Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 500: Đương nhiên phải kho tàu ăn mới là ngon nhất

“Nơi này chính là Yêu giới sao? Ta trước giơ chưa từng tới đây?”
“Lần này nhất định không được để bị bắt lại, ta chả muốn phải tiếp tục ở lại nơi quạnh quẽ đó, thật nhàm chán!”
Nó từ không trung hạ xuống, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh.
Rất nhanh nó đã bị mùi hương của cỏ xanh hấp dẫn.
“Đã rất lâu rồi ta không được nếm qua hương vị của đồ ăn, thật sự là hạnh phúc mà!” Nó điên cuồng gặm đám cỏ xanh ở chung quanh, giống như bị châu chấu nhập, màu xanh biếc biến mất với tốc độ nhanh chóng không còn thấy gì, ngay cả cái rễ cỏ cũng không còn.
“Lâu rồi không được ăn căng bụng như vậy!” Tiên nhân chủ yếu ở trong cốc, thỉnh thoảng có ăn chút điểm tâm nhỏ, nhưng cũng không đủ để nhét kẽ răng.
Mỗi lần nghĩ tới cuộc sống ở Cung Quảng Hàn, nó lại không nhịn được mà bật khóc.
Hết cách rồi, ai bảo nó đi theo một chủ tử như vậy chứ? Một khi nó muốn cải thiện cuộc sống, thì sẽ lén trốn ra ngoài, đại tế miếu Ngũ Tạng.
Ngay cả nó cũng không còn nhớ rõ mình đã lén trốn ra bao nhiêu lần rồi.
Lần này hình như thời gian ra ngoài có hơi lâu, chắc là chủ nhân cũng phải lo lắng lắm…
Được rồi, ăn thêm một chút, ăn nhiều chút đã.
Nếu trở về rồi thì sẽ không còn cơ hội để ăn nữa.
Ít nhất thời gian bị trông giữ nghiêm khắc sẽ rất lâu, không thể lại chạy ra ngoài nữa.
Trước tiên cứ chuẩn bị thức ăn cho mình thật tốt, đừng để đến mức sau khi trở về còn phải chịu đói.
Ánh mắt nó quan sát xung quanh, tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
Rất nhanh, nó đã bị một hương thơm ngát kỳ lạ hấp dẫn.
Đây chính là mùi thơm ngát của cây cỏ, so với cỏ khô bình thường mà bản thân đã nếm qua thì còn thơm hơn rất nhiều.
Đây là sự khác biệt giữa thịt ôi thiu và thịt bò hảo hạng.
Ánh mắt nó nhìn theo hướng mà mùi hương truyền tới, trải qua vài lần cố gắng, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát ra hương thơm.
Xa xa có một cái đầm lạnh lẽo rất lớn, mặt trên bao phủ một tầng khí lạnh, làm cho người ta có một loại cảm giác tựa như ảo mộng.
Ở giữa cái đầm có một cột đá lớn, bên trong mọc đầy bông hoa nhỏ tản ra vô số hàn khí.
Mùi hương ngửi được trước đó đúng là từ nơi này truyền tới.
“Đúng là đồ tốt!”
“Không ngờ vừa mới tới nơi này mà đã có thể gặp được thứ đồ tốt như thế!”
“Đúng là làm cho người ta cảm thấy thật hưng phấn!”
Dù cho trụ đá lớn của đầm cách xa tận mười thước, nhưng căn bản cũng ngăn không được nó.
Nó nhún người nhảy mạnh lên, nhảy qua khoảng cách gần cả trăm mét.
Nó tiến đến gần mấy bông hoa nhỏ tản ra hàn khí, cái mũi hít hít thật mạnh.
“Thơm quá, thơm quá đi!”
Mũi nó tiến đến bên trên hoa nhỏ, một luồng hàn khí chui vào lỗ mũi, trên mặt như lộ ra vẻ hạnh phúc.
“Cũng không biết hương vị có ngon không?”
Nó nhịn không được, liền cắn hoa nhỏ có hàn khí một cái.
Cảm giác mát lành xông vào miệng, mang theo vị ngọt lành, giống như hương vị vủa ly kem cỏ chỉ mới được nếm qua một lần.
Ngon quá đi! Nó điên cuồng gặm, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
“Là kẻ nào? Lại dám ăn vụng linh hoa của ta trồng!”
Từ xa truyền đến một tiếng hừ lạnh, một con trăn lớn bò đến, đôi con ngươi màu tím lạnh lùng nhìn thẳng vào nó, giống như muốn cắn người vậy đó.
Động tác của nó cứng đờ, quay qua nhìn thấy đôi mắt màu tím của cự mãng, rõ ràng là bị nó dọa cho giật mình.
“Ta… Thật sự không biết đây là linh hoa do ngươi trồng, ta còn tưởng là cỏ dại…”
Linh hoa quả thật là cây cỏ dại, nhưng vì Tử mãng phát hiện trước, nên liền biến nó trở thành đồ của mình.
Không ngờ linh hoa vừa mới lớn, còn chưa chờ đến lúc nó ngắt lấy toàn bộ đã bị người khác ăn cắp không ít.
“Dám ăn linh hoa của ta, vậy thì ngươi hãy dùng mạng để bồi thường đi!” Tử mãng nhanh chóng trườn đến, trên người tỏa ra luồn sương mù tím.
Trong sương mù tím có độc, sau khi nước nhiễm phải thì liền phát ra tiếng xì xì, đến cả nước cũng bị biến chất một mảng lớn.
Đám sương mù tím tạo thành một cái vòng tròn, phong tỏa bốn phía, để cho tên này khỏi chạy thoát được.
“Cầu xin ngươi đừng ăn ta, ta có thể bồi thường cho ngươi.”
“Chủ nhân của ta là Hằng Nga, nàng rất giàu có…” Chuyện tới nước này, nó cũng rất luống cuống, vội vàng khai ra chủ nhân của mình.
Danh tiếng của Hằng Nga rất lớn, lại lan truyền rất xa, rất ít người không biết.
Tử mãng trước mắt này cũng không ngoại lệ, động tác hơi chậm lại.
Ngay khi nó tưởng rằng mình đã tránh được một kiếp nạn thì tử mãng lại cười lạnh lên tiếng.
“Hằng Nga thì sao?”
“Ngược lại chuyện này còn làm cho ta càng thêm phấn khích, không chừng ngươi đã được nếm qua không ít tiên đan thần dược, trên người còn có tiên khí, thứ bổ dưỡng như vậy làm sao có thể buông tha?”
“Huống chi, ta là một tiểu yêu, đắc tội với tiên nhân các ngươi, chẳng phải là tai họa ngập đầu sao, chi bằng ăn ngươi thì sẽ xong hết mọi chuyện.”
“Như vậy cũng sẽ không rước phiền toái lên người!” Tử mãng bổ mjanh xuống, tốc độ nhanh như một tia chớp.
Nó phản ứng cũng rất nhanh, duỗi chân một cái, nhảy lên.
Nhưng mà nhảy lên có hơi cao, da lông chạm vào sương mù tím, chớp mắt liền bị ăn mòn mất một mảng lớn, nhìn qua rất lởm chởm, thê lương dị thường.
“Cái tên khốn khiếp nhà ngươi!”
Nó đau đến mức nước mắt bắt đầu lã chã.
Giờ phút này, nó cảm thấy rất nhớ chủ nhân của mình, sau này sẽ không còn được gặp lại chủ nhân nữa…
“Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi chết đi!”
Tử mãng há cái miệng đầy máu ra, cắn mạnh xuống, hợp lực cắn một cái thật lớn vào không khí, phát ra một tiếng nổ to đùng.
Làn sương tím thu lại, làm giảm bớt không gian cho nó né tránh.
Lúc này đây, muốn tránh cũng không được.
Một chân nó đạp lên đầu Tử mãng, muốn nhảy lên, nhưng mà Tử mãng sớm đã lường trước, nhanh như tia chớp đã nuốt nó vào trong bụng.
Rắn vốn chính là khắc tinh của nó, có thể nói là một kích chí mạng.
“Ngươi thả ta ra, chủ nhân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Thế nhưng, Tử mãng chẳng thèm để ý chút nào.
“Yêu giới của ta có rất nhiều đại thánh, nàng dám xuống thử xem.”
Nọc độc theo răng của Tử xà rót vào, thân thể nó dần trở nên cứng ngắc, hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát.
Sắp chết rồi sao?
Thật là hối hận vì đã lén ra ngoài… Chủ nhân nhất định sẽ rất thương tâm… Hu… hu… Khói độc màu tím chung quang chợt tiêu tán, Chu Dương đạp chân lên nước trong đầm mà đến.
Nó quay đầu nhìn về phía Chu Dương, trong mắt ánh lên tia sáng hy vọng.
Hắn tới cứu ta sao?
Ta được cứu rồi! Nó muốn kêu cứu, đáng tiếc toàn thân đều bị tê liệt, ngay cả nói chuyện cũng không làm nổi.
“Nó đáng yêu như vậy, đương nhiên phải kho lên ăn mới là ngon nhất.”
“Ăn sống quả thực là phung phí của Trời!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận