca, có phải là loại xác chết đó không?"
Nàng thò đầu ra nhìn, chỉ thấy ở phía đuôi thuyền chẳng biết từ lúc nào lại nổi lên một xác chết, mái tóc đen nhánh trôi trên mặt nước, như những loại thủy thảo đen như mực, mơ hồ có thể thấy khuôn mặt trắng bệch kia.
Là một xác nữ!
Càng làm cho đám người hít một hơi lạnh chính là, người nữ kia, thi thể, như lời Lão đao bả tử nói, là đứng thẳng ở trong nước, đồng thời đang lặng lẽ đi theo thuyền bay đi. Phảng phất đang trộm nghe bọn hắn nói chuyện. Lão đao bả tử chợt giật mình, sắc mặt đại biến, nói: "Không ổn, chúng ta đi mau, tuyệt đối đừng nói nữa, nàng có thể nghe thấy!" Hắn ra sức chèo thuyền, tốc độ lập tức tăng nhanh không ít, nhưng cũng sợ chính là, người nữ kia vẫn cứ một mực đi theo thuyền sau, thậm chí có một cái tay đã chạm đến mạn thuyền. Tay của nàng phồng to sưng lên, làn da trắng bệch, tản ra một mùi hôi thối, mạn thuyền bị nàng đụng vào, lại cấp tốc mục ruỗng, bắt đầu thủng nước. "Nguy rồi!" Lão đao bả tử sắc mặt trắng bệch, hắn một tay quơ lấy cần vớt xác chết bằng sào trúc, liền chuẩn bị hướng về phía người nữ kia đâm tới. Mặc dù tổ tiên truyền lại quy củ là nhìn thấy loại thi thể này liền chạy, nhưng khi không chạy được lúc, cũng chỉ có thể liều một phen. Cần vớt xác chết bên trên vá vào lông chó đen có thể trừ tà, hy vọng có thể hữu hiệu. Nhưng mà "bộp" một tiếng giòn vang. Cần vớt xác chết rơi vào trên người nữ thi, vậy mà cũng cấp tốc mục ruỗng, cuối cùng răng rắc một tiếng gãy thành hai đoạn. Lão đao bả tử ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng. Nhưng vào lúc này, một bàn tay nhỏ đưa ra, đặt lên đầu người nữ thi đang trôi dưới nước kia. Ấn xuống, nổi lên, lại ấn xuống, lại nổi lên... A Lê khanh khách một tiếng, nói: "Chơi thật vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận