Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 214: Những người này có sở thích bị cắm sừng à? Long uy mạnh mẽ vô địch! (2)

Hơn nửa đêm, từng người phụ nữ tới gõ cửa phòng của Chu Dương, ai nấy đều ăn mặc yêu diễm, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết các cô nàng này muốn làm gì....
Đặc biệt là đám người này đều là phụ nữ có chồng.
Mấy người này làm như vậy, chồng của mấy người có biết không?
Nếu như nói không ai biết, đồ ngu cũng sẽ không tin.
Đừng nói là mấy người kia có sở thích bị cắm sừng?!
Đối với loại chuyện này, Chu Dương dĩ nhiên là cự tuyệt.
Mấy người phụ nữ này không có xinh đẹp đến họa quốc ương dân, cũng không phải thân thể thuần khiết, Chu Dương đương nhiên sẽ không phá lệ vì bọn họ.
Nhưng mà điều này lại châm lửa Chu Dương, ngay cả Nhị Ngốc đang ăn lấy ăn để cũng không có bị bỏ qua.
Các cô nàng kịch liệt phản kháng nhưng vẫn bị Chu Dương đoàn diệt.
Sâu ở đáy biển, một con kim ngư lặng lẽ nhìn chằm chằm vào du thuyền, trong mắt lộ ra sự thù hận nồng đậm. Một hồi lâu, nó hất đuôi cá rồi biến mất trong làn nước thăm thẳm.
Thức ăn buổi sáng rất phong phú, đều là những nguyên liệu đứng đầu trên thuyền, thậm chí mấy đầu bếp còn nấu năm, sáu phần, sau đó mới chọn ra món tốt nhất đưa tới Chu Dương.
Trừ chỗ đó ra, trên du thuyền còn dùng chậu hoa để trồng quýt vàng, dùng để phòng ngừa bệnh xuất huyết.
Trái quýt vừa mới hái xuống mới mẻ vô cùng, dõi mắt tận thế, đây tuyệt đối là một trong những thứ hi hữu, càng không cần phải nói là đang lênh đênh trên biển.
Chu Dương gật đầu một cái, ăn xong thức ăn, anh đứng trên boong thuyền, nhìn về phương xa, mơ hồ thấy được lục địa.
Nơi này chính là Hàn Quốc.
Mặc dù quốc gia này cách Trung Quốc rất gần, nhưng ở thời đại hòa bình thì Chu Dương vẫn chưa có cơ hội đi du lịch tới đây.
Trái với những người cảm thấy bất an tại tận thế, Chu Dương trở thành sự tồn tại nhàn nhã nhất, anh có rất nhiều thời gian để du lịch khắp nơi.
Ầm!
Đáy biển đột nhiên vươn ra vô số xúc tu khổng lồ, quất đánh mãnh liệt vào du thuyền.
Đây là một con bạch tuộc có hình thể to lớn, xúc tu của nó dày chừng mười mét, mỗi cái đều dài hơn trăm mét.
Sự cố quá đột ngột,du thuyền bị quất bay ra ngoài, lực đạo to lớn đến nỗi suýt chút nữa cắt du thuyền thành hai khúc.
Mọi người không có phòng bị, hoàn toàn không ngờ chỉ còn chút nữa sẽ đến Hàn Quốc thì lại gặp phải tập kích lần nữa.
Mọi người không kịp trở tay, rất nhiều người bị ngã xuống biển, dưới nước có vô số con cá ăn thịt người mọc đầy răng nhọn đang chờ sẵn, bọn chúng lập tức nhào tới những người rơi xuống nước.
Cái này là muốn cho mình nuốt lời?
Nhị Ngốc lập tức biến thân thành một con rồng khổng lồ xòe cánh gần ba trăm mét. Long uy lấy cô nàng làm trung tâm nhanh chóng lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Từng con cá ăn thịt người không đợi phát uy đã cảm nhận được long uy giống như trời đất ép xuống, rối rít lật bụng, xác cá nổi đầy mặt biển.
Quái vật bạch tuộc khổng lồ rụt xúc tu lại, Tử Vong Chi Dực đột nhiên xuất hiện suýt chút nữa làm nó sợ đái cả quần, toàn thân run rẩy, lập tức xoay người muốn chạy ra xa.
Nhưng nếu đã tới thì làm sao có thể dễ dàng rời đi được?
Muốn chạy trốn? Món bạch tuộc nướng của tụi này làm sao bây giờ?
Nhị Ngốc nhìn bạch tuộc khổng lồ, lại có mỹ thực đến cửa.
Cô nàng lao thẳng vào biển, khi vọt ra khỏi mặt nước thì trên móng vuốt đã bắt lấy một con bạch tuộc to lớn.
Bạch tuộc khổng lồ đã sợ choáng váng, không dám cử động một chút nào.
Nó coi như là bá chủ tại hải vực phụ cận, nhưng mà nếu so sánh với Tử Vong Chi Dực lại không là cái gì cả, khác nhau như một con voi cùng với một con kiến.
Sự chênh lệch giữa hai bên căn bản là không thể tính toán được.
Nhị Ngốc không khách khí chút nào mà đập nát đầu của bạch tuộc khổng lồ, sau đó ném nó lên du thuyền.
Cũng may chất lượng của du thuyền không tệ, tuy rằng phía trên xuất hiện một vết rách to lớn nhưng cũng không ảnh hưởng việc di chuyển.
Khi bạch tuộc khổng lồ được thả xuống, trọn chiếc du thuyền đều trầm xuống một đoạn.
Sinh mệnh lực của quái vật bạch tuộc rất ngoan cường, tuy là đầu đã rách nát nhưng xúc tu của nó vẫn còn đang hoạt động.
Những người rớt xuống biển vừa mới leo lên đã suýt chút nữa bị bạch tuộc khổng lồ rơi từ trên cao xuống dọa chết khiếp.
Đến lúc bạch tuộc khổng lồ không còn động tĩnh gì nữa, lúc này cả đám mới dám tới gần.
Một con hải quái lớn đến thế mà lại chết dễ dàng như vậy sao?
Ai có thể nói cho tụi này biết, con Hắc Long khổng lồ bay trên bầu trời kia là từ đâu ra không?
Ngay lúc bọn họ nghĩ như vậy, Tử Vong Chi Dực từ trên trời rơi xuống, móng vuốt đặt ở trên người bạch tuộc lớn, giống như tuyên bố đây là chiến lợi phẩm của mình.
Mặc dù Tử Vong Chi Dực thu liễm long uy, nhưng trong mắt của mọi người thì cô nàng vẫn giống như là hoá thân của tử vong.
Đây là cự long!
Từng người run lẩy bẩy rồi ngã xuống đất, có một mùi khai mơ hồ truyền ra.
Lần này là thật sự sợ đến mức tè ra quần rồi.
Không ngờ vừa mới tránh thoát tai ương bạch tuộc khổng lồ thì lại gặp phải một con rồng lớn như vậy, trời muốn diệt ta!
Hắc Long thế mà lại mở miệng nói tiếng người, ai nấy đều vẻ mặt ngây ngốc.
Không chờ bọn họ làm ra phản ứng, Hắc Long bắt đầu biến hóa, nhanh chóng thu nhỏ lại.
Hắc Long to lớn dần dần biến thành một tiểu Loli mặc váy đen.
Ánh mắt của cô nàng nhìn chằm chằm bạch tuộc khổng lồ, khoé miệng chảy nước miếng thật dài rồi bị hút lại.
Hôm nay là một ngày kinh sợ đối với tất cả mọi người trên du thuyền, số lần sợ hãi hôm nay đã nhiều hơn tổng số của một năm.
Người này không phải là tiểu loli đi theo Chu Dương, cái con bé đặc biệt tham ăn kia sao?
Chẳng trách cô ta có thể ăn nhiều tới như vậy, thì ra là một con rồng!!!
Cho đến giờ phút này, bọn họ rốt cuộc minh bạch tại sao Nhị Ngốc lại có thể ăn nhiều tới vậy.
Hình thể to đến thế, không ăn nhiều mới là lạ!
Rốt cuộc thì Chu Dương làm thế nào để thu phục được một con rồng?
Chờ chút, nếu nói như vậy, lẽ nào Miêu Nữ và Tinh Linh kia cũng là hàng thật sao?
Càng nghĩ càng khiếp sợ, bọn họ nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trên boong tàu, trong tâm bỗng dưng sinh ra một loại cảm xúc tên là kính sợ.
Xem người không thể chỉ xem tướng mạo, nước biển thì không thể dùng đấu để đong đếm.
Lúc này Chu Dương đang nhìn về phía biển sâu, giống như đang tra xét cái gì đó. Một lát sau, bàn tay anh xuất hiện một cỗ hơi thở lực to lớn, vô số nước biển tụ tập về lòng bàn tay.
Hơi thở lực tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, khối nước kia lại rớt vào trong biển lần nữa, biến hóa duy nhất chính là trong tay Chu Dương không biết từ khi nào lại xuất hiện một con kim ngư.
Con kim ngư này có linh tính, nó giãy giụa muốn thoát khỏi tay Chu Dương nhưng lại không có cách nào trốn thoát được.
Trong mắt nó đều là sự tức giận, mắt cá lồi lên, trong miệng phun ra từng cái bong bóng.
Chu Dương giơ ngón tay đâm một cái, bong bóng lập tức vỡ vụn, bọt khí giống như quả bom bị kích hoạt, nổ vang từng trận.
Nhưng cái này đối với Chu Dương chỉ như là một làn gió nhẹ quất vào mặt, không có tạo thành một chút ảnh hưởng nào.
Người trên du thuyền nghe thấy tiếng nổ, lúc này ánh mắt mới rời khỏi người Nhị Ngốc, nhìn về phía kim ngư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận