Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 188: Nhân loại tàn sát lẫn nhau! Không một ai sống sót trong trò chơi sinh tử!

Vận khí của Lư Vĩ không tệ, anh vinh hạnh trở thành một nội định giả, cũng là một trong những người có khả năng đoạt giải quán quân nhất.
So sánh với những người khác bị triệu tập lâm thời thì anh đã sớm bị ban tổ chức tìm ra. Vì có thể thắng lợi, bọn họ thậm chí còn cho anh thêm một hạt giống dị năng.
Thí luyện giả bình thường chỉ có một loại dị năng, nhưng lại nắm giữ hai loại.
Không chỉ có như thế, dị năng mà anh lấy được còn cao hơi những người bị ngẫu nhiên tìm tới, chính là vì để bọn anh đạt được ưu thế tuyệt đối.
Thí luyện giả bình thường không phải đối thủ cạnh tranh, mục tiêu mà anh cần để ý chính là những nội định giả khác.
Bên trong mười tám người thì có ba người là nội định giả.
Bọn họ ẩn núp ở trong nhóm người này, Lư Vĩ cũng không biết đối phương là ai.
Nội định giả là thứ mà ban tổ chức tạo ra ra để duy trì tính mới mẻ của trò chơi, làm cho nó càng thêm đặc sắc cũng như bị khống chế, phát triển về hướng mà bọn họ mong muốn.
Lời của người tóc trắng được truyền vào đầu của Lư Vĩ thông qua con mắt theo dõi.
Sở dĩ anh chọn trúng Lư Vĩ là bởi vì tên này có cùng dị năng tốc độ, nếu mà đổi thành người khác thì ngay cả cơ hội đuổi theo Hoắc Điển cũng không.
Trong mắt Lư Vĩ xuất hiện một điểm đỏ, điểm đỏ này đại biểu cho trí hiện tại của Hoắc Điển.
Cho dù đối phương ẩn núp như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Đây là quyền hạn mà người đàn ông tóc trắng vừa mới mở cho hắn, tin tức trí của Hoắc Điển.
Đến hậu kỳ trò chơi thì toàn bộ người tham gia đều có thể biết được trí của nhau, không tồn tại việc trốn tránh thoát kiếp nạn.
Đại loạn đấu chính là khi quyết định sinh tử.
Lư Vĩ gật đầu một, âm thầm hạ quyết tâm, trở thành người xuất sắc, cho dù là ai thì cũng không thể ngăn cản bước tiến của hắn.
Hiện tại thì cơ hội biểu hiện đã đến!
Con mồi à, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn đợi tao làm thịt đi!
Lư Vĩ hoàn toàn không để kẻ đào tẩu vào mắt.
Chỉ có thứ hèn nhát mới lựa chọn chạy trốn, từ giây phút đối phương chạy trốn, anh ta đã chú định không tư cách làm đối thủ của mình rồi.
Lư Vĩ không chút do dự nào, anh cấp tốc chạy tới trí chạy trốn của Hoắc Điển.
Tốc độ của anh vượt xa Hoắc Điển, mặc dù khoảng cách hai người còn có một đoạn nhưng đã được rút ngắn đáng kể.
Chưa đến mười phút thì Lư Vĩ đã nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Điển. anh tiện tay cầm lấy một chảo bị ai vứt ở dưới đất, một đường đánh bay Zombie ngăn cản, hai người nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Hắn không che giấu động tĩnh của mình, đưa tới sự chú ý của Hoắc Điển, sau đó lại tăng nhanh tốc độ lần nữa.
Lư Vĩ cười to vượt qua, vì để thu hút sự chú ý nhiều nhất có thể, những con Zombie anh gặp trên đường đã bị đập tan thành từng mảnh. Loại cảm giác đánh chết Zombie một cách nhanh chóng này càng làm anh muốn đạt được thắng lợi.
Hắn muốn trở nên cường đại hơn nữa! Tên này sẽ trở thành viên đá đặt chân đầu tiên của hắn!
Cái chảo trong tay Lư Vĩ hóa thành bóng đen, hung tàn đập về phía Hoắc Điển.
Các khán giả ngồi ở sảnh quan sát nhìn thấy Hoắc Điển đang lẩn trốn, bọn họ đã sớm biết sẽ có ứng đối, dù sao thì trò chơi sinh tử này không phải mới làm lần đầu, mọi người đã thuộc nằm lòng các chiêu trò trong đây.
Nhưng cho dù biết rõ người truy sát là nội định giả thì không khí trong sân cũng được đốt lên trong nháy mắt.
Cả đám lớn tiếng gào thét, khơi thông tâm tình của mình.
Sóng âm giống như trời long đất lở, làn sóng sau cao hơn làn sóng trước.
Tỉ lệ người xem ở những hình ảnh khác cũng tăng vọt, đây quả thật là tin tức rất tốt.
Trên mặt người đàn ông tóc trắng lộ ra sự hài lòng, anh nhìn về phía những nơi khác.
Trò chơi quá bình đạm thì luôn khó thu hút sự chú ý, cũng may ngoại trừ Zombie ra thì bọn họ còn có chuẩn bị món khác.
Răng rắc!
Hơn mười trí bên trong thành phố truyền ra động tĩnh, từng cái lồng được làm từ hợp kim đặc chế được mở ra, hiệu quả của thuốc ngủ đông kết thúc, từng con cự thú cao bốn, năm mét đang ngủ say từ từ tỉnh giấc.
Bọn chúng mở ra thú đồng hoặc sáng hoặc tối, hung thú xuất chuồng.
Thú Cadila, đây là một loại thú hung tàn ở nền văn minh của bọn họ, khát máu và tàn bạo.
Từng con Zombie tiến lại chỉ như là món đồ chơi, bị những con cự thú này giải quyết dễ như trở bàn tay. Bọn chúng cứ tiếp tục đi về phía trước, không thể ngăn cản.
Thú Cadila chứng minh cho các khán giả thấy nền văn minh của bọn họ mạnh mẽ đến mức nào, từ lúc sinh ra đã có một loại cảm giác tự hào.
Các khán giả lại sục sôi nhiệt huyết, nhân khí tăng vọt lên tới đỉnh cao nhất.
Đến mức đám nhân loại kia có thể sống sót hay không, thì đã không phải là vấn đề bọn họ cần chú ý rồi. Đối với bọn họ thì tỉ lệ người xem tăng lên là đã đủ.
Mặc dù người tóc trắng đưa ra rất nhiều hứa hẹn với nhóm người kia, thậm chí cho thấy người xuất sắc sẽ lấy được tưởng thưởng.
Nhưng có một tin tức mà chủ trì trò chơi, người đàn ông tóc trắng, cho tới bây giờ vẫn chưa đề cập.
Trò chơi sinh tử này đã trải qua mười vòng, nhưng mà cho đến bây giờ không một người còn sống.
Cho dù ngươi trốn thoát kiếp này thì phía sau vẫn còn có các khiêu chiến càng gian nan hơn đang đợi ngươi. Ngươi sẽ phải chiến đấu cho đến khi không còn sức lực, chết ở trong tay một con quái vật không biết tên.
Ầm!
Hoắc Điển lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa, cánh tay dùng để ngăn chặn Lư Vĩ đã gãy nát, vặn vẹo một cách bất quy tắc.
Hắn chật vật bò dậy, đánh văng mấy con Zombie nhào tới, nhanh chóng thoát khỏi thành phố này.
Khóe miệng Lư Vĩ treo lên một nụ cười trào phúng.
Tốc độ của đối phương kém xa mình, hai cánh tay lại phế, trình độ uy hiếp đã hạ xuống một cách thẳng tắp.
Hoắc Điển vừa chạy trốn vừa khuyên Lư Vĩ.
Nhân loại tàn sát lẫn nhau chỉ vì để lấy lòng văn minh ngoại vực, đây quả là một câu chuyện buồn cười biết bao.
Nhưng hiện tại nó lại đang thật sự diễn ra.
Đáng buồn và đáng tiếc tới nhường nào.
Nhân loại đã bao giờ bị khi dễ thảm hại tới như vậy chưa?
Lư Vĩ cầm cái chảo lên, khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn lần nữa.
Hoắc Điển khuyên nhủ Lư Vĩ, trong đầu anh bỗng dưng hiện lên khuôn mặt của Chu Dương.
Lợi dụng lúc Hoắc Điển lơ là, Lư Vĩ cười dữ tợn một tiếng, nhanh chóng vung chảo về phía cái ót của Hoắc Điển lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận