Thần Phật Đúng Là Chính Ta

Chương 439: Súc Địa Thần Hành, trong chùa họa bì

Chương 439: Súc Địa Thần Hành, trong chùa họa bì Đêm khuya.
Bên trong Bạch Vân tự, phòng thiền tía đàn.
Nơi này thường dùng để làm chỗ nghỉ cho khách quý, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, nghe nói lư hương đang đốt một loại hương liệu đặc biệt tên là gỗ bồ đề, vô cùng quý hiếm, có thể giúp người tĩnh tâm dễ ngủ.
Nhưng Trương Cửu Dương vẫn chưa ngủ, sau khi kết thúc việc tu hành thường lệ, hắn rót số hương hỏa thuần dương thu thập được mấy ngày nay vào trảm tà kiếm.
Keng!
Kiếm trâm trong phòng bay lượn, xẹt qua như điện, màu đỏ trên thân kiếm dần dần bị màu vàng thay thế, khí thuần dương càng phát ra nồng đậm.
Kiếm này càng thêm linh tính dồi dào, vây quanh Trương Cửu Dương phát ra từng đợt tiếng kiếm reo thánh thót, phảng phất như đang hoan hô và cảm kích.
Cuối cùng, khi đã chơi đùa thỏa thích, nó tự động kéo lên tóc dài của Trương Cửu Dương, cắm vào những sợi tóc đen nhánh như mực, tạo thành một hình trâm Mão Dậu của Đạo môn.
Trương Cửu Dương từ từ mở mắt, căn phòng đen ngòm không có thắp nến tựa như lóe sáng trong khoảnh khắc, hư thất sinh điện.
Thiên Độn kiếm ý chợt lóe lên, như kinh hồng lướt qua.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ đau đớn bị đè nén, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, dường như muốn bỏ chạy.
Trương Cửu Dương lộ ra một tia cười lạnh trên mặt, nhẹ nhàng đạp mạnh về phía trước, thân thể đột nhiên biến mất trong phòng.
Ngọc Đỉnh ba mươi sáu pháp một trong, Súc Địa Thần Hành!
Đây là một môn độn thuật thần thông chỉ có thể dùng trên mặt đất, nhưng lại được xếp vào ba mươi sáu pháp, ắt có chỗ độc đáo của nó.
Thuật này ban đầu là thần thông của Quỷ Cốc tiên sư, tên là Súc Địa Thành Thốn, có thể co núi sông vạn dặm thành một tấc dưới chân, bước một bước là chân trời góc biển, gang tấc vạn dặm, quả thật là một trong những thần thông đỉnh cao liên quan đến đại đạo không gian, một trong những độn thuật mạnh nhất.
Chỉ tiếc rằng sự truyền thừa đã bị hư hại trong những tháng năm dài đằng đẵng, truyền đến bây giờ đã thành Súc Địa Thần Hành, tốc độ tuy vẫn rất nhanh, nhưng đã không thể so sánh được.
Đương nhiên, trong mắt tu sĩ bình thường, đây đã là độn thuật thượng thừa huyền diệu, tựa như di hình hoán ảnh, di chuyển trong nháy mắt.
Cảnh tượng trước mắt Trương Cửu Dương trở nên mờ mịt, như đang vặn vẹo và lui lại.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đến bên cạnh kẻ lén nhìn trong bóng tối, thấy một vị hòa thượng mặt lớn tai to.
Hòa thượng kia mặc tăng bào màu nâu nhạt, bụng phệ, trông có vẻ nặng nề, nhưng bước chân lại cực kỳ nhẹ nhàng, dẫm lên lá rụng bay trong không trung để bỏ chạy, linh xảo như chim én, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với hình thể mập mạp của hắn.
Trương Cửu Dương bám theo bên cạnh, hòa thượng kia không hề phát giác, ngoài sự huyền diệu của Súc Địa Thần Hành ra, nguyên nhân chủ yếu nhất là đôi mắt của hòa thượng này đã bị mù.
Hai con ngươi của hắn trở nên be bét máu thịt, bị Thiên Độn kiếm ý trong mắt Trương Cửu Dương làm mù khi nhìn trộm.
Tu hành đến cảnh giới của Trương Cửu Dương bây giờ, dù chỉ một tia tinh khí tràn ra, cũng có thể là một tai nạn đối với phàm nhân.
Hòa thượng mập này chỉ có tu vi ba cảnh, nhưng tinh thông một loại liễm tức thuật vô cùng cao minh, pháp môn khinh thân đề tung cũng được luyện đến lô hỏa thuần thanh, hơn nữa còn lén nhìn từ cách xa mấy chục trượng, coi như cẩn thận.
Đáng tiếc, hắn không biết cái gì gọi là chân nhân. Ngay khi đối phương theo dõi, Trương Cửu Dương đã sinh lòng nhận thấy, đồng thời dùng khí cơ trong cõi u minh khóa được hắn, chỉ là lúc đó hắn đang tu hành nên tạm thời không để ý.
Cuối cùng, Trương Cửu Dương không cố ý nhằm vào hắn, chỉ là sau khi kết thúc tu hành thì tự nhiên bộc phát một tia kiếm ý, khiến hòa thượng mập trở thành mù lòa.
"Ngươi là người thông minh."
Giọng Trương Cửu Dương đột ngột vang lên trong đêm tối, khiến hòa thượng mập giật mình kinh hãi, mặt trắng bệch như gặp phải sét đánh, ngay cả pháp môn khinh thân đề tung cũng xảy ra sai sót, bị ngã từ trên không xuống.
Trương Cửu Dương bồng bềnh hạ xuống, nhẹ nhàng phiêu dật như lông vũ, không một tiếng động.
"Tuy bị mất hai mắt, ngươi vẫn có thể phân biệt phương hướng bằng thính giác, mà ngươi lại quá quen thuộc với bố cục nơi này, chắc hẳn đã ẩn nấp ở Bạch Vân tự này từ lâu rồi."
Phù phù!
Hòa thượng mập chật vật bò dậy từ dưới đất, không chút do dự quỳ xuống đất.
"Chân nhân tha mạng, tiểu tăng chỉ tò mò muốn biết ngài tu hành như thế nào, muốn trộm sư học nghệ, xin ngài xem tình ta đã bị mù đôi mắt, tha cho tiểu tăng cái mạng tiện này đi!"
Hắn ra sức dập đầu, tiếng "cộc cộc cộc" vang lên không ngừng, chốc lát sau trên trán đã đầy máu tươi.
Trương Cửu Dương chỉ cười nhạt, nói: "Gặp nguy không loạn, huấn luyện nghiêm chỉnh, không tệ."
Mồ hôi trên mặt hòa thượng mập tuôn ra như suối, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Chỉ qua vài câu nói, hắn đã có thể xác nhận đối phương là một người vô cùng tự tin và kiên định, sẽ không dễ dao động.
Trương Cửu Dương tuổi còn trẻ mà tu vi cực cao, tâm chí kiên cường, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Ngay khi hắn chuẩn bị cắn răng tự sát thì nghe được một câu khiến hắn khiếp sợ vô cùng, thậm chí ngay cả cơn đau nhức dữ dội ở mắt cũng không còn để ý.
"Họa bì bất tử, chủ ta vĩnh sinh."
Hòa thượng mập bỗng ngẩng đầu, dù mắt đã be bét máu thịt, dường như vẫn cảm nhận được sự kinh ngạc và khó tin của hắn.
Thậm chí thịt mỡ trên mặt hắn cũng đang run rẩy kịch liệt.
"Ngươi, ngươi, ngươi là..."
"Không sai, ta nhận lệnh của chủ ta đến, lần này đến Bạch Vân tự là để điều động những ám tử các ngươi đã chôn giấu nhiều năm, làm một việc."
Giọng Trương Cửu Dương hết sức bình tĩnh, trong mắt thoáng hiện một nụ cười.
Sau khi bị hắn tráo đổi, Họa Bì Chủ đã từng chôn giấu ám tử tại các đại tông môn đều trở nên im hơi lặng tiếng theo mệnh lệnh của hắn.
Hòa thượng mập này chính là họa bì đang tiềm phục tại Bạch Vân tự, hiện đã leo lên vị trí Điển Tọa của Giới Luật viện, là họa bì có địa vị cao nhất trong Bạch Vân tự.
Trương Cửu Dương đã để ý tới hắn khi đến vào ban ngày, chỉ tiếc rằng địa vị đôi bên quá chênh lệch, hòa thượng mập dù là Điển Tọa Giới Luật viện, nhưng cũng không có tư cách đứng cạnh hắn.
Không ngờ đối phương lại lớn gan như vậy, dám đến xem trộm vào buổi tối.
"Chủ ta... Chủ ta còn nhớ chúng ta!!"
Khi biết Trương Cửu Dương là người một nhà, hòa thượng mập không hề oán hận mà ngược lại còn hết sức kích động, nước mắt máu chảy xuống, thành kính và cuồng nhiệt.
Thân là họa bì, hắn có lòng trung thành tuyệt đối với Họa Bì Chủ, đừng nói chỉ là một đôi mắt, ngay cả việc giết cha mẹ của mình, hắn cũng sẽ không nương tay.
"Thuộc hạ bái kiến Thánh Sứ!!"
Hòa thượng mập không hề nghi ngờ thân phận của Trương Cửu Dương, vì câu "Họa bì bất tử, chủ ta vĩnh sinh" vừa rồi chính là mật lệnh đánh thức những ám tử của bọn hắn. Trương Cửu Dương có thể biết mật lệnh này, chứng tỏ hắn đúng là người của Họa Bì Chủ, hơn nữa lại rất được coi trọng.
"Mệnh lệnh là để các ngươi im lặng, sao ngươi lại tùy tiện đến đây nhìn trộm?"
Giọng Trương Cửu Dương có chút uy nghiêm, hết sức lạnh nhạt.
Nghe vậy, hòa thượng mập hổ thẹn nói: "Bẩm Thánh Sứ, lần này là do ta tự tiện hành động. Phương trượng Bạch Vân tự chết không rõ nguyên nhân, đầu bị cắt mất, chuyện này thực sự quá lớn, ta nghĩ muốn thu thập thêm chút thông tin hữu dụng để báo cho chủ ta."
Trương Cửu Dương gật đầu, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn.
Phương trượng Bạch Vân tự là một cường giả ngang hàng với Họa Bì Chủ, mà lại chết thê thảm như vậy, hòa thượng mập nhạy bén nhận ra đây là một thông tin vô cùng có giá trị.
Vì vậy, hắn mới tự quyết định đến xem trộm, muốn từ Trương Cửu Dương ra tay thăm dò thêm thông tin.
Dù sao Nhạc Linh hung danh bên ngoài, so sánh với nàng, Trương Cửu Dương có vẻ dễ hạ thủ hơn.
"Hừ, không có mệnh lệnh thì không được hành động. Nếu vì ngươi mà làm lỡ đại sự của chủ ta, ngươi có gánh nổi không hả? Phế đi đôi mắt này, coi như một bài học."
"Bất quá nể tình một lòng trung thành của ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội."
Trương Cửu Dương khẽ vỗ vào bầu hồ lô bên hông, hai giọt ngọc dịch bay ra từ đó, rơi vào mắt hòa thượng mập.
Ngay sau đó, đôi mắt mù của hắn khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, chỉ lát sau lại khôi phục thị lực.
"Đa tạ Thánh Sứ, đa tạ Thánh Sứ!!!"
Hòa thượng mập vội vã dập đầu cảm kích, thần sắc hết sức kích động.
"Thánh Sứ có gì phân phó, thuộc hạ nhất định muôn lần chết không chối từ!"
Giọng hắn có một chút cuồng nhiệt, đã sớm bị tẩy não triệt để, trở thành tín đồ thành kính nhất của Họa Bì Chủ.
"Tốt, có việc cần ngươi lập tức đi làm...."
Trương Cửu Dương mỉm cười, nói ra những sắp xếp tiếp theo, hòa thượng mập ghi nhớ kỹ sau, cúi người cáo lui, bóng dáng biến mất trong bóng đêm.
"Phu nhân, ngươi thấy biện pháp của ta thế nào?"
Trong bóng tối, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, nàng ôm Long Tước đao, tựa vào vách tường, không biết đã nhìn bao lâu, ánh mắt lạnh lùng có vẻ sắc bén khó ai bì.
Chúng ta còn chưa thành thân đâu, Trương Cửu Dương, ngươi lại gọi bậy, cẩn t·h·ậ·n ta ——” “Nói ai kêu loạn đấy, ở trong hồ lô, ngươi ngay từ đầu cắn chặt răng cái gì cũng không nói, về sau còn không phải tướng công tướng công kêu hăng say...” Trương Cửu Dương trên mặt lộ ra một tia ý cười nghiền ngẫm, chẳng biết tại sao, trải qua lần song tu trong hồ lô kia, mỗi lần nhìn thấy Nhạc Linh bộ dáng uy vũ nghiêm nghị bất khả xâm phạm này, hắn liền trong lòng có chút rạo rực. Trên đời này chỉ có hắn biết, dưới bộ khôi giáp lạnh lẽo cứng rắn này, là một bộ thân thể mềm mại uyển chuyển cỡ nào, khi nữ tướng quân tấm mặt tuấn mỹ uy nghiêm kia bò đầy hồng hà, đôi mắt kiên nghị trở nên mê ly thì mê người cỡ nào. Hai người tâm ý tương thông, Nhạc Linh sao không phát hiện được trong mắt hắn sự khác thường, thoáng chốc khẽ cắn răng ngà, mày kiếm dựng thẳng. Bàn tay trắng như ngọc đã đặt lên chuôi Long Tước đao. Trương Cửu Dương phía sau mát lạnh, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, có Nhạc Linh Cửu Thiên Huyền Nữ Quan Tưởng Đồ, hiện tại giống như lại lợi hại hơn so với mình... Hắn bây giờ thủ đoạn ra hết cũng chỉ có thể thắng được lục cảnh bình thường, mà Nhạc Linh bây giờ ở lục cảnh, đều được gọi là người nổi bật. Còn có một mai Huyền Nữ binh phù, không biết có diệu dụng cỡ nào. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, đây có tính hay không là dời đá đập vào chân mình? "Nhạc tướng quân tha mạng, tại hạ biết sai!" Ừ, nhận rén trước, chờ đến động phòng thì hảo hảo lấy lại danh dự. Khóe miệng Nhạc Linh hiện ra mỉm cười, buông chuôi Long Tước đao, nói: “Tính ngươi thức thời.” Chỉ là trong thoáng chốc, nhớ tới trải nghiệm mỹ diệu cùng mới lạ lần kia trong hồ lô, trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi dâng lên một tia cảm xúc khác thường, một loại cảm giác tê dại đang nhộn nhạo trong thân thể. Con ngươi nàng khẽ động, vội vàng kết thúc cái chủ đề khiến nhịp tim nàng hơi tăng tốc này. "Trương Cửu Dương, ta phát hiện một chuyện rất không đúng." "Chuyện gì?" Nhạc Linh vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng chữ: "Ngươi còn nhớ rõ phương trượng... kêu cái gì không?" Trương Cửu Dương có chút kỳ quái nói: "Không phải gọi... ...?" Giọng hắn im bặt, con ngươi hơi chấn động một chút. Không đúng, vì sao pháp hiệu của phương trượng trong trí nhớ bắt đầu có chút mơ hồ rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận