Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 526: Ta muốn tặng một món quà lớn!

“Thực sự ngon quá đi!”
“Đúng là món ngon nhất mà ta từng ăn trong đời!”
Lúc này, Thanh Xà cuối cùng cũng hiểu tại sao Bạch Xà lại sa ngã rồi, đồ ăn quả thực rất ngon.
Không so sánh thì sẽ không có thương đau.
So với thức ăn thô được ăn trước đây, đúng quả là thức ăn cho lợn mà, hoàn toàn không thể so sánh được.
Đúng lúc này, phía xa xa có một tia sáng đen vụt qua, giống như một con chim lớn màu đen.
Cơ thể là ảo ảnh, hiển nhiên không biết đó là sản phẩm của loại phép thuật nào.
Lúc này, có một đạo sĩ trẻ tuổi với khăn che mặt đang đứng trên lưng con chim lớn màu đen.
“Cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi!”
Đạo sĩ nhẹ giọng nói, ánh mắt tập trung vào Bạch Xà và Thanh Xà.
“Không ngờ rằng lần này lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Vừa hay có thể một mẻ bắt gọn!”
Những ám khí màu đen lập lòe bay ra, bay về phía bọn người Chu Dương.
“Tất cả yêu ma chết hết đi cho ta!” Những ánh sáng mới chỉ bay được một nửa, thì tất cả đều bay trở lại với tốc độ còn nhanh hơn.
“Ngươi chờ một chút đi, chúng ta còn đang ăn cơm, chờ ăn xong đã!”
Chu Dương cười vẫy tay, ngồi bên cạnh tiếp tục nướng cá.
Bạch Xà, Thanh Xà và chủ nhân của Bảo Thanh Phường đang chuẩn bị đối mặt với kẻ thù, và họ đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng họ không ngờ rằng Chu Dương lại có thể xua đuổi các phép thuật của đối thủ chỉ bằng một cái vẫy tay.
Quá mạnh! Thân phận của hắn là gì đây cứ? Đạo sĩ còn đang chuẩn bị, nhưng lại phát hiện ra hắn đã bị đông cứng tại chỗ rồi, không thể động đậy được nữa.
Hắn ta thậm chí còn chẳng thể nói ra một lời gay gắt nào.
“Không ngờ tên này lại ngoan ngoãn như vậy chứ!”
“Hay là bây giờ kết liễu hắn luôn đi!”
Bạch Xà và Thanh Xà không ngốc, liền hiểu được đây là kiệt tác mà Chu Dương tạo ra.
Sức mạnh của hắn ta mạnh hơn họ tưởng rất nhiều.
Hắn ta có thật là Tiên Nhân không? Bạch Xà không tin cũng khó.
“Ăn trước đi đã!” Chu Dương đem đồ ăn cùng canh hổ đã chuẩn bị ra.
Vốn dĩ, Thanh Xà vẫn định nhân cơ hội ra tay để giải quyết mối nguy tiềm ẩn này, nhưng cuối cùng, nghe được mùi thức ăn thì đã chẳng còn sức lực nữa rồi.
Thôi thì ăn xong trước đi, tuyệt đối không được để người khác gắp hết đồ ăn! Chỉ ăn một miếng thôi... Sau đó mọi người gia nhập hàng ngũ nhồm nhoàm, mặc kệ tên tiểu đạo sĩ kia.
Dù là việc của trời cũng phải đợi chúng ta ăn xong rồi hẵn nói.
Lần này, ngay cả chính con Shiba cũng cướp lấy được xương và ăn nó một cách vui vẻ.
Chỉ có đạo sĩ là cứng đờ tại chỗ, nhìn có vẻ lạc lõng.
Gió thổi tung tấm màn che của hắn, để lộ khuôn mặt xấu xí với những vết bớt và vết sẹo trên mặt.
“Sao ngươi lại xấu thế chứ!”
“Thật là khó nhìn quá đi!”
Thanh Xà dường như đã dạn dĩ hơn, mỗi câu đều thấu tâm can.
Đạo sĩ lúc này mới cảm nhận được bản thân cử động lại được rồi, bay đi ngồi trên con chim đen đang ngự trên không trung.
“Chuyện này ta đã nhớ kỹ rồi, các ngươi chờ đấy cho ta, Quốc sư ta sẽ xử lí các ngươi!”
Việc cơ thể không thể cử động đã để lại cho hắn một đòn tâm lý vô cùng lớn, làm sao hắn dám ở lại đây nữa, chạy trốn như bay vào phương xa mất hút.
“Ngươi trở về gọi cho người nhà sao?”
“Có thể có chút tiền đồ được không cơ chứ!”
“Tại sao không đánh trước đã rồi hẵn nói sau!”
“Xuống đây cho ta!”
Chu Dương vươn tay lên bầu trời nắm lấy, đám màu đen kia lập tức tan biến khắp nơi, đạo sĩ mất tự chủ mà từ trên trời rơi thẳng xuống.
“Cơ hội tốt! Tốt hơn là ngươi đi chết đi!”
Thị Linh Châu Sai hóa thành ánh sáng xanh và bay về phía đạo sĩ.
Thanh Xà cũng biến nửa người thành trạng thái của một con rắn yêu, với một cái đuôi rắn khổng lồ đung đưa, phun ra một loại khí độc màu xanh lục.
Ỷ đông hiếp yếu à? Bọn họ xưa nay không hề đê tâm, chỉ cần họ có thể đánh bại đối phương, mọi thứ đều xứng đáng.
Dù sao bọn họ cũng là những con yêu quái, bọn họ cũng chẳng quan tâm đến đạo đức và phép tắc của con người.
“Thiên La Kim Võng!” Đạo sĩ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, những lưới tơ vàng hiện ra từ không trung, đan chéo nhau tạo thành một lưới vàng dày dặn.
Bạch Xà và Thanh Xà nhanh chóng bị trói vào lưới, không thể nhúc nhích.
Ngay cả Thị Linh Châu Sai cũng chỉ cách trán đạo sĩ ba tấc, không thể tiến thêm được nữa.
“Hai con tiểu yêu ngu dốt, dám khiêu khích ta ư!” Đạo sĩ từ trên trời đáp xuống, cảnh giác nhìn Chu Dương.
“Ngươi là ai?”
“Là một con người, mà lại sống chung với yêu ma!”
“Chỉ cần ngươi có thể bỏ ác làm thiện, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
“Quốc sư rất thích kết giao bằng hữu, hắn nhất định sẽ tiến cử trước mặt Hoàng thượng, từ nay về sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
Vị đạo sĩ vô cùng dè dặt với Chu Dương và cố tình hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp.
Nếu không phải chuyện Chu Dương ra tay vừa rồi đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, thì hắn đã diệt cỏ tận gốc rồi.
Dưới con mắt của các đạo sĩ, tất cả những ai có quan hệ với yêu ma đều phải bị giết.
Con người này rất mạnh, vì vậy vẫn nên giao cho quốc sư xử lí vậy!
“Thật không?”
“Ta cũng đúng lúc thực sự rất hứng thú với sư phụ của ngươi, vừa hay đến gặp xem!”
“Ngươi nói xem ta lần đầu tiên gặp hắn nên mang quà gì đây?” Chu Dương giả bộ đang suy nghĩ nhìn tiểu đạo sĩ cười nói.
“Chỉ cần ngươi bằng lòng, sư gia không bao giờ quan tâm đến món lặt vặt như vậy đây.”
“Đi gặp khách mà đi tay trắng cũng không tốt, ta không có thói quen như vậy!”
“Có rồi!”
Đạo sĩ mừng rỡ, không ngờ tên này lại dễ đối phó như vậy.
Chờ khi gặp sư phụ, nhất định phải tìm cách xem xét công lực của hắn, lấy được khả năng đặc biệt của hắn ta! Khuôn mặt của hắn hiện lên một nụ cười hiền lành và trông cũng rất tốt bụng.
“Ngươi đừng để bị hắn lừa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận