Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 170: Không đánh mà thắng!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Chu Dương ném ý nghĩ này ra sau đầu, bắt đầu câu thông linh lực mạnh mẽ của Nhị Ngốc.
Sau một khắc, miệng của Nhị Ngốc nhắm ngay Ấm Ma Sứ Thụ Mỗ, Long Diễm hủy diệt phun trào ra một cách mãnh liệt.
Ấm Ma Sứ hóa thành một cây đại thụ màu xanh, vô số dây mây màu đen rũ xuống, lao tới quất đánh về phía Hắc Long.
Nhị Ngốc là Tử Vong Chi Dực, rồng diệt thế, cho dù là Hắc Ám Chi Tử thì cũng không thể chịu nổi ngọn lửa hủy diệt, chớ nói chi là một Ma Sứ nho nhỏ.
Ấm Ma Sứ Thụ Mỗ còn không chống cự nổi một giây đã hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Mộ Kiếm Tinh bị Chu Dương một quyền đánh bay ra ngoài trước đó lại vọt tới lần nữa, nhưng anh còn chưa kịp tới gần thì đã bị Nhị Ngốc quất một đuôi văng xa.
Nhị Ngốc xoay người nhìn về phía Lực Ma Sứ Cuồng Bá và Dực Ma Sứ Thiên Cương đang liều mạng lưỡng bại câu thương, sau đó mở miệng ra.
Long Diễm màu đen gào thét mà qua, nơi đó chỉ còn lại hai đống than đen. Hiện tại chỉ còn lại Phong Ma Sứ Hắc Sát, anh ta lập tức co giò chạy trốn ra xa.
Đối đầu với loại quái vật như Chu Dương thì còn đánh cái gì nữa, một hiệp còn chống cự không nổi, đi lên chỉ là đơn thuần chịu chết!
Nhưng anh ta còn chưa bay được bao xa thì Chu Dương đã bắn một ngọn long diễm màu đen từ cánh tay ra, tinh chuẩn tiêu diệt Phong Ma Sứ Hắc Sát.
Sau khi Chu Dương bước vào hình thái kỵ sĩ rồng thì anh có thể vận dụng tất cả lực lượng trong cơ thể Nhị Ngốc, thậm chí có thể sử dụng long diễm, ngay cả thực lực của bản thân anh cũng đã được cường hóa thêm gấp mấy lần.
Mặt đất bỗng dưng chấn động một cách điên cuồng, từng cái xúc tua màu đen chui từ dưới đất lên, cuốn lấy Batmobile rồi treo nó lên cao.
Hắc Ám Chi Tử hiện thân!
Nào Tiểu Lão Đệ!
Hắc Ám Chi Tử hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ, vô số xúc tua màu đen bay lượn, như Ma Thần giáng thế, ma diễm ngút trời, uy áp một phương.
Nhưng mà những gì mà nó nói lại hoàn toàn không hợp với thân phận đại ma đầu diệt thế một tí nào.
Cái thứ này còn chưa đánh đã nghĩ tới việc chuồn mất rồi!
Nhà ngươi chính là đại ma thần!
Nói thế nào thì chúng ta cũng nên đại chiến ba trăm hiệp chứ!
Sau khi Chu Dương thu được lực lượng mạnh mẽ thì cho tới bây giờ anh còn chưa gặp được thế lực quân địch nào xứng đáng làm đối thủ. Anh khát vọng được chiến đấu một trận ra trò, khát vọng một trận chiến vui sướng tràn trề.
Đương nhiên, nếu ba trăm hiệp vẫn đánh không chết Hắc Ám Chi Tử thì có tiếp tục đánh nữa cũng không ý nghĩa gì.
Khuôn mặt bạch tuộc của Hắc Ám Chi Tử bắt đầu co quắp.
Hắn biết rõ tài nghệ của mình, đại chiến ba trăm hiệp? Đùa gì thế?
Chỉ cần con Hắc Long bên cạnh Chu Dương thở một cái là cũng đủ để anh ngỏm củ tỏi rồi.
Vốn dĩ anh còn tính toán dựa vào Ma Sứ để tiêu hao thực lực của Chu Dương, bản thân thì trốn ở trong bóng tối tìm cơ hội cho anh ta một chiêu trí mạng.
Kết quả đánh nửa ngày, Chu Dương mặt không đỏ, hơi thở không gấp, giơ tay triệu hồi một con Hắc Long còn mạnh hơn anh gấp mười lần.
Thế này thì còn đánh như thế nào nữa?
Mấy người nói xem anh nên đánh như thế nào?!
Đánh thì đánh không lại, chỉ có thể dựa vào bắt mấy cái con tin miễn cưỡng duy trì tên tuổi.
Đậu má, nếu lần này đào tẩu được, anh thề không bao giờ làm nhân vật phản diện nữa!
Tôi muốn về nhà, ở trái đất quá nguy hiểm!
Chu Dương không hiểu lịch trình trong lòng của Hắc Ám Chi Tử, anh cười rộ lên:
Sau đó hình thể của Hắc Long Nhị Ngốc nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một Hắc Long Khải (giáp rồng đen) xuất hiện trên người Chu Dương.
Bộ giáp màu đen bảo vệ hoàn hảo những chỗ quan trọng của Chu Dương, mũ giáp, áo giáp, giày chiến, đai lưng, áo choàng, một bộ hoàn chỉnh.
Toàn thân Chu Dương được bao bọc bởi một ngọn lửa rồng màu đen, uy lực của nó tuyệt đối là hung ác hơn Hắc Ám Chi Tử.
Chu Dương còn cảm giác sức lực của mình lại tăng lên gấp bội, thậm chí có thể sử dụng long tức, long diễm và tất cả năng lực khác của Nhị Ngốc, bao gồm Đại Tai Biến thần cấp.
Chu Dương cầm Mjolnir không biết đã móc ra khi nào, trọng lượng đã tăng lên tới mười triệu tấn, mặt đất đều kêu gào.
Mỗi lần Chu Dương bước đi thì mặt đất trong phạm vi một trăm cây số đều đang chấn động, rất khó để đứng vững.
Tế bào toàn thân Chu Dương trở nên sinh động, hình thái năng lượng dồi dào và đầy tính công kích, khí thế của anh cũng càng thêm khiếp người.
Hắc Ám Chi Tử hoàn toàn sợ ngây người.
Hắc Ám Chi Tử triệt để sợ choáng váng, vội vàng thả Batmobile xuống, vô số xúc tu chạm đất, biểu thị thần phục.
-...
Hồng Trường Hoa hoàn toàn ngây ngốc, cách mà Hắc Ám Chi Tử ra sân rất là màu mè, ma uy kinh khủng vờn quanh, hoàn toàn chứng minh nó là ma đầu ẩn núp trong bóng tối, là Chúa Tể Hắc Ám.
Trong suy nghĩ của Hồng Trường Hoa, nhân vật khủng bố như vậy chắc chắn sẽ mở ra một hồi đại chiến ba trăm hiệp cùng với Chu Dương, vô tiền khoáng hậu. Mà anh sẽ có được vinh hạnh tận mắt nhìn thấy trận chiến có thể lưu danh sử sách này.
Thậm chí anh còn có thể trở thành nhân chứng, người ký lục lại, trở thành một người có tên trong lịch sử.
Nhưng mà đang lúc anh và mọi người chuẩn bị quan chiến thì cái tên nhân vật phản diện đại ma đầu này lại đầu hàng là chuyện thế nào?
Hồng Trường Hoa nhìn sang Chu Dương, muốn trách chỉ có thể trách vị đại lão này quá mạnh mẽ!
Không đánh mà thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận