Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 85: Đều là người, tại sao lại khác nhau như vậy chứ?

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Khi Chu Dương rời khỏi nhà của mấy gia tộc lớn, nụ cười chậm rãi biến mất.
Khi đi thì mặt tươi cười, trở về thì vạch đen đầy đầu.
Đúng là có người đẹp tóc vàng nước Mỹ, nhưng người đó cũng đã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rồi, vóc dáng hơi mập, nhan sắc đã sớm lụi tàn.
Thiếu nữ tuổi trăng tròn không tệ, nhưng dáng người lại không được.
Cặp chị em sinh đôi mười tuổi không tồi, nhưng các cô lại coi Chu Dương như ông chú biến thái, vừa nhìn thấy Chu Dương đã khóc ré lên, tâm tình anh có tốt đến mấy cũng đã mất hết.
Tộc trưởng Mã gia cười vẫy tay với Chu Dương.
Chu Dương đen mặt, lập tức quay đầu rời đi.
Đương nhiên, không phải không có người đẹp, nhưng mấy người đó sớm đã không còn thuần khiết, cho dù có đưa cho Chu Dương thì anh cũng chướng mắt.
Chu Dương liếc qua người đi theo mình, Trình Khả Nhi, vẻ mặt trời sinh vô cùng đáng yêu.
Trình Khả Nhi xoay đầu sang chỗ khác không nhìn Chu Dương, nhưng mà khóe mắt vẫn luôn trộm nhìn anh.
Chu Dương cố ý thò mặt lại thơm Trình Khả Nhi một cái, cô ấy cũng không tức giận nữa, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Chu Dương dẫn Trình Khả Nhi đi dạo xung quanh nơi ẩn núp.
Một người phụ nữ trang điểm đậm liên tục vẫy tay mời chào Chu Dương, dáng dấp có thể cho sáu mươi, bảy mươi điểm.
Trình Khả Nhi đen mặt, cô ôm cánh tay của Chu Dương:
Người phụ nữ không thèm để ý, chỉ cười nói:
Người phụ nữ kia liên tục cười duyên.
Sắc mặt của Trình Khả Nhi càng ngày càng đen, cô ấy rất muốn túm Trảm Lôi Kiếm chém người phụ nữ dơ bẩn này.
Cái thứ phụ nữ bị ngàn người ngủ cũng muốn tiếp cận Dương Ca, ai biết sẽ có bệnh truyền nhiễm gì hay không?
Chu Dương cười một tiếng, không để ý.
Đối phương cũng chỉ là kiếm sống, còn phải giải quyết phiền não cho muôn vạn đàn ông ở nơi ẩn núp này nữa.
Người phụ nữ kia vẫn luôn vẫy vẫy tay với Chu Dương.
Nơi xa có một cái lều nhỏ, một người đàn ông ló đầu ra ngó dáo dác nhìn chung quanh, cho là nghe thấy giọng người quen.
Nhưng anh ta thật sự không ngờ mình đúng là gặp được người quen.
Chu Dương quay đầu nhìn lại, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Chu Dương kinh ngạc nhìn đối phương, cười ha ha.
Lưu Hắc Đầu là bạn đại học của Chu Dương, hai người quan hệ không tệ. Anh không ngờ người này còn sống sót, có chút ngoài ý muốn.
Lưu Hắc Đầu người cũng như tên, mặt anh ta hơi đen, nở nụ cười chuẩn bị cho Chu Dương một cái ôm huynh đệ, nào ngờ lại bị Trình Khả Nhi cản trở.
Lưu Hắc Đầu có chút lúng túng, cười chào hỏi.
Lưu Hắc Đầu nhìn về phía lều hô một câu, một lát sau, một người đàn ông có sắc mặt tái nhợt đi ra.
Đây cũng là một người cùng trường đại học với Chu Dương, Kỷ lão tam.
So sánh với sự nhiệt tình của Lưu Hắc Đầu thì thái độ của Kỷ lão tam rất là lạnh nhạt.
Quan hệ của hai người không tốt, nguyên nhân rất đơn giản.
Người con gái mà Kỷ lão tam theo đuổi từ chối anh với lý do là đã thích Chu Dương.
Từ đó về sau, quan hệ của hai người từ không tệ trở thành người dưng.
Nhìn thấy Trình Khả Nhi xinh đẹp như vậy, trong lòng Kỷ lão tam nổi lên ghen tị.
Đều là người, tại sao lại khác nhau như vậy chứ?
Thời đại hòa bình, Chu Dương có duyên với phái nữ, thậm chí đến tận thế tên này cũng sống tốt hơn anh, y phục sạch sẽ, không thấy gầy gò, vừa nhìn đã biết không có bị khổ.
P/s: Các truyện mới của team
Bạn cần đăng nhập để bình luận